"Cuộc thi ca hát hàng năm do ban văn nghệ của trường đại học y Dạ Nguyệt tổ chức xin phép được bắt đầu".
Giọng của Lê Huỳnh vang lên rất lớn thông qua miro, tôi đứng bên cạnh khẽ mỉm cười, nói thêm "Bây giờ, xin mời thí sinh Giang Tuấn Hạo của khoa y A1 lên biểu diễn bài hát của mình".
Tôi vừa nói xong, toàn bộ sinh viên bên dưới liền vỗ tay, cùng lúc đó tôi và Lê Huỳnh lui vô trong để nhường lại sân khấu cho bạn học Giang Tuấn Hạo.
Hiện tại đã là đầu giờ chiều, tất cả sinh viên của trường đại học y Dạ Nguyệt đang tụ tập lại với nhau để tham dự cuộc thi ca hát thường niên của trường, mặc dù tôi là người dẫn chương trình, nhưng mà tâm trí của tôi vẫn phải đặt trên người của Tăng Nhứt Minh đang đứng ở dưới sân khấu.
Do cuộc thi sẽ khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn, cho nên tôi và Trần Phi Võ đã thống nhất từ trước, nếu như tôi không nhìn thấy Tăng Nhứt Minh, thì sẽ ngay lập tức gọi điện cho Trần Phi Võ để anh ta có thể kịp thời hành động.
Dưới bầu không khí phấn khởi, vui vẻ và nháo nhiệt, lòng dạ của tôi đang cực kỳ bất an, hình như sắp có chuyện gì đó rất kinh khủng xảy ra rồi.
Từng thí sinh một thể hiện bài hát của mình, tôi ngoài việc đọc theo bản danh sách trong tay, thì hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ, ánh mắt của tôi vẫn gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của Tăng Nhứt Minh, sợ rằng chỉ một sơ hở nhỏ, tôi sẽ mất dấu cậu ta ngay.
Nhưng mà, chuyện không thuận theo ý tôi, trong khi tôi đọc vừa xong tên của thí sinh tiếp theo lên biểu diễn, thì trong tầm mắt đã trông thấy Tăng Nhứt Minh chen lấn ra khỏi đám đông.
Tôi ngay lập nhận ra điều khác lạ, vội vã đưa bản danh sách của mình cho Lê Huỳnh, gấp gáp lên tiếng "Cậu giới thiệu dùm mình, bây giờ mình có chuyện rất gấp cần xử lý".
"Ơ".
Lê Huỳnh kêu lên một tiếng, vẻ mặt của cậu ta vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không cho cậu ta kịp phản ứng lại, đã vội vội vàng vàng chạy đi.
Vừa chạy về hướng của Tăng Nhứt Minh, tôi vừa lấy điện thoại ra gọi ngay cho Trần Phi Võ.
Sau một hồi chuông vang lên, anh ta liền bắt máy, còn chưa kịp hỏi gì, tôi đã ngay tức khắc thông báo "Phi Võ, không hay rồi, hiện giờ Tăng Nhứt Minh đang di chuyển ra khỏi đám đông, có khả năng cậu ta sẽ đi tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, anh mau chóng đón đầu ngăn cản cậu ta đi".
Càng nói giọng của tôi càng lớn hơn, như thể muốn hét lớn vào điện thoại vậy.
Ở đầu bên kia, Trần Phi Võ "ừm" mốt tiếng, rồi cúp máy.
Trong khi đó, Tăng Nhứt Minh đã ra khỏi những khán giả bên dưới sân khấu, không ngoài dự đoán của tôi, cậu ta đang chạy vội về phía khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, đặc biệt trên tay của cậu ta còn cầm theo một túi đồ, theo suy đoán của tôi, đó rất có thể là bộ đồ cưới áo dài đỏ.
Do tôi từ sân khấu chạy xuống lại phải chen lấn giữa đám người bên dưới, nên khoảng cách giữa tôi và Tăng Nhứt Minh khá xa.
Càng chạy theo Tăng Nhứt Minh, tôi lại càng cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm.
Đường đi này hoàn toàn khác so với những đoạn đường tới khu ký túc xá nam mà tôi đã từng di chuyển qua, không biết đây có phải là lối tắt mới hay không?
"Xào xạc... xào xạc..."
Âm thanh của tiếng gió bỗng dưng âm vang, như thể báo hiệu sắp sửa có thứ gì đó đáng sợ sẽ xuất hiện.
Tôi cảm thấy cực kỳ lo lắng, bèn đưa mắt nhìn xung quanh, thì bỗng nhiên nhận ra bầu trời đang bắt đầu tối dần đi, mấy đám mây đen không biết từ đâu ùng ùng kéo tới, che đi hết ánh nắng của buổi chiều tà.
Nhận thấy cảnh tượng này rất bất thường, tôi liền cố gắng bám sát Tăng Nhứt Minh hơn bao giờ hết, trong đầu thầm nghĩ, có lẽ tên hung thủ của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 sắp xuất hiện rồi.
"Duy Phúc".
Bất chợt giọng nói của Trần Phi Võ vang lên, nó làm cho dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn, tôi giựt mình một cái, rồi quay sang.
Trước mắt ngay lập tức xuất hiện hình ảnh của Trần Phi Võ, không những vậym anh ta còn đang di chuyển về phía tôi.
Tôi cũng chạy về phía anh ta, khó hiểu lên tiếng hỏi "Phi Võ, sao... sao anh lại ở đây? Vốn dĩ lúc này anh phải ở khu ký túc xá chứ?"
Nghe tôi nói như vậy, Trần Phi Võ liền tròn mắt kinh ngạc, trầm giọng đáp "Duy Phúc, cậu đang nói cái gì vậy? Đây là khu ký túc xá nam mà".
Lời của anh ta vừa dứt, tôi rùng mình một cái mạnh, nhận ra xung quanh mình đột ngột lại là khung cảnh của khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.
Trông thấy tôi có vẻ hoang mang, không trả lời, Trần Phi Võ lo sợ, gấp gáp hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi nhìn cậu có chút không ổn".
Tôi nuốt một ngụm nước miếng để trấn an bản thân, vội vàng đáp "Tôi chạy theo Tăng Nhứt Minh tới đây, nhưng mà rõ ràng lúc nãy chỗ này vẫn còn là khuôn viên của trường đại học y Dạ Nguyệt mà, sao bây giờ đột nhiên lại biến thành khu ký túc xá nam rồi?"
"Không xong rồi".
Trần Phi Võ hình như phát hiện ra điều gì đó, anh ta kêu lớn một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi, lớn tiếng hỏi "Tăng Nhứt Minh đâu?"