Tân Lang Thứ 7

Chương 59

Tôi nghe anh ta hỏi, liền vô thức giựt mình, vội vội vàng vàng nhìn về phía của Tăng Nhứt Minh.


Cũng may mắn là vẫn còn nhìn thấy cậu ta đang ở cách tụi tôi không xa, tôi vừa lên tiếng vừa chỉ về chỉ cậu ta "Cậu ta đang ở đằng kia, Có vẻ như là đang muốn đi tới cầu thang".


"Vậy chúng ta mau đuổi theo thôi".


Lời của Trần Phi Võ dứt, tôi ngay lập tức gật đầu rồi cùng nhau chạy về phía đó, nhằm để ngăn cản Tăng Nhứt Minh.


"Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù


Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù


Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù".


Tụi tôi vừa mới tiến tới dưới chân của cầu thang, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hát kỳ lạ, khác với mỗi lần, giọng hát giờ phúc này hết sức ma mị, vừa hát hình như vừa khóc, âm vang vào tận sâu trong tâm trí, khiến cho tôi nghe thấy mà nổi hết da gà da vịt lên.


"Tiếng hát này?"


Lần này, không chỉ một mình tôi nghe thấy, mà ngay cả Trần Phi Võ cũng nghe được, anh ta vừa lên tiếng hỏi, vừa rút cây súng lục của mình ra, lên nòng sẵn sàng bắn bất kỳ thứ kinh dị gì sắp xuất hiện.


Sau một lúc không có gì xuất hiện, anh ta liền kéo lấy tay của tôi, trầm giọng nói "Bám sát lấy tôi".


Âm thanh trầm trầm vang lên, tôi chỉ kịp "ừ" một tiếng, đã phải bước vội theo anh ta lên trên cầu thang.


Một làn nhang khói hư ảo chầm chậm chầm chậm lan tỏa khắp không gian, giọng hát kỳ lạ bỗng ngưng lại, hình ảnh của Tăng Nhứt Minh ở phía trước tụi tôi trong phút chốc đột nhiên vặn vẹo thân người.


Trần Phi Võ nhíu mày, nghi hoặc hỏi "Chuyện... chuyện gì đang xảy ra với cậu ta vậy?"


Tôi nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng cảm thấy sợ hãi, khẽ suy đoán "Phi Võ, có khi nào Tăng Nhứt Minh trước mặt chúng ta là ảo giác hay không?..."


"Ào ào".


Lời của tôi còn chưa nói hết, ở bên ngoài trời bỗng dưng đổ mưa, tiếng vừa vang vọng. Không gian xung quanh tôi chợt trở nên lạnh lẽo và mờ tối dần.


Tăng Nhứt Minh uốn éo cả thân người mạnh hơn, tiếng xương kêu vang lên liên hồi, cuối cùng cậu ta biến thành một cô gái.


Tóc tai và quần áo của cô gái này trông rất quen thuộc, tôi còn đang phân vân không biết đã gặp ở đâu rồi, thì đúng lúc này cô ta quay mặt nhìn về phía tụi tôi.


Hình ảnh quỷ dị của cô ta ngay lập tức đập vào mắt của tôi, tôi rùng mình, lắp ba lắp bắp nói "Cô... cô ta chính là... nữ quỷ".


Câu nói của tôi rất lớn, làm cho Trần Phi Võ ở bên cạnh cũng phải chú ý. Anh ta thấp giọng lên tiếng hỏi "Nữ quỷ?"


Nữ quỷ trước mặt nhìn chằm chằm về phía tôi, sau khi nở một nụ cười tới mang tai, cô ta liền nói "Chúng ta lại gặp nhau như lời đã hẹn rồi, nhưng mà coi bộ mày hơi hoảng hốt thì phải?"


Âm thanh của cô ta khi nói vang vọng như thể từ cõi âm ti tràn lên vậy. Tôi vội vàng nuốt một ngụm nước miếng để trấn tĩnh lại bản thân, cố gắng đè nén sự sợ hãi đang trào trong lòng, lạnh giọng hướng về phía cô ta, mà hỏi "Rốt cuộc chuyện này là sao? Tăng Nhứt Minh đâu rồi? Đừng nói là cô đã giết cậu ta rồi đó?"


Tôi hỏi hết những gì đang xuất hiện ở trong đầu mình.


"Ha ha ha".


Nghe câu hỏi của tôi, nữ quỷ cười lớn, đáp "Tới tận bây giờ mà mày vẫn chưa hiểu ra vấn đề hay sao? Vốn dĩ chẳng có ai tên là Tăng Nhứt Minh hết, thì làm sao tao có thể ra tay được chứ, đây chỉ là một cái bẫy để dẫn dụ mày tới thôi".


"Cái gì?"


Tôi kêu kên một tiếng trong sự kinh hãi tột độ.


Trần Phi Võ kéo tôi ra phía sau lưng của anh ta, tiếp đó trừng mắt nhìn nữ quỷ, lên tiếng "Mày đừng ở đó hù dọa cậu ấy, chẳng phải nạn nhân thứ bảy sẽ phải chết ở tầng bảy sao? Cậu ấy ở tầng bốn mà, với lại trước đây tầng bốn cũng đã có người chết rồi"


"Tầng bốn sao? Ha ha ha ha".


Trần Phi Võ vừa nói dứt lời, nữ quỷ bỗng nhiên lại cười lớn, nói "Tao nói cho mày biết một bí mật lớn, nó".


Nói tới đây, nữ quỷ liền đưa tay với móng vuốt rất dài chỉ về phía tôi, quát "Nó vốn dĩ là được sắp xếp ở tầng bảy, nhưng mà chính tao đã thay đổi thành tầng bốn, với mục đích là cho nó tự mình dẫn xác tới đây... ha ha ha... mày coi đi, nó có ngu xuẩn hay không hả? Ha ha ha".


"Phằng".


Trong lúc nữ quỷ đang cười khoái chí vì kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn, thì Trần Phi Võ đã giơ súng lên, bắn một viên đạn được tẩm chu sa đỏ về phía cô ta.


Viên đạn bay thẳng về phía nữ quỷ, nhưng mà không ngờ tới nó lại đám tóc của mình ngăn cản lại như một phản xạ tự bảo vệ bản thân vậy.


Trong khoảnh khắc, toàn bộ đám tóc kia bốc cháy dữ dội.


"Á... á".


Tiếng gào thét đau đớn của nữ quỷ lập tức vang lên, âm thanh lớn tới mức như muốn run chuyển cả cầu thang tụi tôi đang đứng.


Chỉ là đám cháy kia chợt tắt lịm đi, khi một làn khói đen cuồn cuộn bay tới bao vây lấy. Lúc này tôi mới nhận ra oán khí từ khắp người của nữ quỷ không ngừng tỏa ra vô cùng nhiều, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.


"Phi Võ, anh nhìn đi, thứ khói đen đang bao quanh nữ quỷ hình như là oán khí, nói không chừng nó sắp hóa thành lệ quỷ rồi".


Tôi sợ hãi lên tiếng, Trần Phi Võ đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn chẳm chằm vào nữ quỷ.

Bình Luận (0)
Comment