Tàn Ngọc Li Thương

Chương 26

Một đường bị Liễu Tàn Nguyệt ôm trở lại Hàn Vân các. Liễu Tàn Ngọc liếc trộm Liễu Tàn Nguyệt. Thấy Liễu Tàn Nguyệt vẫn tức giận, khẩn trương ngậm miệng lại. Trực giác nói cho hắn biết hiện tại không thể làm trái ý người này. Tuy rằng căn bản không biết vì sao y tức giận.

Tần Bích Sương ở phía sau đem nhất cử nhất động của Liễu Tàn Ngọc thu vào trong mắt. Tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì. Nhưng tâm lý đã muốn nhạc khai liễu hoa. Tàn Ngọc thật sự là đáng yêu mà. Xem cái dạng này hẳn là không biết vì sao trang chủ tức giận. Ha hả. . Bất quá bộ dáng muốn nói lại thôi kia cũng thực đáng yêu. Là muốn Liễu Tàn Nguyệt buông hắn xuống lại sợ y sinh khí.

“Bích Sương. .” Một thanh âm băng lãnh đến cực điểm truyền đến. Tần Bích Sương không khỏi run lên. Không xong, vội vàng thu lại vui vẻ, chạy vào phòng, vội vàng quỳ xuống nói: “Thỉnh trang chủ trừng phạt. .” Hiện tại làm cho Liễu Tàn Nguyệt tức giận chính là muốn chết. .

Mắt nhìn tay Liễu Tàn Ngọc máu chảy không ngừng. Hàn khí quá nặng. “Chữa. .” Tần Bích Sương nghe vậy lập tức lấy băng gạc cùng dược bình tùy thân. Vì Liễu Tàn Ngọc xử lý miệng vết thương: ” Sẽ có chút đau. . Kiên nhẫn một chút. .”

“Ân. .” Liễu Tàn Ngọc thản nhiên đáp lại. Ánh mắt từ trên người Liễu Tàn Nguyệt chuyển qua tay mình, lúc này còn đang chảy máu.

Nhưng Bích Sương lại ngạc nhiên phát hiện Liễu Tàn Ngọc chưa từng nhăn mi, giống như người không có cảm giác đau đớn, chỉ lẳng lặng nhìn mình băng bó mà thôi. Sao có thể, cho dù thuốc này do chính mình chế nhưng bôi lên miệng vết thương cũng sẽ đau ra mồ hôi lạnh. Vì sao hắn lại không có cảm giác gì? Xử lý tốt miệng vết thương,Tần Bích Sương vẫn không lí giải được tâm tình lúc trước. Có cỗ cảm giác kỳ quái rồi lại không biết kỳ quái ở chỗ nào: “Trang chủ. . Tay của Tàn ngọc thiếu chủ không có trở ngại gì. Dùng Kì Linh Cao, hai ngày nữa sẽ hảo.”

Tên là Kì Linh Cao tự là bởi vì tác dụng của nó không giống bình thường. Mặc kệ là vết thương nhỏ hay lớn nhiều nhất năm ngày khẳng định có thể khỏi hẳn. Nhưng thuốc này mặc dù tốt cũng không để cho người tùy ý dùng. Một là thuốc này rất ít gặp, hai là thuốc này chữa thương hảo nhưng lại đau vô cùng. Cho dù là một đại hán cường tráng cũng sẽ đau đến chết đi sống lại. Đương nhiên Tần Bích Sương không tiếc loại dược này. . Bởi vì dược này là chính nàng chế tác. Cũng không hề u buồn quá mà cấp cho Liễu Tàn Ngọc dùng. Cũng bởi vì bên người không mang theo dược khác nên liền cho hắn dùng. Nguyên tưởng rằng hắn sẽ đau đến không chịu đựng nổi, cũng không nghĩ một chút phản ứng hắn cũng không có. Sao lại thế này. . Theo nàng biết trên đời này trừ bỏ Liễu Tàn Nguyệt có thể mặt không đổi sắc mà dùng thuốc này là do hắn có nội lực. Nhưng Liễu Tàn Ngọc trước mắt không chút nội lực. Như thế nào cũng thế. Chính là lúc Tần Bích Sương tự hỏi lại bị thanh âm lạnh như băng kéo quay về hiện tại: “Ngày mai gọi bọn người Độc Cô Phong đến thư phòng. .” Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nói. .

“Vâng. Thuộc hạ cáo lui. .” Tần Bích Sương tự nhiên biết trang chủ đuổi người. Cũng biết hắn sẽ không đáp lại. Liền thối lui thuận tiện đóng cửa.

Không khí trầm trọng không ngừng lan tràn trong phòng. Liễu Tàn Nguyệt ngồi bên cạnh bàn uống trà. Căn bản không có ý định mở miệng. Rốt cục Liễu Tàn Ngọc nhịn không được, mở miệng trước, hỏi: “Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì. .”

Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy, mày kiếm nhíu lại. Hàn khí quanh thân càng mạnh. Nhất thời độ ấm trong phòng giảm đi vài phần. Liễu Tàn Ngọc nhìn Liễu Tàn Nguyệt đang chậm rãi đi tới trước mặt mình, trong mắt tràn ngập khó hiểu. Rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao hắn tức giận? Lại càng không biết tại sao mình phải để ý chuyện hắn sinh khí. Rõ ràng có thể không thèm để ý.

“Xem ra. . Ngươi vẫn không rõ ràng lắm. .” Đem hai tay của chính mình ấn trụ Liễu Tàn Ngọc. Lạnh lùng nhìn hắn. Trong giọng nói tràn đầy ẩn nhẫn phẫn nộ. .

Nhìn Liễu Tàn Nguyệt như vậy, đột nhiên Liễu Tàn Ngọc có chút sợ hãi. Tuy rằng không biết vì sao mình lại làm cho người bao nhiêu năm đều lạnh lùng này sinh khí. Nhưng hiện tại cũng không biết phải trả lời y như thế nào, thối lui lại thấy Liễu Tàn Nguyệt dựa vào càng gần. Con ngươi phỉ thúy gần trong gang tấc tản mát tức giận. Liễu Tàn Ngọc đành phải xấu hổ mở miệng: “Ngươi. . Ta không biết. . Ngô. .” Nửa câu sau bị môi Liễu Tàn Nguyệt ngăn chặn. Chiếc lưỡi mềm mại thừa dịp Liễu Tàn Ngọc còn ngốc lăng mà tiến vào, cuốn lấy chiếc lưỡi muốn thoát ly của Tàn Ngọc.Liễu Tàn Ngọc muốn đẩy Liễu Tàn Nguyệt ra lại cảm thấy cả người mình như bị rút đi hồn phách, hoàn toàn vô lực. Đến khi Liễu Tàn Ngọc cho là mình sắp không hít thở nổi, Liễu Tàn Nguyệt buông hắn ra.

Dùng chút khí lực còn lại chống đỡ thân thể sắp ngã xuống giường. Hít vào từng ngụm từng ngụm không khí. Trên mặt đỏ ửng thản nhiên. Cái miệng nhỏ nhắn như anh đào giờ phút này mấp máy như mời gọi, lộ ra vô hạn hấp dẫn.

Liễu Tàn Nguyệt vẫn duy trì động tác như cũ…Đợi Liễu Tàn Ngọc khôi phục… Mình có thể chậm rãi dạy hắn chờ hắn…cho đến khi Liễu Tàn Ngọc đã biết cái gì gọi là yêu. Xem hô hấp của Liễu Tàn Ngọc đã đều, liền mở miệng hỏi: “Ngọc nhi. . Chán ghét sao. .” Lấy khẩu khí không giống như lúc trước, mơ hồ lộ ra một chút ôn nhu, lo lắng cùng sợ hãi. Đúng vậy. Hắn lo lắng, lo lắng Liễu Tàn Ngọc nói chán ghét. Cũng sợ hãi nếu hắn nói như vậy, mình nên trả lời hắn như thế nào.

Liễu Tàn Ngọc cúi thấp đầu. Nghe vậy dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu. Trong lòng Liễu Tàn Nguyệt lại trầm xuống, con ngươi phỉ thúy hiện lên một tia bi thương. Quả nhiên vẫn là chán ghét, nếu là chán ghét, tình cảm của mình hắn có thể nào nhận. Đứng dậy muốn đi lại bị Liễu Tàn Ngọc giữ lại.

Nhanh chóng nắm lấy tay áo Liễu Tàn Nguyệt. Thấy Liễu Tàn Nguyệt quay đầu nhìn hắn. Đem ánh mắt nguyên bản là nghênh đón dời đi. Mơ hồ nhìn sang nơi khác lại nhịn không được nhìn về phía môi Liễu Tàn Nguyệt. Gương mặt thản nhiên còn chưa hết đỏ ửng. Qua hồi quyết định nói: “Phụ thân. . Phụ thân còn tức giận sao. .” Liễu Tàn Ngọc không dám nhìn thẳng. Nhìn chằm chằm nơi tay áo bị chính mình nắm, chỉ sợ y đột nhiên biến mất. Không biết vì sao chính mình thực để ý. Để ý nhất cử nhất động của y. Biết rõ không nên như thế. . Chính là. . Vẫn nhịn không được. .

Nhìn Liễu Tàn Ngọc giờ phút này đáng yêu giống như tiểu hài tử phạm sai lầm. Liễu Tàn Nguyệt mới biết nguyên lai lúc trước Tàn Ngọc sợ hắn còn tức giận mới cúi thấp đầu. Thấy y rời đi hắn liền giữ lại, khóe miệng gợi lên nhất mạt tiếu ý. Nguyên lai Ngọc nhi của hắn cũng không ghét. Ôm người quấy nhiễu tâm mình, Liễu Tàn Nguyệt mở miệng nói: “Ngọc nhi. . Về sau không thể thương tổn tới mình như vậy.”

Liễu Tàn Ngọc oa trong ***g ngực y, hắn lưu luyến cảm giác ấm áp này. Rầu rĩ nói thầm: “Không đau. .”

“Chuyện phụ thân đối với ngươi lúc trước xem như trừng phạt. Nếu còn có lần sau. . Ta cũng sẽ không dễ dàng như vậy. .” Liễu Tàn Nguyệt nói, lại bao hàm ý cưng chiều.

Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc ngẩng đầu nhìn Liễu Tàn Nguyệt tò mò nói: “Hôn sao. .”

“Ân. .” Liễu Tàn Nguyệt nhìn con ngươi tử sắc so với sao còn lấp lánh hơn. .

Nghe được câu trả lời, tầm mắt Liễu Tàn Ngọc lại chuyển qua môi Liễu Tàn Nguyệt. Phát hiện mình xem đến ngốc lăng, đã thấy trong mắt Liễu Tàn Nguyệt nồng đậm tiếu ý. Khuôn mặt trắng nõn lại một lần nữa đỏ ửng: “Mệt nhọc. .” Rất nhanh liền chui vào trong chăn. Liễu Tàn Nguyệt cười cười cũng lui vào chăn ôm Liễu Tàn Ngọc. Thuận thế oa vào lòng Liễu Tàn Nguyệt, chỉ chốc lát liền đi vào giấc ngủ, khóe môi nở nụ cười.

Nhìn tay Liễu Tàn Ngọc bị thương. Con ngươi phỉ thúy chìm xuống. Bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn hắn. .

Bình Luận (0)
Comment