Tàn Ngọc Li Thương

Chương 27

Sáng sớm, mọi người ở thiên thính dùng cơm. Chuyện này vốn là chuyện phi thường bình thường nhưng hiện tại không khí tại thiên thính phòng lại dị thường kỳ quái.

“Tự mình ăn. .” Liễu Tàn Ngọc cau mày nói. . Nhìn Liễu Tàn Nguyệt giơ chiếc đũa chuẩn bị uy hắn ăn cơm. Trong mắt tràn ngập hờn giận. . Cái gì a, hắn là tiểu hài tử sao. .

Mày kiếm nhíu lại, trên khóe miệng là nụ cười không đổi. Làm như không có nghe đến, đem chiếc đũa đi giơ lên phía trước. Thấy Liễu Tàn Ngọc vẫn không muốn ăn mới lên tiếng: “Tay ngươi động được sao. .”

Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc nhất thời nghẹn lời chỉ có thể ai oán nhìn Liễu Tàn Nguyệt. Thấy hắn không định dừng tay biết nếu như không ăn người trước mắt chắc chắn sẽ cùng hắn giằng co đến khi hắn ăn mới thôi. Bất đắc dĩ há miệng ăn đồ ăn Liễu Tàn Nguyệt uy. Kỳ quái chính là đồ ăn Liễu Tàn Nguyệt gắp lại đều là đồ ăn mình thích. Có chút ngạc nhiên rồi lại không chú ý nhiều như vậy.

Thấy Liễu Tàn Ngọc ăn no. Liễu Tàn Nguyệt mới bắt đầu ăn. Mọi người bên bàn nhìn Liễu Tàn Nguyệt giống như nhìn thấy quái vật. Này thật sự là nam nhân lãnh huyết vô tình sao? Vì cái gì lại cảm thấy hắn tựa hồ là một người phi thường ôn nhu?

Liễu Tàn Nguyệt lạnh mắt đảo qua những người nhìn hắn. Mọi người thấy ánh mắt lạnh như băng, tựa như lợi kiếm, đều cúi đầu ăn cơm. Quả nhiên chỉ ôn nhu với Liễu Tàn Ngọc.

Lâm Nhã Tu thấy Kì Thiên Dực, Hoa Mộ Diệp đều đã ăn xong. Liền đứng dậy nói: “Tàn Nguyệt trang chủ. Hôm nay chúng vãn bối phải rời khỏi, đa tạ Trang chủ nhiều ngày khoản đãi. .” Khi nói chuyện tẫn hiển khí chất tao nhã..

Tần Bích Sương nhìn Liễu Tàn Nguyệt không thèm để ý chuyện này, vội vã đáp thay: “Nhã Tu công tử khách khí . . Bích Sương tiễn các ngươi.”

“Không cần, người hầu đã chuẩn bị tốt xe ngựa, đa tạ hảo ý. . Chúng ta cáo từ. .” Ba người lễ phép cúi chào. . Liền rời đi . .

Buông bát đũa, Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nói: “Phong. . Bích Sương. . Bắc Hi. . Vân, một lúc sau tới thư phòng nghị sự.” Nhìn Liễu Tàn Ngọc đang thưởng thức chén trà trong tay, lại tiếp tục nói: “Ngọc nhi. . Hôm nay bắt đầu học võ. .”

“Cái gì. .” Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc không thể tin mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Liễu Tàn Nguyệt, muốn xem trong mắt y có gì.

Nhìn phản ứng kinh ngạc của Liễu Tàn Ngọc, Liễu Tàn Nguyệt vẫn thản nhiên tuyên cáo quyết định của hắn: “Ta tự mình dạy.”

Lần này không chỉ Liễu Tàn Ngọc không thể tin được mà bọn người Bích Sương cũng mở to hai mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt: “Như thế nào?” Lạnh lùng nhìn mọi người, Liễu Tàn Nguyệt nói nghe không ra hỉ giận.

Nghe vậy Độc Cô Phong lập tức thu hồi biểu tình kinh ngạc. Xem ra quyết định của trang chủ đối với Tàn Ngọc làm cho mình kinh ngạc.

“Ha hả. . Phụ thân. . Ta nghĩ ta không cần học võ công đâu. .” Liễu Tàn Ngọc cười có chút xấu hổ nói. .

Liễu Tàn Nguyệt không hề động. Đạm nhiên như đây là chuyện hết sức bình thường, tiếp tục nói: “Nếu lại phát sinh chuyện như hôm qua, khó bảo toàn ngươi sẽ không bị thương lần nữa.”

“. . .” Nụ cười của Liễu Tàn Ngọc nhất thời có chút rút gân. Nói đến chuyện tối hôm qua, sớm biết kết quả là như thế này, chết cũng không cứu Liễu Thi Mặc.

“Phong. . Võ công Thi Mặc ngươi dạy.” Nói xong dùng ánh mắt bảo Liễu Tàn Ngọc. Bất đắc dĩ đành phải theo Liễu Tàn Nguyệt ly khai. Để lại mọi người. Liễu Thi Mặc nhìnthân ảnh tử sắc dần dần biết mất. Thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. .

“Choang. .”Bị thanh âm chén vỡ kéo trở về, Liễu Thi Mặc nhìn phía phát ra thanh âm. Chỉ thấy Dịch Mẫn thần tình phẫn hận nhìn chén bát đã vỡ nát. Phẫn nộ làm cho khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo: “Quả nhiên là nhi tử của nữ nhân kia. Nhất định sử dụng thủ đoạn gì. .” Nhìn về chỗ ngồi đối diện nhi tử của mình, thanh âm bén nhọn: “Mặc nhi. . Vì sao Liễu Tàn Nguyệt chỉ tự mình chỉ dẫn võ công cho hắn lại để cho người khác đến chỉ dẫn ngươi. Quả nhiên là Liễu Tàn Ngọc giở thủ đoạn ti tiện.”

Liễu Thi Mặc nghe vậy, trong mắt tức thì xuất hiện lửa giận: “Nương. . Ta không cho phép ngươi nói Tàn Ngọc như vậy. Hắn không phải loại người đó.”

“Mặc nhi. . Ngươi. .” Không dám tin nhìn nhi tử của mình. Dịch Mẫn lại đột nhiên cười nói: “Ha ha ha ha. . Không hổ là đứa con của người đàn bà kia. Câu dẫn phụ thân của mình lại còn câu dẫn con ta. . Ha ha ha ha. . Thật sự là lợi hại. . Quả nhiên cùng là yêu nghiệt giống nương hắn a. .”

Nắm chặt tay. . Liễu Thi Mặc cố gắng nhịn xuống ý định muốn tiến lên đánh “Nương” đã bị ghen tị khống chế. Không hề liếc nàng một cái xoay người rời đi. .

Cùng Liễu Tàn Nguyệt tới Hàn Vân các. . Đứng ở khuôn viên rộng lớn. . Từ lúc theo Liễu Tàn Nguyệt tới đây vẫn chưa nói câu nào. . Liễu Tàn Ngọc liền ngốc lăng. .

“Sao vậy. .” Nhìn Liễu Tàn Ngọc không ý định động. Qua hồi lâu. . Liễu Tàn Nguyệt hỏi. .

Qua thật lâu Liễu Tàn Ngọc mới trả lời: “Phụ thân. . Phụ thân. . là nói giỡn phải không.” Có chút chờ mong nhìn Liễu Tàn Nguyệt trước mắt, liền ngóng nhìn y nói một tiếng phải. Nhưng người nọ lại đánh vỡ mộng của hắn.

“Ngọc nhi. . Đừng tùy hứng. . Mau tập trung đứng tấn..” Liễu Tàn Nguyệt làm như cổ vũ, vỗ vỗ đầu Liễu Tàn Ngọc.

Nghe vậy đôi mi thanh tú của Liễu Tàn Ngọc nhíu lại. Nắm quyền nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi. . Là cố ý đùa giỡn ta.”

Liễu Tàn Nguyệt nở nụ cười tự nhận là ôn nhu: ” Ngọc nhi của ta. . Võ công phải bắt đầu luyện từ căn bản.”

Nếu người này biết mình có võ công. Loại tươi cười này của y tuyệt đối là đùa giỡn hắn.

Thấy Liễu Tàn Ngọc không nói liền nói thêm: “Ta đến thư phòng, khi trở về muốn thấy Ngọc nhi đứng tấn ở đây. Nếu không đứng là bị trừng phạt nga.” Nhìn Liễu Tàn Ngọc nghe vậy trên mặt liền ửng đỏ. Liễu Tàn Nguyệt mang theo ý cười nhanh chóng rời đi.

“Ai sẽ ngoan ngoãn ở tại đây làm chuyện ngu ngốc như vậy.” Liễu Tàn Ngọc nói thầm. Tới nơi này lâu như vậy thế nhưng hắn căn bản đã quên nhiệm vụ. Liễu Tàn Nguyệt luôn ở bên cạnh mình, nếu không sẽ là Lãnh Bắc Hi. Hôm nay là cái cơ hội tốt. .

Bình Luận (0)
Comment