Tàn Thứ Phẩm

Chương 123

Diện tích mặt đất của tiểu hành tinh có thể còn chưa rộng bằng một trạm không gian nhân tạo hơi lớn, nhìn rất bỏ túi, kiến trúc nổi bật nhất trên đó là một sở nghiên cứu, bề ngoài hết sức đơn giản, trông như trạm quan trắc của nhà thiên văn học cô độc nơi hang cùng ngõ hẻm nào, có điều tòa nhà thực nghiệm, nơi ở, nguyên bộ các thiết bị ngược lại đầy đủ hết.

Nghiên cứu viên trong ca trực đêm đó vốn đang tập thể ngủ gà ngủ gật, một người trượt khuỷu tay đánh thức chính mình, hắn ngái ngủ ngáp một cái, mơ màng nhìn lướt qua màn hình trước khoang sinh thái, chợt khựng lại, ra sức dụi mắt, sau đó la to một tiếng nhảy bật dậy, sấp ngửa chạy ra ngoài: “Ôi trời ơi… Tiến sĩ! Tiến sĩ!”

Giây lát sau, cả phòng thí nghiệm sôi sùng sục, tất cả nghiên cứu viên buồn ngủ đều như được bơm máu gà, một đám người từ bên ngoài ùa vào, có người vịn máy móc ghi chép số liệu, còn có một đám bác sĩ ở bên cạnh nhanh chóng trao đổi ý kiến, mở một cuộc họp thảo luận ngắn mà sôi nổi.

Đội vệ binh ngoài cửa bị kinh động, chạy chậm đến bên ngoài phòng thí nghiệm đứng thành một hàng, bác sĩ bên trong nhìn thấy lập tức hô lên: “Người không phận sự không được tới gần, đặc biệt là ‘đời thứ hai’ trở lên, các vị không mang thiết bị chặn, sẽ tạo thành quấy nhiễu cho mạng tinh thần của khoang sinh thái!”

Sĩ quan dẫn đầu hiểu ý, khoát tay, đội vệ binh ở cửa đứng thành hai hàng, đưa lưng về phòng thí nghiệm mà canh gác.

Quân phục của những người này kiểu dáng rất giống quân liên minh, nhưng là một loại màu xanh da trời kỳ lạ, nhìn không giống quân phục chính thức lắm, hoa văn trên quân hàm cũng là “thanh kiếm tự do” của quân liên minh, song nhìn kỹ thì thấy thanh kiếm ấy ngược hướng với trên quân hàm quân liên minh, có cảm giác quái dị.

Đây là lực lượng võ trang điên rồ nhất, không thể nắm bắt nhất chạy giữa tám đại thiên hà, Quân Đoàn Tự Do.

Người đầu lĩnh đội vệ binh Quân Đoàn Tự Do chăm chú nhìn nhóm blouse trắng bận rộn trong phòng thí nghiệm qua cửa cách ly trong suốt, lúc này từ cuối hành lang một chiếc xe lăn chậm rãi lăn tới, một ông lão ngồi bên trên – người phụ trách nhiệm kỳ đầu của Bạch Tháp, tiến sĩ Harden.

Sĩ quan đội vệ binh vội vàng tiến lên đỡ xe lăn, cung kính chào ông ta: “Tiến sĩ.”

Ông lão thần bí chết đi sống lại của Bạch Tháp này, nhìn già hơn hai năm trước rất nhiều, năm tháng cơ hồ có chút tàn khốc đối với ông ta, tấm lưng còng đè cổ ra phía trước khiến ông ta như một con rùa rướn cổ thật dài. Tiến sĩ Harden đẩy xe lăn tự động đi tới, sờ soạng nói với bộ đàm trên tường: “Hắn đột nhiên có phản ứng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta lần này không được may mắn, tiến sĩ, khi quay tới gần điểm gần nhất của hằng tinh vừa vặn đụng phải bão hạt bị quấy nhiễu mạnh, do lúc ấy cảnh báo bị hỏng, thiết bị đang bảo trì, lồng phòng hộ khởi động chậm hơn mong muốn 0.01 giây, tôi đoán là vì vậy mà kích thích công năng tự chủ phòng hộ của khoang sinh thái, dẫn đến mạng tinh thần dao động. Trước mắt chúng ta còn chưa thể phán đoán hắn là chủ động phản ứng, hay bị dao động mạng tinh thần kéo theo, cũng khó nói có phải chuyện tốt hay không, xin ngài cứ bình tĩnh.”

Sĩ quan đội vệ binh thở dài khe khẽ: “Hắn thật sự còn sống? Không thể nào? Cũng… mạnh quá rồi.”

Người trong khoang sinh thái khi bị nhặt về chỉ còn thoi thóp một hơi, xương ngực dập nát, cột sống gãy, nội tạng bị thương nghiêm trọng, nhưng rất may mắn, những vết thương khắp người này cơ hồ toàn là vết thương tính vật lý, với điều kiện y tế hiện nay mấy ngày là có thể chữa khỏi.

Trí mạng là bộ não của hắn.

Ban đầu khoang y tế và bác sĩ đều đưa ra phán đoán tương đồng – do mạng tinh thần cắn ngược, người trong khoang sinh thái đã chết não.

Sau đó bác sĩ cả gan nói thẳng này cùng với khoang y tế bị vị chủ nhân tính khí thất thường của Quân Đoàn Tự Do “tiêu hủy” ngay tại chỗ, những người khác cũng không dám nói thật nữa, đành phải đầm đìa mồ hôi lạnh gánh áp lực tử vong, giả vờ giả vịt vây quanh hắn kiểm tra, cố gắng tìm ra một chút bằng chứng người còn sống.

Không ngờ lần này kiểm tra, họ lại thật sự bắt được một hiện tượng kỳ lạ.

Đây là tình huống họ chưa gặp bao giờ – trên khoang sinh thái sứt mẻ kia có mạng tinh thần mỏng manh rơi rớt lại, mặc dù đã gần như tan rã hoàn toàn, song cổng nối người cơ trong đó vẫn còn nối.

Người mất ý thức hoặc chết không thể nối mạng tinh thần, nếu cổng người cơ đang nối, như vậy người này nhất định còn sống, thậm chí có thể nói, có khả năng là hắn có ý thức.

Thế nhưng mạng tinh thần kia đã “chết”, hắn lại không có phản ứng người sống nên có, chẳng ai nói chắc được hắn còn sống hay đã chết.

Họ chữa lành cơ thể hắn, dùng phương tiện y tế duy trì các cơ năng của thân thể, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể giữ nguyên trạng thái “người đẹp ngủ trong rừng” này, cho đến mấy trăm năm sau thân thể tự nhiên già yếu, Pope tan vỡ.

Nhưng làm sao thức tỉnh bộ não không biết sống chết này?

Các bác sĩ và nghiên cứu viên tinh nhuệ nhất Quân Đoàn Tự Do thảo luận đưa ra một phương án trị liệu, cho rằng có thể thông qua kích thích mạng tinh thần hắn đang nối, thử kích thích đại não phản ứng. Nhưng mà cách này có nguy hiểm, bởi vì trong trạng thái không biết này, người kia như con mèo của Schrödinger, kẹt giữa sống chết. Không ai biết, một kích thích mỏng manh phá vỡ sự cân bằng hiện giờ, hắn sẽ tỉnh lại hay đứt mạng tinh thần chết luôn.

Mà Lâm Tĩnh Xu vị chủ nhân dường như tiền sử có dòng máu của người nhà làm loạn bệnh viện kia, ngoài dự kiến của mọi người cự tuyệt phương án trị liệu, chỉ yêu cầu họ giữ lại cơ năng thân thể, đôi khi nàng sẽ đến thăm, chặn hết mọi người, ở riêng với hắn năm phút.

Nàng để lại cho hắn một ekip nghiên cứu y tế mũi nhọn nhất, mà làm toàn công việc cơ bản nhất của khoang y tế và bảo mẫu, tựa hồ không muốn để hắn tỉnh lại lắm, dường như với nàng mà nói, chỉ cần hắn trông như còn sống, và nàng tin rằng hắn còn sống, vậy là đủ rồi.

“Giống như vua Arthur rút ra thanh kiếm cắm trong đá, đây là vận mệnh.” Harden thở dài, chậm rãi dựa lên ghế, ngẩng đầu nhìn viên sĩ quan đội vệ binh bên cạnh, “Xin hỏi ngươi là…”

“Chào ngài tiến sĩ, tôi là ‘đời thứ tư’, vốn phụng lệnh phát triển chip ở Thiên Hà Số 7, năm đó – trước khi cuộc đại chiến Thiên Hà Số 7 bùng nổ không lâu, tôi từng nhận được mệnh lệnh lâm thời, vận chuyển một đợt vật tư cơ giáp đến Thiên Hà Số 8 cho tướng quân Lâm Tĩnh Hằng, sau khi đưa đến tôi lại nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, tạm dừng sự vụ ban đầu, nấp giữa Thiên Hà Số 7 và 8, ở tại chỗ đợi lệnh, tùy thời báo cáo động thái của tướng quân Lâm Tĩnh Hằng cho chủ nhân.”

Harden “A” một tiếng – qua hai năm phát triển, Quân Đoàn Tự Do hiện giờ tầng cấp rõ ràng, thân phận và địa vị xã hội của mỗi người đều quyết định bởi cấp bậc chip trong cổ hắn, “đời đầu” thấp nhất, trước mắt cấp bậc cao nhất phát triển là “đời thứ năm”, người mang chip cấp cao có thể thông qua chip chỉ huy người mang chip cấp thấp không cho phép kháng cự, thậm chí một ý nghĩ là có thể khiến người cấp thấp tự sát ngay tại chỗ, bức bách mỗi người đều trung tâm, đồng thời vắt hết óc bò lên trên.

“Đời thứ tư” là cấp bậc rất hiển hách, hiển nhiên, đối với viên sĩ quan này mà nói, thân phận “đời thứ tư” còn vinh quang hơn tên và chức vụ của hắn.

Mà “đời thứ tư” ở trong Quân Đoàn Tự Do thường đều là người có máu mặt, dù thế nào cũng không nên là một đội trưởng cảnh sát trên hành tinh bé tí, bởi vậy hắn có thể bò lên vị trí này, nhất định là đã lập được công lớn.

Tiến sĩ Harden gật đầu: “Thì ra hắn là do ngươi cứu về.”

“À… Không, tiến sĩ,” Viên sĩ quan do dự giây lát, dưới tác dụng của chip Nha Phiến, rốt cuộc nói thật, hắn cúi đầu, “Tôi quả thật là bởi vì hắn mà hai năm này mới may mắn thăng cấp theo chip, lên chức một mạch tới ‘đời thứ tư’, nhưng kỳ thực tôi không dám nói hắn là do tôi cứu.”

“Khi đó tôi phụng lệnh quanh quẩn gần chiến trường quan sát động tĩnh của Lâm tướng quân, nhưng bọn họ đánh nhau quá dữ dội, cục diện quá mất khống chế, chúng tôi căn bản không dám tới gần, lúc ấy vốn tưởng họ sẽ rút về Thiên Hà Số 8 chuẩn bị đóng cửa bất cứ lúc nào, tôi còn đang do dự, trở về phục mệnh như vậy có ăn nói được không, chiến cuộc liền long trời lở đất… Tôi sợ hết hồn, cho rằng mình không hoàn thành nhiệm vụ, lỡ như Lâm tướng quân xảy ra chuyện ngay trong tầm mắt tôi, trở về nhất định sẽ bị tử hình… Chờ đám tàn binh Hiệp hội chống Utopia tháo chạy, tôi mới lại không cam lòng, trong phản ứng năng lượng vụ nổ kịch liệt đi tìm…”

Tiến sĩ Harden nói: “Ta đã nghe nói, khi bọn họ xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, Hiệp hội chống Utopia đã dẫn nổ cả liên quân lẫn điểm nhảy vũ trụ.”

“Phải, theo như chúng tôi sau đó suy đoán, lúc ấy tàu chỉ huy của Lâm tướng quân chắc hẳn là dẫn đầu, nói cách khác, khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, hắn đã xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, so sánh với số trực tiếp bị ngộp trong điểm nhảy vũ trụ, thói quen xung phong dẫn đầu này đã cho hắn một đường sinh cơ, mà trên cơ giáp của hắn có một hạch cơ giáp siêu cấp – cũng chính là ‘Trạm Lư’, vật liệu biến hình siêu cấp trong vụ nổ hóa thành khoang sinh thái khẩn cấp, cản một chút giúp hắn, hắn mới không lập tức hóa thành tro bụi.”

Tiến sĩ Harden nói: “Nhưng hạch cơ giáp lợi hại hơn cũng là kết quả nhân tạo, kết quả nhân tạo không thể kham được cấp năng lượng của vụ nổ điểm nhảy vũ trụ.”

“Đúng, cho nên hạch cơ giáp quý giá này lập tức hỏng hoàn toàn, người ở bên trong hẳn là lập tức phơi trần dưới tia vũ trụ, cái chết là không thể tránh khỏi.” Viên sĩ quan nói, “Nhưng ngài dám tin không, trong tình huống như thế mà hắn vẫn có ý thức, hơn nữa không nằm im chờ chết – khi nãy tôi đã phân tích, khi vụ nổ xảy ra, hắn ở vị trí gần Hiệp hội chống Utopia nhất, khoảnh khắc trước khi mạng tinh thần của hạch cơ giáp kia biến mất, hắn trải mạng tinh thần rộng lớn của hạch cơ giáp siêu cấp ra hết cỡ, quét qua rìa Hiệp hội chống Utopia mai phục, xâm nhập một cơ giáp loại nhỏ.”

Tiến sĩ Harden: “… Điều này là không thể.”

Trong trọng giáp có trạm thu phóng cơ giáp, cơ giáp loại trung và nhỏ đều có thể đậu vào, tương tự tàu sân bay có thể đậu máy bay chiến đấu, lúc cần thiết, bản thân một trọng giáp có thể biến thành một chiến đội nhỏ.

Nhưng kỹ sư thiết kế cơ giáp tính đến thực chiến, để an toàn, khi những tiểu cơ giáp này đậu trong trọng giáp sẽ chịu mạng tinh thần của trọng giáp quản lý, nói cách khác, trừ phi có người xâm lấn mạng tinh thần của trọng giáp, phóng tiểu cơ giáp ra, mạng tinh thần của những tiểu cơ giáp không người điều khiển này mới độc lập, mới có khả năng bị xâm nhập khống chế.

Mà trên một trọng giáp, ít nhất có một người lái dự phòng tăng cường, cho dù là Lâm Tĩnh Hằng mang theo Trạm Lư nguyên vẹn, có khả năng quét ngang ngàn quân, tối đa cũng chỉ có thể khiến cổng nối người cơ của những trọng giáp này bất ổn, rung rinh một lúc, chỉ dựa vào sức bản thân hắn xâm lấn mạng tinh thần của trọng giáp thời gian dài là không thể.

Huống chi lúc ấy hắn thê thảm như vậy, mạng tinh thần có thể nối với hạch cơ giáp không đứt đã là kỳ tích rồi.

“Cho dù ý chí muốn sống của hắn mạnh đến nghịch thiên, mạng tinh thần trọng giáp Hiệp hội chống Utopia bị xâm lấn, chính bọn họ không cảm thấy à?” Tiến sĩ Harden hỏi, “Khoang sinh thái đúng là rất nhỏ, trong cảnh hỗn loạn mảnh vỡ bay đầy trời không dễ bị chú ý, nhưng hắn xâm lấn mạng tinh thần của đối phương, chẳng phải tự để lộ vị trí của mình? Một khoang sinh thái tả tơi sắp sửa tự mình tan tành, chẳng cần làm gì, phun cho một hơi khói đuôi là đủ để lấy mạng hắn.”

“Chúng tôi sau đó phục hồi một phần thiết bị ghi chép,” Viên sĩ quan nói, “Phát hiện không phải hắn chọn đối tượng xâm lấn ngẫu nhiên – điểm nhảy vũ trụ nổ, cả liên quân bị cuốn vào, vô số kho vũ khí trong vô số cơ giáp phát nổ, tăng thêm cấp năng lượng, kỳ thật tính toán của Hiệp hội chống Utopia rất chính xác, nhưng bất cứ ai đều không thể tính ra không sai một li tình hình thật về kho vũ khí và hỏa lực quân địch, cho nên cánh của họ bị dư âm vụ nổ quét vào rìa, dẫn đến lồng phòng hộ và mạng tinh thần của mấy trọng giáp bị hỏng mức độ khác nhau, bệ thu phóng cơ giáp của trọng giáp hắn lựa chọn bị cháy tách khỏi thân cơ. Trong lúc chỉ mành treo chuông hắn đã xâm lấn một tiểu cơ giáp trên đài thu phóng, lợi dụng tiểu cơ giáp, che một lồng phòng hộ tạm thời lên khoang sinh thái hắn nằm, thế nhưng Hiệp hội chống Utopia nhanh chóng phát hiện trạm thu phóng cơ giáp tách ra này, dẫn nổ nó, lập tức mạng tinh thần hạch cơ giáp của hắn tan vỡ, trong tình huống như vậy, mạng tinh thần đứt một lần, chết não cũng là sự kiện xác suất lớn, huống chi hắn đã trải qua những hai lần.”

Viên sĩ quan đội vệ binh thở dài: “Khi chúng tôi tìm được hắn, lồng phòng hộ tạm thời kia cũng sắp bị sóng hạt tiêu mòn sạch sẽ, người này quá đáng sợ, chỉ cần Hiệp hội chống Utopia phản ứng hơi chậm, hoặc hạch cơ giáp của hắn có thể duy trì thêm vài giây, nói không chừng hắn đã tự cứu thành công, đáng tiếc…”

Lâm Tĩnh Xu chỉ cần trên thế giới còn một người như vậy, không hề quan tâm hắn có phải “còn sống” thật sự hay không, các tinh anh y học bị đày đến nơi đây cũng chỉ đành cần mẫn bảo vệ thân thể hắn, họ dày công sửa chữa khoang sinh thái, thậm chí dùng một mạng tinh thần nối từ ngoài, khâu vá mạng tinh thần vốn “chết không toàn thây”, để nó thoạt nhìn giống như thật, vờ như người thực vật trong khoang sinh thái đang ngủ say, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Thế nhưng họ đều biết rõ, người ở bên trong không thể còn sống.

“Tiến sĩ, chắc chỉ là nhiễu loạn do bão hằng tinh tạo thành thôi?” Viên sĩ quan hỏi.

Tiến sĩ Harden trầm ngâm không nói gì, đúng lúc này, mặt đất truyền đến chấn động mơ hồ – hẳn là có cơ giáp từ ngoài hành tinh đáp xuống.

Mười lăm phút sau, Lâm Tĩnh Xu bỏ lại đội hộ vệ, xách giày cao gót chạy như điên tới, trên mặt chưa kịp dùng bất cứ son phấn gì, có vẻ hơi nhếch nhác, đôi môi lại đỏ tươi vì vận động mạnh.

Toàn bộ đội vệ binh không dám thở mạnh một tiếng, bao gồm viên sĩ quan “đời thứ tư” vừa rồi, tất cả nín thở tập trung tinh thần đứng thẳng, không nhìn ngang liếc dọc mà vờ như mình chỉ là bài trí.

Tiến sĩ Harden ngẩng đầu nhìn nàng, một lọn tóc dài của nàng dính trên cằm, nhìn như rong biển, thở hồng hộc khiến nàng hơi đứng không vững. Lâm Tĩnh Xu biểu cảm trống rỗng cùng ông lão nhìn nhau giây lát, một chữ cũng không nói nên lời, có một chớp mắt như vậy, tiến sĩ Harden nhìn thấy trong mắt nàng một bé gái rất nhỏ, chưa quá mười tuổi, một bé gái sẽ liều mạng đuổi theo người thân đi xa, sẽ ngã sấp xuống, sẽ gào khóc.

Song chỉ giây lát, phía sau nàng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đám ăn hại đội hộ vệ rốt cuộc đã đuổi kịp.

Ánh mắt Lâm Tĩnh Xu bình tĩnh lại, nàng thong thả vuốt lại mái tóc bù xù, vén ra sau tai, xỏ giày, không nhanh không chậm đi tới, lãnh đạm gật đầu với viên sĩ quan đời thứ tư, tiếp nhận xe lăn của tiến sĩ Harden, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngài cũng ở đây?”

“Tình cờ đi qua,” Tiến sĩ Harden nói, “Các cháu đều là con của Laura, đối với ta đều là giống nhau, ta đến thăm nó.”

“Rất cảm ơn sự quan tâm của ngài,” Lâm Tĩnh Xu cúi đầu cười, khóe mắt không cong, rồi nàng lập tức ngẩng đầu lên, “Thế nào, ta nghe nói lần này là do thiết bị cảnh báo trục trặc dẫn đến?”

Viên sĩ quan đời thứ tư vội vàng trả lời: “Vâng, thiết bị cảnh báo trục trặc, lại trùng hợp gặp bão hằng tinh…”

“Trùng hợp.” Lâm Tĩnh Xu cắt ngang hắn, “Không thể là trùng hợp đâu? Ta không tin trên thế giới có hai chữ ‘trùng hợp’.”

Viên sĩ quan câm như hến, không dám hó hé.

Lâm Tĩnh Xu: “Tra rõ, bằng không…”

Nàng còn chưa dứt lời, một bác sĩ trong phòng thí nghiệm đột nhiên đi ra, đồng tử Lâm Tĩnh Xu hơi co lại.

“Chủ nhân, chúng tôi có lý do phán đoán, đây không phải là dao động dị thường do mạng tinh thần bị sóng hạt nhiễu loạn, mà là sau khi mạng tinh thần bị kích thích, bệnh nhân quả thật đã có phản ứng.”

Hai hàng lông mày Lâm Tĩnh Xu nhíu nhẹ.

“Nói cách khác, xác suất bệnh nhân tỉnh lại đã tăng rất cao, về phương án trị liệu bước tiếp theo, chúng tôi hi vọng trưng cầu ý kiến của ngài.”

Lâm Tĩnh Xu không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: “Ta cần các ngươi giữ nguyên hiện trạng.”

Harden: “Tĩnh Xu!”

Lâm Tĩnh Xu nhẹ nhàng che khóe môi, ấn vai tiến sĩ Harden, nói vừa lý lẽ vừa có căn cứ: “Tiến sĩ à, hết thảy đều có nguy hiểm, cháu chỉ có một người anh như vậy, cháu không dám để anh ấy mạo hiểm. Yên yên tĩnh tĩnh ở nơi này có gì không tốt? Có người chăm sóc anh ấy, hai ông cháu ta còn có thể thay phiên đến thăm.”

“Cháu chỉ có một người anh như vậy, không muốn để nó mạo hiểm…” Tiến sĩ Harden thấp giọng nói, “Tĩnh Xu, là ai gián tiếp khui ra chuyện Trái Cấm nằm trong tay Lâm Tĩnh Hằng? Là ai thừa nước đục thả câu, chặn Bạch Ngân Thập Vệ trên đường? Là…”

“Tiến sĩ,” Lâm Tĩnh Xu lạnh lùng cắt ngang ông, “Cháu đã cho anh ấy cơ giáp, cháu cũng cho anh ấy võ trang, cháu đã khuấy đục nước giúp anh ấy, tám đại thiên hà có nơi nào anh ấy không thể đi? Là tự anh ấy phát điên, là tự anh ấy nhất định phải nhốt mình ở Thiên Hà Số 8!”
Bình Luận (0)
Comment