Tàn Thứ Phẩm

Chương 124

Bất luận là nghiên cứu viên y tế hay đội vệ binh của Quân Đoàn Tự Do, ở trước mặt Lâm Tĩnh Xu toàn thể câm như hến, không dám hó hé một tiếng.

Tiến sĩ Harden nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ: “Tĩnh Xu, cháu có biết mình đang nói gì không?”

Trong mắt Lâm Tĩnh Xu nổi lên màu máu, nhanh chóng lại biến mất, ngữ khí của nàng dịu đi: “Không có gì, ông Harden, cháu xin lỗi, chỉ là lời tức giận thôi. Người thực vật cũng tốt hơn người chết, đúng không? Chúng ta không hề biết…”

“Không, cháu biết,” Tiến sĩ Harden hiếm khi thái độ cứng rắn, ông dùng lực chống lưng mình nhổm lên khỏi xe lăn, khàn khàn nói, “Cháu biết, cháu thông minh như Laura, cháu sẽ không phân biệt được cái gì là ‘còn sống’ và cái gì là ‘đã chết’ sao? Ngoại trừ cái xác biết thở dễ nhìn hơn bộ xương trắng một chút, chôn ở khoang sinh thái và chôn trong mộ có khác gì nhau? Cháu đang sợ, cháu sợ nó tỉnh lại, cháu sợ đối mặt với nó, cháu còn sợ đối mặt với chính cháu, cháu căn bản là muốn…”

Xe lăn “Tách” khẽ một tiếng, Lâm Tĩnh Xu mở chống trượt, cố định tiến sĩ Harden tại chỗ.

Xe lăn rung nhẹ, tiến sĩ Harden vội vàng vịn thành ghế.

“Ở nơi này, cháu quyết định, tiến sĩ ạ.” Khóe miệng Lâm Tĩnh Xu khẽ nhếch lên, thành một góc nhọn sắc bén, tiếp đó nàng đứng thẳng dậy, nhìn một cái thật sâu vào trong cửa cách ly của phòng thí nghiệm, nhấn từng chữ, “Ta nói rồi, giữ, nguyên, hiện, trạng – được rồi, chờ tình hình của hắn hơi ổn định, lập tức đến báo cho ta biết, tiến sĩ Harden lớn tuổi rồi, các ngươi đưa ông ấy về nghỉ ngơi sớm, đừng để ông ấy ngồi mãi ở đây.”

“Tĩnh Xu, đó là mong muốn đơn phương của cháu,” Tiến sĩ Harden hôm nay giống như hạ quyết tâm không bỏ qua cho nàng, “Nó thì sao? Nếu chính nó không chịu giữ nguyên hiện trạng, cháu định làm thế nào? Tự tay giết nó à?”

Lâm Tĩnh Xu dừng bước.

Tiến sĩ Harden nói: “Thế giới này không thể quay quanh ý nguyện của một ai đó, không ai là thần, không ai có thể nắm giữ hết thảy, Tĩnh Xu, đến bước hiện giờ mà cháu còn chưa hiểu à?”

Lâm Tĩnh Xu không để ý tới ông, đôi giày gót nhọn chọc từng cái xuống đất mà đi xa.

Nàng tự cho là Lâm Tĩnh Hằng chỉ bởi vì tạm thời thiếu vốn liếng mới bị vây ở Thiên Hà Số 8, chỉ là cây to đón gió, mới bị lũ giòi bọ đó nhằm vào, cho nên chỉ cần cả hồ nước đều đục ngầu, hắn đương nhiên có thể thừa cơ thoát vây.

Nàng tự cho là mình đã chọn một thời cơ tuyệt hảo, trực tiếp đập nát cuống rốn yếu ớt giữa liên minh và quân trung ương các nơi, khiến cả liên minh sụp đổ, người dân không chỗ dựa biết được Vườn Địa Đàng khôi phục vô vọng, chỉ có thể nhảy vào vòng tay Nha Phiến.

Nhưng hết thảy đều không như mong muốn.

Lâm Tĩnh Hằng, đường đường một thượng tướng liên minh, nắm trong tay Bạch Ngân Thập Vệ quân bài đẹp được trời ưu ái, chỉ cần hắn muốn, tám đại thiên hà, vực nội vực ngoại, không trận địa nào hắn đánh không được, không có ai hắn giết không được, Lâm Tĩnh Xu không nghĩ thông hắn rốt cuộc bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, mà có thể đánh bài đẹp thê thảm như thế.

Mà hai năm trước, ngay thời điểm Quân Đoàn Tự Do vốn có thể thần tốc khuếch trương, không kiêng dè gì, trở ngại lớn nhất của nàng không phải là liên minh và quân trung ương, cũng không phải hải tặc khác, mà lại là Bạch Ngân Thập Vệ chết tiệt!

Bạch Ngân Thập Vệ triệu hoán một lần nữa thông qua căn cứ của nàng!

Tại sao?

Lâm Tĩnh Hằng đoán ra người sau lưng Quân Đoàn Tự Do là nàng rồi ư? Lâm Tĩnh Xu căn bản không muốn suy nghĩ vấn đề này –

Nếu hắn không đoán được, tất cả đều chỉ là trời xui đất khiến, thế chẳng phải chứng minh vận mệnh đang đối địch với nàng? Bóng ma vận mệnh đã bám lấy nàng hơn năm mươi năm, ép nàng đi tất cả nét nghiêng mình có thể đi, nếu còn không thoát khỏi cái gọi là “vận mệnh”, như vậy nàng sống trên thế giới còn ý nghĩa gì đây?

Nếu như Lâm Tĩnh Hằng đã đoán được…

Lâm Tĩnh Xu càng lúc càng đi nhanh, giống như có một con quái vật chỉ xuất hiện trong cơn ác mộng đang đuổi theo sau, ngoác cái miệng dữ tợn, muốn nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào.

Nhưng rất nhiều việc như một cái cân tiểu ly lắc lư trái phải, luôn nghiêng về phía mọi người không hi vọng, “định luật Murphy” không chỉ áp dụng với những người nhỏ yếu dối trá, có kỳ vọng không chính đáng với cuộc sống, cũng áp dụng với kẻ mưu sát và âm mưu gia hùng mạnh.

Giống như ban đầu họ không thể giúp Lâm Tĩnh Hằng lập tức khỏe mạnh lại, lúc này họ cũng không làm được “giữ nguyên hiện trạng”.

Nhiễu loạn tín hiệu bất ngờ kia đã quấy nhiễu mạng tinh thần, giống như tiếng mưa rơi kinh trập, sống lại hết thảy ngủ say, thế không thể cản.

Tuy rằng thân thể Lâm Tĩnh Hằng còn chưa tỉnh lại, nhưng sóng điện não hoạt động ngày càng thường xuyên.

Mới đầu, mươi bữa nửa tháng mới có thể bắt được một chút phản ứng rất nhỏ, sau đó biến thành cách hai ba ngày sẽ có một chút động tĩnh, sau đó nữa, sóng điện não của hắn bắt đầu lên liên tục như thủy triều vậy.

“Tiến sĩ ngài xem,” Bác sĩ nói với tiến sĩ Harden, “Buổi sáng hôm nay, sóng điện não của hắn đặc biệt sục sôi, chúng tôi đã quét não và mạng tinh thần của hắn, phát hiện lúc ấy hắn có trao đổi yếu ớt với mạng tinh thần – giống như hắn đang ‘nhìn’ ra bên ngoài qua mạng tinh thần.”

Tiến sĩ Harden trầm giọng nói: “Ý thức của hắn đang khôi phục hoạt động.”

“Phải là đã khôi phục.” Bác sĩ nói, “Hôm nay chúng tôi đã trao đổi thành công một lần với hắn, chúng tôi đã nối một máy đánh chữ đơn giản ở cổng máy móc trên mạng tinh thần.”

Tiến sĩ Harden ngẩng phắt đầu lên.

“Chỉ là một số chữ hoặc từ đơn giản, câu quá dài hắn không kiên trì được. Chúng tôi hỏi hắn cảm thấy cơ thể thế nào, có gì không khỏe không, khoảng bốn mươi phút sau hắn trả lời ‘không có’.”

“Không có? Không có gì không khỏe?”

“Không phải, với tình hình của hắn hiện giờ, hẳn là cơ thể còn chưa có cảm giác,” Bác sĩ lập tức hạ thấp giọng, “Tiến sĩ, ngài tin tôi, không có chỉ thị của chủ nhân, chúng tôi không dám thêm kích thích cho hắn, cũng tuyệt đối không dám sử dụng thuốc và chip sinh vật dư thừa, toàn bộ phối trí của khoang sinh thái vẫn giống hệt trước kia.”

Tiến sĩ Harden: “Ồ… Như thế nào?”

“Tôi không muốn nói lời như thế này,” Bác sĩ nói, “Nhưng nếu chủ nhân khăng khăng muốn đạt hiệu quả ‘duy trì hiện trạng’, nhìn từ góc độ chuyên môn của tôi, chỉ có thể sử dụng một số thuốc gây ức chế, ức chế hoạt động thần kinh của hắn.”

Tiến sĩ Harden là chủ nhân đầu tiên của Bạch Tháp, là chuyên gia người cơ giao hỗ của Vườn Địa Đàng, vừa nghe liền hiểu ngay, “thuốc ức chế hoạt động thần kinh” theo như lời bác sĩ, hiển nhiên không phải là thuốc ngủ bình thường.

Nếu nói lúc trước tình hình của Lâm Tĩnh Hằng còn xem như “không biết sống chết”, như vậy thuốc ngoài mức sẽ bóp chết triệt để linh hồn này.

“Tiến sĩ, chúng tôi làm thế nào đây?”

Harden trầm mặc một lúc: “Cậu đi hỏi Lâm Tĩnh Xu, hỏi xem có phải cô ta quyết định muốn biến anh ruột mình thành một tiêu bản hay không.”

Lâm Tĩnh Xu rất bận, theo Hiệp hội chống Utopia ngủ đông, liên minh và quân trung ương bắt tay, phần lớn hoạt động của Quân Đoàn Tự Do chuyển hướng sang bí mật, giấu nghề, chờ đợi cơ hội kế tiếp đâm xuyên liên minh – Lâm Tĩnh Xu tin chắc rằng việc này không khó, bởi vì đoàn kết và chính nghĩa trước mắt là thành lập trên nói dối, liên minh đã dùng một lời nói dối lừa gạt thế giới gần ba trăm năm, giở lại trò cũ cũng chẳng qua là sự giãy giụa cuối cùng của châu chấu sau mùa thu hoạch mà thôi. Huống chi số liệu đã chứng minh tất cả, dù rằng Quân Đoàn Tự Do chuyển sang hoạt động bí mật, số lượng người sử dụng Nha Phiến vẫn đang có tỷ lệ tăng trưởng rất ổn định.

Mà nàng dù bận rộn hơn, vẫn giữ vững lịch mỗi ba ngày đến tiểu hành tinh một lần.

Bác sĩ rất uyển chuyển giải thích với nàng hiện trạng của Lâm Tĩnh Hằng và chất vấn của tiến sĩ Harden, Lâm Tĩnh Xu nghe xong cả buổi không nói gì.

Vì thế bác sĩ lại nói: “Nếu ngài quyết định sử dụng thuốc ức chế, phương án và thuốc bào chế đều đã hoàn thành, cất ngay trong khoang y tế bên cạnh, có thể làm bất cứ lúc nào.”

Lâm Tĩnh Xu đi đến cửa phòng thí nghiệm, dừng bước, cắt ngang hắn: “Các ngươi ra ngoài hết đi, đừng đến quấy rầy ta.”

Bác sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh ngậm miệng, gọi mọi người trong phòng thí nghiệm đi, kể cả vệ binh trước cửa, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ đến ngoài năm mươi mét.

Hoàn cảnh khoang sinh thái hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chăm sóc người bên trong rất tốt, xuyên qua lồng kính trong suốt, thậm chí có thể thấy trên mặt hắn có vài phần huyết sắc, vẻ mặt yên bình, giống như chỉ đang ngủ trưa… Có chút xa lạ, Lâm Tĩnh Xu nghĩ. Lâm Tĩnh Hằng trong ấn tượng của nàng luôn lạnh lùng, đôi mày hơi không giãn ra, ánh mắt có cảm giác sắc bén.

Thì ra khuôn mặt này cũng có biểu cảm bình hòa gần như dịu dàng sao?

“Bọn họ nói với em, anh đang thử sử dụng mạng tinh thần, vậy anh bây giờ có thể nghe thấy em nói không?”

Người trong khoang sinh thái không phản ứng, máy quét và màn hình nhỏ nối với mạng tinh thần cũng không phản ứng, Lâm Tĩnh Xu chắp tay sau lưng quan sát giây lát, cảm thấy khả năng là mình đã gặp thời gian hắn “nghỉ ngơi”.

Nàng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, ngón tay đặt trên khoang y tế kế bên, sờ kỹ một cái nút – chỉ cần ấn xuống là khoang y tế có thể giơ ống tiêm, tự động tiêm thuốc có tính ức chế vào trong khoang sinh thái, hắn sẽ quay lại ngủ say.

“Sống rất mệt mỏi, anh không cảm thấy à?” Lâm Tĩnh Xu chống khuỷu tay trên đầu gối, giống như không chịu nổi gánh nặng mà chống mặt mình, nói khe khẽ, Lâm Tĩnh Hằng đương nhiên không thể trả lời, nàng liền nghiêng đầu, cúi xuống nhìn hắn, “Họ nói, anh mười bốn tuổi vào trường quân đội Ulan, vừa nhập học đã là sinh viên tốt nghiệp ưu tú do nội bộ quyết định của lần ấy, sau khi tốt nghiệp luôn là mắt bão của liên minh, mấy năm nay nhất định gánh vác rất mệt mỏi?”

“Anh chắc chắn chưa từng đọc tiểu thuyết, em thì đọc không ít, họ không thích em quá cố gắng, em chỉ đành làm theo ý họ, cố hết sức đắm chìm trong thú tiêu khiển nhàm chán – anh biết không, truyện kinh dị và truyện mạo hiểm mô-tuýp rất giống nhau, nhân vật chính của hai thể loại đều sẽ gặp nhân vật phản diện đáng sợ, đối phương đều trăm phương ngàn kế muốn giết họ, nhưng anh biết chúng có gì khác biệt không?”

Lâm Tĩnh Xu dừng một chút, lẩm bẩm: “Ví dụ như một người, hắn có người thân bạn bè, có công việc, có cuộc sống, trong lòng có rất nhiều nguyện vọng lớn bé… Một ngày kia hắn tan tầm về nhà, phát hiện cửa nhà mở toang, phía sau cửa nấp một tên tội phạm giết người chờ cắt cổ hắn, anh xem đến đây sẽ kinh hồn táng đảm, liên tưởng rất nhiều, nghĩ gia đình hắn phải chăng đã chết hết, nghĩ hắn nên làm sao mới có thể thoát được, cho dù có thể chạy thoát, về sau liệu có bị đuổi giết không? Công việc của hắn phải làm thế nào? Cuộc sống bây giờ liệu có vì vậy mà hủy hoại chỉ trong một sớm, cuộc đời hắn liệu có cứ thế kết thúc hay không? Đây là truyện kinh dị. Nhưng cùng một cảnh tượng, cùng một kẻ sát nhân, nếu đổi nhân vật chính thành một tên cuồng sát biến thái khác thì sao? Anh xem đến đây, chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại sẽ rất hưng phấn, chỉ muốn xem nhân vật chính giết ngược đối thủ một cách ngoạn mục như thế nào, đây là truyện mạo hiểm, Tĩnh Hằng, anh thích loại nào?”

Lâm Tĩnh Hằng im lặng.

Lâm Tĩnh Xu thoáng nở nụ cười với hắn: “Anh có biết so sánh hai thể loại truyện này, em có được một kết luận thế nào không? Anh để ý càng nhiều thứ, thì anh sẽ càng sợ hãi, càng dễ bị ép đến đường cùng, người từng bước một bị ép đến đường cùng sẽ suy sụp và điên cuồng, thậm chí có thể dọa mình chết tươi – trừ phi anh biến thành người giống bọn họ, vứt bỏ những khát vọng kéo chân anh, buông xuống rồi, anh sẽ không sợ hãi gì nữa.”

“Anh có biết tại sao năm đó quản ủy hội lựa chọn em không?”

“Bởi vì Laura hôm trốn đi đã lẻn vào trung tâm nuôi dưỡng, lôi em và anh khỏi thùng ấp sớm hơn mười ngày. Cho nên anh luôn tự cho mình là anh, chưa biết chừng là vô lý, có thể anh chỉ là lúc sinh ra hơi nặng hơn em, nhìn to hơn em mà thôi… Bên phía quản ủy hội nhận được tố cáo, ép buộc cha xuất binh truy bắt mẹ. Mẹ và đồng bọn chia nhau đưa hai chúng ta đi, đồng bọn bị bí mật bắt giữ, liên đới anh cũng rơi vào tay họ, em thì bị mẹ mang lên cơ giáp… Cho đến trước khi mẹ tự nổ, bỏ em vào khoang sinh thái ném ra.”

“Vì vậy, họ luôn hoài nghi trên người em có cái gì.”

“Họ lấy cớ ‘kiểm tra sức khỏe trẻ sinh non’ đưa chúng ta đi, phát hiện trị số tinh thần tới hạn của em cao hơn tiêu chuẩn trung bình trên bảy lần, anh có tin em là một thiên tài không? Khéo quá, quản ủy hội cũng không tin. Cho nên sau khi Lâm Úy cha mình chết, họ vắt óc suy tính muốn dẫn em đi. Nhưng anh đoán thế nào? ‘Thiên tài’ em đây, kỳ thực là do Laura dùng một mũi thuốc thư giãn bán vĩnh cửu chế tạo, cho đến khi em trưởng thành, hiệu quả dần dần mất đi, họ mới biết bị lừa, bà đã cho Lục Tín Trái Cấm từ lâu, để hút đi tầm mắt quản ủy hội, không tiếc dùng con mình làm mồi nhử. Nếu không phải sau khi Lâm Úy chết Lục Tín tự mình nhảy ra cướp người đối nghịch với họ, chuyện Trái Cấm ở chỗ ông ấy có thể sẽ mãi mãi không bị lộ.”

“Thuốc thư giãn bán vĩnh cửu từ lúc liên minh mới thành lập đã bị cấm dùng, bởi vì có xác suất rất lớn sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn cho hệ thần kinh, em còn chưa trải nghiệm, có lẽ chưa đến tuổi, nói không chừng về già sẽ ngu si đấy?”

“Đây vốn phải là vận mệnh hai ta cùng nhau gánh vác, anh lâm trận bỏ chạy, đôi lúc nghĩ tới em cảm thấy rất ghen tị, cũng rất hận anh, chúng ta đều giống nhau, dựa vào cái gì chứ? Nhưng đôi khi lại thấy rất may mắn, bởi vì anh là một em khác… Nhưng mà Tĩnh Hằng, anh bây giờ… thật sự là một em khác sao?”

“Mấy thập niên, nhất cử nhất động của em đều có người giám sát, họ dốc sức huấn luyện em thành một con chó nghe lời, thuốc cấm phi pháp em từng dùng chắc còn nhiều hơn anh một người hay tiếp xúc với hải tặc từng thấy.”

“Và còn đám tàn dư Bạch Tháp thần thông quảng đại, tiến sĩ Harden thoát khỏi Vườn Địa Đàng giám sát, một thánh nhân, từng bị cấp dưới bán đứng, mai danh ẩn tích đào vong nhiều năm, ngay cả bạn cũ và học sinh quý nhất cũng không chịu tin tưởng nữa, khả năng chỉ có một bé gái hai bàn tay trắng mới khiến ông ta yên tâm?” Lâm Tĩnh Xu ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua thiết bị theo dõi của phòng thí nghiệm, trên đôi môi đỏ sẫm lộ ra một chút nét cười gay gắt, “Ông ta lo lắng bé gái này dưới sự tẩy não không từ thủ đoạn của quản ủy hội sẽ biến thành một kẻ ngốc, vì thế dốc hết sức lực ám độ Trần Thương, không ngừng tiếp xúc với cô bé, không ngừng kéo linh hồn cô bé đến hướng ngược lại, mỹ danh là cứu giúp, bảo vệ ‘thiên tính tự do’ của cô bé.”

“Thiên tính tự do – xa xỉ biết bao, cô bé nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, cô bé cảm thấy chỉ cần một chút tự do thân thể ‘rẻ mạt’ là tốt lắm rồi, nhưng tại sao không có, tiến sĩ Harden thân mến? Bởi vì ông cần một con rắn độc ruột thịt, cắn vào bộ rễ của quản ủy hội, phải không? Vậy thì đừng oán trách nữa, người nuôi lớn rắn độc, bị rắn độc cắn một phát, chẳng lẽ không bình thường sao?”

Có lẽ là ảo giác, nhưng ống kính camera chầm chậm xoay đi, giống như không đành lòng nhìn nàng.

Lúc này, máy quét đặt trên khoang sinh thái đột nhiên có một chút động tĩnh, người trong khoang sinh thái sinh ra hoạt động não bộ yếu ớt.

Lâm Tĩnh Xu phút chốc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đồ thị trên thiết bị giây lát, nàng cách lồng kính trong suốt, chìa tay vuốt ve mặt Lâm Tĩnh Hằng, trên mặt còn nguyên nụ cười lạnh lẽo, “Ở lại với em đi, em chỉ còn anh thôi.”

Nói xong nàng chuyển hướng sang khoang y tế: “Khởi động tiến trình tiêm thuốc ức chế.”

Khoang y tế phát ra cảnh báo không có tình cảm: “Thuốc ức chế sẽ tạo thành tổn thương không thể biết trước cho hệ thần kinh của bệnh nhân, xác nhận hay không?”

Lâm Tĩnh Xu: “…”

Khoang y tế lại lần nữa đặt câu hỏi về phía phòng thí nghiệm trống rỗng: “Xác nhận hay không?”

Lúc này, trên màn hình nối với mạng tinh thần đột nhiên xuất hiện một từ đơn: “… Ai?”

Người khống chế mạng tinh thần cực kỳ trầy trật, một chữ đơn giản vậy mà viết sai.

Lâm Tĩnh Xu chấn động.

Trên máy quét biểu hiện hắn đang không ngừng cố gắng mở rộng mạng tinh thần, thông qua mạng tinh thần “nhìn” ra bên ngoài, trên máy quét biểu hiện, mạng tinh thần vô hình tràn ngập ra, dần dần bao phủ vị trí nàng đứng, Lâm Tĩnh Xu run rẩy khe khẽ, lại muốn cướp đường mà chạy.

Trên màn hình yên lặng giây lát, kế đó lại xuất hiện một dòng chữ: “Bạn là ai?”

Lần này, hắn tự động sửa lỗi chính tả vừa rồi, song Lâm Tĩnh Xu không chú ý tới, trước mắt mơ hồ, không làm sao chùi sạch được: “Anh không nhận ra em à?”

Khoang y tế lần thứ ba đặt câu hỏi: “Xác nhận hay không?”

Màn hình nhỏ nối với mạng tinh thần, chậm chạp xuất hiện một chữ: “… Bạn?”

Lâm Tĩnh Xu chợt nắm lấy tay máy giơ lên phía sau khoang y tế: “Anh còn nhớ mình là ai không?”

“… Không.”

Chữ “không” lập tức tan biến, lại một dòng chữ có lỗi chính tả xuất hiện: “Đừng khóc.”

Hai chữ này đã đánh tan tác nàng, Lâm Tĩnh Xu đột nhiên quay người chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, nàng dường như đã không chịu nổi, một giây cũng không thể nán lại trên tiểu hành tinh này, trực tiếp lên cơ giáp đi khỏi, và ba tiếng sau hạ lệnh tiêu hủy trạm thu phóng cơ giáp cùng toàn bộ phương tiện giao thông vũ trụ trên tiểu hành tinh, dùng hệ thống chặn điện từ mà nhà tù vũ trụ chuyên dùng chặn tất cả tín hiệu với bên ngoài, biến hành tinh nho nhỏ này thành một lồng giam tách biệt với đời.

Trong lồng giam chỉ có một tù nhân, và “lính canh ngục” của một tinh cầu bị nhốt tại đây.

Một trăm ngày sau, “tù nhân” lần đầu tiên thành công chủ động rời khỏi mạng tinh thần, mở đôi mắt của chính hắn.

Hắn nằm quá lâu, đã không còn quen với cơ thể mình, chỉ có con mắt nhúc nhích được, đôi mắt màu xám trong veo vô cùng, dáng vẻ quên hết buồn vui, chẳng vướng bận gì.

Tiến sĩ Harden bị để lại tự mình đẩy xe lăn đi vào, khoát tay bảo mọi người ra ngoài hết, chặn camera trong phòng thí nghiệm.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn ông ta, ánh mắt không một chút gợn sóng, tựa hồ căn bản không nhận ra kẻ phản bội liên minh nổi tiếng này, còn có một chút tò mò.

Hai người một nằm một ngồi, trầm mặc nhìn nhau rất lâu.

“Khi não bị thương, không cách nào hoàn toàn khống chế mạng tinh thần, rất khó duy trì hoạt động ý thức bình thường, là thời điểm một người thành thật nhất.” Tiến sĩ Harden nói.

Lâm Tĩnh Hằng khẽ chớp mắt một cái, trong mắt chẳng có gì cả.

“Cho nên khi hắn khăng khăng muốn nói dối, sẽ sinh ra một số sai lầm không khống chế được, ví dụ như viết.” Tiến sĩ Harden nói.

Đôi mắt xám trong veo vô tội lạnh đi.
Bình Luận (0)
Comment