Sáng sớm, Lý Kế Dương thức giấc, thu thập một chút lại ăn điểm tâm, hắn liền ôm văn kiện, mang theo một cái hộp nhỏ, vội vàng chạy ra trạm xe bus đường dài.
Khảo cổ là một môn chuyên nghiệp bị vắng vẻ, ban đầu hắn cũng vì ưa thích cho nên mới ghi danh chuyên nghiệp khảo cổ, may mắn người trong nhà luôn dùng phương thức "nuôi thả" đối với hắn, dựa theo cách nói của cha hắn, chỉ cần dựa vào cố gắng của chính mình nuôi sống bản thân là được, chuyện khác không cần!
Không cầu hắn làm rạng rỡ tổ tông, cũng không cầu ngày sau đại phú đại quý, chỉ cần không phạm pháp, không đói chết, làm gì đều được!
Cũng may mắn hắn còn có một người anh trai tài giỏi, còn có chị dâu lanh lợi, Lý gia cũng không phải gia đình đại phú đại quý gì, chỉ là nông gia tiêu chuẩn mà thôi.
Anh trai cùng chị dâu của Lý Kế Dương có chút thông minh, rất sớm đã xây dựng nhà kính, hiện giờ gieo trồng rau dưa sạch, người trong nước từ từ xem trọng ăn uống khỏe mạnh, hai vợ chồng kinh doanh rất tốt, trong nhà cũng không cần hắn kiếm tiền.
Yêu thích thì cứ đi làm, anh trai chị dâu thậm chí còn để dành tiền cho hắn kết hôn, chỉ cần hắn có bạn gái, lập tức đi qua làm lễ hỏi!
Cha mẹ không cần hắn quan tâm, hắn cả ngày chỉ biết giao tiếp với mảnh nhỏ, đào đất cùng xương khô, đồ cổ, nếu là gia đình bình thường đều cũng sợ đem người làm sợ choáng váng đâu.
Nhưng Lý Kế Dương thì khác, hắn trời sinh tính cách vui tươi, ở trong đội khảo cổ chính là vui vẻ quả.
Chỉ là công tác của hắn làm cho người bình thường không tiếp thụ được, làm cho Lý Kế Dương cho tới bây giờ còn là độc thân, chưa từng có người yêu.
Đi lên xe bus đường dài, luôn đi tới điểm cuối, Lý Kế Dương ôm một đống văn kiện lên máy kéo.
- Tiểu Lý đây là về nhà? Thật sự là búp bê hiếu học, vẫn không quên mang sách trở về.
Tài xế lái máy kéo, còn cùng Lý Kế Dương nói chuyện phiếm.
- Vương thúc, đây là văn kiện, là lão sư bọn họ muốn dùng, bỏ quên trong nội thành, cháu đi cầm về.
Lý Kế Dương lớn giọng đáp.
- Tới rồi!
Vương thúc cuối cùng đem máy kéo dừng ở trung tâm thị trấn, làm cho Lý Kế Dương xuống xe.
- Vương thúc, ăn cơm trước đi, ăn cơm xong cháu sẽ tìm xe bò của Lục thúc để cho hắn đưa cháu trở về.
Đội khảo cổ ở lại địa phương là trong sơn thôn địa chỉ cũ Tần Vương cung trong cảnh nội tỉnh Thiểm Tây, nơi đó phát hiện một di chỉ cổ thôn xóm, vàng bạc châu báu không có, nhưng vật phẩm dân dụng rất nhiều, nhưng đều là mảnh nhỏ, cần chậm rãi dán lại chữa trị.
Đây là một công việc tỉ mỉ tinh tế, nhất là mấy thứ này hẳn là di vật Tiền Tần, bị chôn sâu dưới ngầm hơn hai ngàn năm, hiện giờ lại thấy ánh mặt trời, làm lão giảng dạy kích động muốn khóc!
Nơi đó vật gì cũng là màu xanh biếc, ăn cơm nông gia, trứng gà tre, chỉ là đường khó đi, nơi đó mọi người cuộc sống thuần phác, là một chỗ thật hẻo lánh, thông điện, đường đi khó khăn, lúc bọn họ đi tới vốn là ngồi máy bay vào tỉnh thành, tiếp theo lên xe lửa tới thành phố, đổi xe bus đường dài đến trong khu, sau đó ngồi máy kéo đến huyện thành, tìm người bản địa ngồi xe bò kéo tới trong thôn.
- Ăn cơm trước cũng tốt, trong chốc lát xe còn phải đi hai giờ đâu!
Vương thúc cũng không khách khí, oa nhi này vừa nhìn là người thành phố, cũng là đứa bé tốt, chưa bao giờ bãi sắc mặt với bọn họ.
Nếu không sao nói người ta là sinh viên đâu, học nhiều sách vở, người sẽ khác, so sánh với tiểu tử có chút tiền trong thôn bọn họ, luôn dùng lỗ mũi nhìn người, quả thật không cách nào so sánh được!.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan |||||
- Dương thẩm, cho hai bát mì thịt bằm! Một chén mì lạnh! Thả thêm chút mầm đậu cùng dưa chuột a!
Trấn nhỏ không lớn cũng chỉ có vài tiệm cơm, toàn bộ do người địa phương mở ra, Lý Kế Dương tới tới lui lui vài lần cơ hồ đều quen thuộc.
- Dương Dương lại đi lấy cái gì? Vì sao đội ngũ đi mà không mang theo toàn bộ đồ vật a?
Dương thẩm là lão bản nương quán ăn nhỏ bản địa, kiêm nhiệm đầu bếp, người phục vụ, Dương thúc là đi chợ, làm thức ăn, làm mì cùng bảo an.
- Lúc đó nghe nói bên này có di chỉ, đạo sư bọn họ cao hứng vô cùng, còn nhớ được mang theo các học sinh tụi cháu đi cùng đã không tệ rồi, đồ vật vứt bừa bãi cũng vô cùng bình thường, cháu nhiều chạy hai chuyến thì có thể tới chỗ của thím ăn bữa cơm ngon.
Lý Kế Dương cười híp mắt giải thích.
Ăn xong, Lý Kế Dương gặp được xe bò của Lục thúc chở đồ ăn tới.
Nhà Lục thúc họ Lưu, hắn đứng hàng thứ sáu, kêu Lưu lục thúc rất kỳ quái cho nên mọi người rõ ràng gọi hắn là "lục thúc".
Nhà hắn ở trong thôn là gia đình trồng rau dưa duy nhất, mấy tiệm cơm trong trấn đều mua rau dưa của nhà hắn.
Xe bò chậm rãi đi về thôn, Lý Kế Dương tạm biệt lục thúc, bắt đầu vất vả leo núi, đi hơn một giờ nhìn thấy được học trưởng Ngô Hạo tới đón mình.
- Học trưởng! Anh đã tới! Tôi sắp phải bò trở về!
Lý Kế Dương không chút khách khí ném hộp trong tay đưa cho Ngô Hạo.