Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 2


Ngô Hạo dáng người cao lớn, cao tới 1m89, toàn thân cơ bắp, nhìn qua không giống làm khảo cổ mà giống như kiện tướng thể dục hoặc là quân nhân tham gia quân ngũ.

- Học đệ, cậu đã trở lại! Nếu cậu còn chưa về, đạo sư bọn họ còn muốn tập thể xuống núi!
Ngô Hạo cười híp mắt huyên thuyên với Lý Kế Dương, vươn tay xách thùng, tay kia đỡ cánh tay Lý Kế Dương, kéo hắn đi lên núi.

Nơi này nói là núi, kỳ thật là một đồi núi trụi lủi, không có rừng cây, chỉ là đồi núi dốc đứng, ở mặt sau có một bình nguyên rất lớn, trước kia bên trong có không ít lùm cây, dân bản địa muốn nhận thầu trồng cây ăn quả mở trại cá, vì vậy mới phát hiện di chỉ dưới bình nguyên phía sau.

Sau đó nơi này được bảo hộ lên, mà ngọn núi cao hơn bên kia cùng chân núi hình thành một hồ nước nhỏ, được phân chia đền cho người trong thôn, xem như đền bù phát hiện nơi này.

Ngô Hạo là học sinh của một vị đạo sư khác, luận tuổi đều lớn hơn bọn họ, cho nên mọi người gọi hắn là "học trưởng".

Lý Kế Dương tuổi tác nhỏ nhất, mới tốt nghiệp, điểm số cao, cũng rất được đạo sư xem trọng, nhưng tuổi nhỏ nên mọi người gọi hắn "học đệ".

Bọn họ làm việc với nhau đã được một tháng, rửa sạch mảnh nhỏ gốm sứ, đo lường di chỉ vân vân, quan hệ đều không tệ lắm.

Hai người đi về nơi đóng quân, lão giảng dạy chứng kiến Lý Kế Dương liền cười híp mắt.

- Đạo sư, đây là văn kiện tư liệu, đây là theo yêu cầu của ngài mang tới.


Lý Kế Dương mang tới chiếc hộp là một tủ sắt cầm tay có mật mã.

Yêu cầu dùng vân tay, đồng tử, thanh âm cùng nhau nghiệm chứng mới có thể mở ra, được xưng là tủ sắt mang bên mình tiên tiến nhất.

- Tốt tốt tốt!
Lão giảng dạy không xem tư liệu, tiếp nhận thùng kiểm tra một phen, cuối cùng đưa vào vân tay của Lý Kế Dương, đồng tử cùng thanh âm làm chìa khóa nghiệm chứng mở ra.

- Giảng dạy, làm cái gì vậy?
Đồng dạng cũng là học sinh Tiền Hâm có chút mất hứng.

- Không có biện pháp, người khác lão đầu tử có chút lo lắng.

Lão giảng dạy nhìn cũng chưa từng nhìn Tiền Hâm lần nào nói.

Lý Kế Dương gãi gãi đầu, nhìn nhìn bạn học, bên trong chỉ có Tiền Hâm vẻ mặt tức giận, mà Ngô Hạo bọn họ cúi đầu hỗ trợ thu xếp đồ đạc, giống như không hề chú ý tới.

Chờ lão giảng dạy bọn họ mang theo Lý Kế Dương đi rồi, Ngô Hạo mới ngẩng đầu nhìn nhìn Tiền Hâm, Tiền Hâm vẻ mặt tối tăm, Ngô Hạo mím môi trong mắt như có suy nghĩ gì.


Lý Kế Dương đi theo đạo sư vào phòng, mới phát hiện trong phòng chỉ có bảy người bọn họ!
- Đạo sư.

.

Lý Kế Dương có chút bất an.

Vừa rồi ánh mắt của các học sinh, cùng bộ dạng của Tiền Hâm hắn còn nhớ rõ, hiện tại chỉ một mình hắn, còn có sáu đạo sư trong phòng, người khác cũng không tiến vào.

.

- Dương Dương a, các đạo sư đã phát hiện được một đồ vật, có vẻ như thật trân quý, cho cậu mang thùng lại đây chính là vì đựng nó, cậu mang theo nó trực tiếp quay về thành phố, sau đó đi đội võ cảnh, cho bọn họ dùng súng thật đạn thật hộ tống cậu vào trong thủ đô, đến lúc đó sẽ có người ở trong thủ đô đón cậu.

Đạo sư đem một cái hộp bỏ vào tủ sắt ngay trước mặt Lý Kế Dương, khóa lại.

- Vì sao?
Lý Kế Dương khó hiểu, trong những người này nếu nói tin cậy nhất định là Ngô Hạo, ít nhất từ thể trạng mà nói thể chất thư sinh tiêu chuẩn của Lý Kế Dương liền không sánh bằng người ta.

Nhưng vì sao lại lựa chọn hắn?
- Bởi vì nơi này chỉ có cậu thường xuyên chạy tới chạy lui lấy văn kiện, mang đồ vật, người khác đi ra ngoài thật dễ dàng bị người ta hiềm nghi!
Lão giảng dạy trừng mắt.

.

Bình Luận (0)
Comment