Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 720 - Chương 61: Ngọc Nát

Chương 61: Ngọc nát Chương 61: Ngọc nátChương 61: Ngọc nát

Mặt đất đang rung động.

Rung động vì đại quân đông nghìn nghịt ở phía xa kia cất bước.

Mông Lương nhìn đội quân càng chạy càng gần kia, không khỏi nuốt nước bọt xuống. Gã nhìn Từ Hàn và Vương Dương Minh bên cạnh, thâm cảm thấy cổ họng hơi khô.

"Vậy thì, có phải lúc trước lão gia tử đã nói để cho chúng ta mang theo hung kiếm rời đi hay không?" Mông Lương dè dặt hỏi.

Vương Dương Minh mặc một bộ áo trắng phiêu đãng trong bóng đêm. Khi lão nghe thấy vậy liên nhìn vê phía Mông Lương, giọng điệu bình tĩnh nói: "Đại Diễn Kiếm Quyết coi trọng nhất chính là chưa từng có từ trước đến nay, nếu đi thì phải sớm chút. Giờ phút này không chiến mà đi, kiếm tâm của ngươi tất nhiên bị phá, Kiếm linh đã ngưng tụ thành hình thức ban đầu tất nhiên cũng bị tổn thương, đến lúc đó ngươi muốn dựa vào đó đăng lâm Tiên cảnh chính là việc khó càng thêm khó."

Vương Dương Minh răn dạy không nể mặt mũi, Mông Lương nghe vậy chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút."

Đại quân màu đen càng chạy càng gần, ánh sao thưa thớt của Nam Hoang chiếu lên trên giáp trụ những giáp sĩ kia, chiết xạ ra từng luồng ánh sáng đen tối. Cùng thân thể ùa về phía Kiếm Lăng còn có cỗ khí thế mênh mông từ trên thân bọn chúng lan tràn ra, khí thế mênh mông vô cùng, tựa như mây đen áp thành, phủ kín toàn bộ Kiếm Lăng không kẽ hở.

Mông Lương đưa mắt nhìn lại, gã có thể thấy rất rõ, tuổi tác những thiếu niên mặc giáp đen kia đều không quá hai mươi, gã vẫn đang còn nhớ rất rõ, ngày đó bọn hắn mạnh mẽ xông vào Cảnh Tú quan, cũng chỉ có mấy trăm vị Thánh tử Thánh binh suýt chút nữa để bọn hắn chôn vùi toàn bộ. Mà giờ phút này đại quân đông nghìn nghịt kia cũng chỉ khoảng năm vạn người, một lực lượng cường đại như vậy, gã cũng không nghĩ bằng vào mấy người bọn hắn làm sao chống lại được.

Lế nào hôm nay tiểu gia bỏ mạng tại đây?

Đáy lòng gã không khỏi có tâm tư như vậy, nghiêng đầu nhìn Từ Hàn bên cạnh, muốn tìm một chút người có cảm thụ giống mình.

Nhưng điều khiến gã thất vọng chính là sắc mặt của Từ Hàn lúc này không có gì khác lạ, không chỉ như vậy mà ngay cả Tần Khả Khanh đang đứng bên cạnh cũng không có nửa điểm dị trạng, thậm chí ngay cả Huyên nhi Ngao ô lúc này cũng như vậy.

Thế cho nên Mông Lương vội vàng ưỡn thẳng lưng, đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng: Dẫu sao làm sư huynh cũng không thể thua kém sư đệ được?

Mà ngay lúc Mông Lương đang nghĩ tới đây, đại quân trùng trùng điệp điệp phía trước chợt ngừng lại, mà đám giáp sĩ kia cũng lập tức tránh ra một lối đi. Một vị hòa thượng áo đen bộ dáng tuấn mỹ mang theo hai vị hộ vệ thân hình một cao lớn một gầy gò dị biệt từ trong đám giáp sĩ đi ra.

Hòa thượng kia nhìn về phương hướng Kiếm Lăng, cao giọng nói: "Luôn hỏi giang hồ đồn đãi, Nhạc Phù Dao trong Thiên Đấu thành, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông, nếu hỏi ai có thể là người đứng đầu, Kiếm Lăng Nam Hoang Mặc Cổ Lưu!"

"Hôm nay bần tăng có duyên tới đây, không biết Vương Kiếm tiên có nguyện ý gặp bần tăng không?”

Trong Kiếm Lăng một mảnh hắc ám trầm mặc không tiếng động, cho đến hơn mười hơi thở sau, một thanh âm già nua trung khí mười phần chợt vang lên. "Xa tới là khách, có gì không thể?"

Lời vừa nói ra, chỉ thấy một bóng người áo trắng bỗng nhiên từ hướng Kiếm Lăng thoát ra, hóa thành một đạo lưu quang thẳng tắp hạ xuống trước mặt hòa thượng áo đen nọ.

Quần áo lão giả kia phiêu đãng, kiếm ý quanh thân gột rửa, phong tư trác tuyệt, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta ngưỡng mộ.

Thế nhưng sau khi hòa thượng áo đen kia quan sát lão nhân này từ trên xuống dưới, trong mắt lại lộ ra vẻ khác thường. Y không kìm được nói: "Không ngờ cái tên Vương Kiếm tiên lại là người như vậy."

Lão nhân nghe vậy cũng không tức giận, híp mắt nhìn hòa thượng một cái, nói: "Lão hủ cũng không ngờ được điện chủ Sâm La điện hung danh hiển hách lại có bộ dạng như thế."

Người ngoài tất nhiên không nghe rõ thiên cơ trong lời nói của bọn họ, thế nhưng hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau.

Hòa thượng áo đen nghe vậy cũng không để ý nữa. Y nhìn rồi thu hồi ánh mắt, lại nói: "*ương Kiếm tiên cho rằng tám vạn đại quân của ta như thế nào?"

Ánh mắt Vương Dương Minh đảo qua tất cả những thiếu niên thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh, cuối cùng lắc đầu: "Khi triều Đại Ly bị diệt quốc, Hoàng đế triều Ly làm sao không muốn ngăn cơn sóng dữ đỡ lầu cao đang nghiêng? Hai mươi vạn thiết ky binh đến trước cửa Kiếm Lăng của ta, cuối cùng thì sao?"

"Hai mươi vạn bạch cốt rơi ở Nam Hoang, thời gian ngàn năm qua đi, đã sớm làm cát vàng."

"Cho nên, tám vạn người muốn phá Kiếm Lăng của ta..."

"Chỉ sợ không đủ."

Hòa thượng áo đen mỉm cười: "Vương Kiếm tiên là anh hùng, một người có thể phá trăm vạn sư. Giai thoại bực này trong đầu đám dân chúng Trung Nguyên mặc dù bâần tăng không có cơ hội nghe nói nhưng vẫn biết."

"Xưa nay tại hạ kính trọng uy danh Kiếm tiên, đương nhiên sẽ không dẫn theo tám vạn giáp sĩ tầm thường đến quấy rây Vương Kiếm tiên thanh tu?" Hòa thượng áo đen nói như vậy, khóe mắt liếc nhìn về phía kẻ có dáng người gầy khô như xương khô bên cạnh.

Người nọ cảm nhận được ánh mắt hòa thượng bèn khẽ vuốt cằm. Sau đó ngón tay dưới ống tay áo gã nhảy lên như đang gảy dây đàn, mang theo một quy luật kỳ dị.

Mà theo cử động của gã, trong con ngươi tám vạn giáp sĩ phía sau chợt nổi lên từng trận huyết sắc.

Thân thể bọn họ bắt đầu bành trướng, trong miệng bắt đầu nổi lên từng đợt khàn giọng gầm nhẹ, lân giáp màu tím bao trùm lên làn da bọn họ, khí tức âm lãnh bàng bạc từ trong cơ thể điên cuồng trào ra.

Vì thế sau hơn mười hơi thở, tám vạn đại quân kia đều biến thành một đám quái vật màu tím thân hình khổng lồ. Bọn chúng không ngừng gào thét, dường như muốn phát tiết lệ khí cuông bạo trong cơ thể. Tám vạn quái vật như vậy đứng chung một chỗ, bất kể khí thế phát ra hay là bộ dáng cuồn cuộn đều cho người ta cảm giác áp bách gần như hít thở không thông.

Đám người Từ Hàn thấy thế đồng loạt tung người nhảy tới bên cạnh Vương Dương Minh, sắc mặt ngưng trọng nhìn đám quái vật kia. Nhưng thân hình mấy người lại nhỏ bé không đáng kể đứng trước đại quân quái vật.

Đúng lúc đó, hòa thượng áo đen hơi khom người, híp mắt nhìn về phía Vương Dương Minh, cười nói: "Không biết tám vạn đại quân như vậy, có thể lọt vào mắt của Kiếm Tiên hay không?"

"Lão gia tử... thua người không thua trận, hay là để đệ tử tới giết sạch nhuệ khí của bọn chúng?" Vào lúc đó, Mông Lương ghé sát đến bên tai lão, nhẹ giọng nói.

"Giết như thế nào?" Vương Dương Minh khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.

Mông Lương cười đắc ý, giơ chân đá nhẹ vào Ngao ô đứng bên cạnh Từ Hàn, nói: 'Chó đen, không phải ngươi có thể biến lớn sao... ? Đến dọa bọn chúng!"

Thân là Lang vương, Ngao ô nghe những lời ấy lại như bị vũ nhục to lớn, nó quay đầu nhe răng trợn mắt về phía Mông Lương một hồi, nhìn tư thế tựa như một khắc sau sẽ nhào qua. Mông Lương lập tức kinh hồn bạt vía, chỉ có thể từ bỏ ý niệm này, lại quay đầu nhìn Huyền nhi trên vai Từ Hàn, nhưng Huyền nhi híp mắt lại, liếc gã một cái, rất có dáng vẻ trẫm lười để ý đến ngươi.

Mông Lương bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ suy nghĩ, lại nhìn Vương Dương Minh, có chút nhát gan nói: "Lão gia tử. . nếu không... tự ngài làm đi..."

Vương Dương Minh hung hăng trừng mắt liếc gã một cái, nhưng ngay sau đó trong ánh mắt lão nhân chợt sáng lên một tia hào quang chói mắt.

Lão mặc một bộ áo bào trắng, kiếm ý quanh thân gột rửa.

Thân thể của lão cũng theo đó bỗng nhiên bay lên.

KengI

Một tiếng kiếm minh thanh thúy chợt từ Kiếm Lăng phía sau vang lên, một thanh trường kiếm như được triệu từ trong Kiếm Lăng phóng lên trời, kiếm ý cuồn cuộn như nước sông lao nhanh ra, kiếm quang sáng ngời cũng từ trên thân thanh trường kiếm kia sáng lên, sáng lóa tựa như ánh sao trời.

Mông Lương sửng sốt, không chỉ bĩu môi mà còn nói: "Điệu bộ này cũng không tệ, thế nhưng một người cũng không sánh bằng tám vạn..."

Lời nói của gã trong khoảnh khắc đó bỗng im bặt lại.

Kengl!!

Một tiếng kiếm minh càng thêm thanh tịnh lại vang vọng, một tiếng nối liên một tiếng, rất nhanh kiếm minh kia liền tụ tập như biển, vang vọng ở Nam Hoang thật lâu không thôi.

Sau đó, hàng vạn Thần kiếm từ trong Kiếm Lăng bay lên, kiếm ý cuồn cuộn như thủy triều dâng trào, kiếm quang sáng rọi như bâu trời sao dày đặc, chiếu đêm tối như ban ngày.

"Kiếm Lăng Nam Hoang ta trấn thủ hung kiếm vạn năm."

"Một người chính là một kiếm, một kiếm cũng là một người."

“Chư quân...

Mái tóc bạc của Vương Dương Minh tung bay, lão miệng nói vậy, thanh âm như chuông vàng đại lữ, khiến người ta giác ngộ.

Mà theo những lời của lão vang lên, trên mấy vạn trường kiếm kia hiện lên từng bóng người, bọn họ hoặc nam hoặc nữ, tuổi hoặc già như bảy mươi, hoặc trẻ như hài tử, nhưng không ngoại lệ chính là kiếm ý lượn lờ quanh thân đều thuần túy không gì sánh được.

Lúc bọn họ hiện thân thì đồng loạt cầm chặt kiếm của mình, kiếm quang lấp lóe trên Kiếm Lăng lại sáng thêm vài phần, dường như cực kỳ chướng mắt làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.

Mấy vạn Kiếm linh im lặng, trường kiếm trong tay bị bọn họ dồn dập dựng thẳng trước ngực, nhìn Vương Dương Minh nói: "“CóI" "Dùng danh nghĩa Tiên hiên của Kiếm Lăng, lấy đại đạo thương sinh làm lệnh."

"Hậu bối Vương Dương Minh cả gan mời chư quân hộ vệ Kiếm Lăng cùng ta!"

Lời này vừa nói ra, hàng vạn Kiếm linh toàn thân tắm rửa kiếm quang đều phát lạnh, trong mắt Thần quang chớp động, sau đó cùng hô đáp.

"Thừa lời của quân, dám phục vụ quên mình! Kiếm tại lăng tại, lăng vong kiếm vong!"

Thanh âm kia tụ tập ở phía trên Kiếm Lăng, vang vọng ở Nam Hoang.

Giống như kiếm quang chói mắt đầy trời, khí diễm sáng rực như mặt trời giữa không trung!
Bình Luận (0)
Comment