Chương 62: Đồng bào.
Chương 62: Đồng bào.Chương 62: Đồng bào.
Ba vạn sáu ngàn thanh kiếm chôn trong Kiếm Lăng.
Một kiếm là một người, một người là một kiếm.
Ba vạn sáu ngàn Kiếm Linh kích phát kiếm ý to lớn đến cỡ nào, đủ để ngang tài ngang sức với tám vạn Yêu vật kia.
Dù là hòa thượng áo đen thấy tình hình như vậy cũng không khỏi hơi đổi sắc. Y nhìn về phía Vương Dương Minh đang lơ lửng phía chân trời, như là chợt nghĩ thông suốt một số chuyện gì đó, chắp tay nói: "Các hạ có thể làm được như vậy, thực khiến tại hạ bội phục."
Nói tới đây, trên mặt hòa thượng áo đen lộ ra vẻ kính nể, dường như là từ đáy lòng, không giống như giả bộ.
Sau đó y lại tự nhiên than thở: "Hai chữ Kiếm tiên, các hạ quả thực xứng đáng nhận được."
"Có ý gì?" Mông Lương chớp chớp mắt khó hiểu hỏi.
Nhưng Vương Dương Minh lại không có chút ý tứ giải thích nghi hoặc nào cho gã, kiếm ý quanh thân lão lăng liệt, trâm giọng nói: "Đánh thử là biết!"...
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Theo lệnh của Vương Dương Minh, mấy vạn Kiếm linh lập tức cuốn theo Thần kiếm gào thét mà ra, mũi kiếm chỉ chít dày đặc, kiếm ý mênh mông cuồn cuộn, kiếm quang che phủ bầu trời, bất cứ thứ gì cũng đủ khiến người ta rung động.
Tu sĩ gây gò bên cạnh hòa thượng áo đen lúc đó cũng nhảy lên cao, đứng ở trên không trung. Hai ngón tay của gã không ngừng nhảy lên. Đầu ngón tay dường như có một loại lực lượng đen tối nhưng lại quả thực tồn tại không ngừng tuôn ra. Dưới loại lực lượng này bao phủ, đám quái vật màu tím kia đồng loạt ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó hai mắt đỏ như máu đón lấy những thanh phi kiếm bắn tới kia.
Kiếm linh mang theo kiếm ý cường đại vô cùng, nhưng quái vật màu tím sau khi Thánh hóa tu vi cũng đồng dạng kinh người, cho dù Thánh binh yếu nhất sau khi Thánh hóa thực lực cũng vượt xa tu sĩ Ly Trần cảnh. Hơn nữa nhục thể bọn chúng cực kỳ cường hãn nếu không bị thương chỗ hiểm, có thể tự động chữa trị thương thế của mình trong thời gian ngắn.
Trong nháy mắt song phương đánh giáp lá cà, Kiếm linh uy phong mà đến tuy rằng chém giết gần ba ngàn quái vật màu tím trong vòng đầu tiên, mà thương thế lại càng tăng lên hơn vạn, nhưng sau đó hai bên lâm vào ác chiến, nhân số của đối phương rất nhiều, trong đó không thiếu Thánh tử tu vi vượt quá nửa bước Tiên nhân cảnh, rất nhanh thương vong bên phía Kiếm linh bắt đầu tăng lên.
Kiếm linh bị hủy, Thân kiếm hóa thành thuốc tán.
Máu tươi, gào thét vang vọng ở trên đại địa Nam Hoang này.
Từ Hàn và Mông Lương đồng thời xung phong liêu chết xông vào trong trận. Tu vi của Mông Lương tuy không bằng Từ Hàn, nhưng thiên phú và kinh nghiệm chiến đấu phong phú trên Kiếm đạo của gã đủ để tránh được đại đa số thương tổn trong loạn trận này. Còn Từ Hàn lại là người không giảng đạo lý nhiêu lắm, vào lúc đó thể hiện ra sự cường hãn của nhục thân Tiên nhân, từng chiêu từng thức đều là đại khai đại hợp, hắn gân như dùng phương thức cứng rắn xông vào trận địa địch, đám quái vật nhìn như cao lớn kia hầu như không một ai có thể chống lại được một quyền của Từ Hàn, nơi hắn đi qua đều là huyết nhục bay tứ tung. Ngao ô cũng hóa ra chân thân, nó tuy rằng còn chưa đạt tới cảnh giới Yêu vương, nhưng một thân huyết nhục lại cực kỳ cường hãn, không ngừng dựa vào nhục thân ngạnh kháng những Yêu vật kia công kích, phối hợp với Huyền nhi gân như không gì không phá được, nhanh chóng thu gặt tính mạng những Yêu vật kia.
Nhưng Từ Hàn tuy giết tới cao hứng cũng cảm thấy được, theo gần hai ngàn Thánh tử sau khi Thánh hóa gia nhập chiến trường, những Kiếm linh tâm thường kia cũng bắt đầu không ngừng bị thu gặt, hầu như mỗi một hơi thở đều có vài âm thanh của trường kiếm vỡ tan vang vọng trên sa trường này. Cứ như vậy, hiển nhiên cán cân thắng lợi sẽ không nghiêng về phía bọn hắn.
Từ Hàn nghĩ tới đây, hắn phi thân nhảy lên, miệng quát một tiếng Đại Hàn Thiên, băng tinh đầy trời bắn ngược ra sau.
Mà thân thể của hắn lại thẳng đến chỗ đám Thánh tử tàn sát bừa bãi.
Ba vị Thánh tử vừa đối mặt đã bị Từ Hàn đánh nát đầu, nhưng hắn lại không hài lòng, lại quát: "Khởi Long Xà!"
Kiếm Long cùng Kiếm Mãng gào thét ra, lại quấy nát trái tim hai vị Thánh tử. Liên tiếp tổn thất năm vị Thánh tử, đám đại quân Thánh tử kia lập tức lâm vào nổi giận, tạo thế muốn đánh tới hắn.
Sắc mặt Từ Hàn trở nên vui vẻ, dựa vào sức một mình hắn muốn đánh tan gần ngàn vị Thánh tử này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Vừa rồi hắn đánh chết năm vị Thánh tử kia nhìn như dễ như trở bàn tay, nhưng trên thực tế đã tiêu hao phân nửa lực đạo trong cơ thể. Mặc dù lực khôi phục của thân thể Tiên nhân có thể nói là khủng bố, nhưng trong lúc ác chiến bị thua cũng là chuyện sớm hay muộn. Hành động này của hắn cũng không phải là vì giết địch, mà là muốn dẫn dắt đại quân Thánh tử này rời đi.
Với sự hiểu biết của hắn về Thánh tử Thánh binh này, dường như một khi Thánh hóa, tuy rằng tu vi tăng nhiều, nhưng trừ cường giả cấp bậc Thánh hậu, trí lực còn lại đã trượt xuống một mức độ nghiêm trọng, gân như không khác gì mãnh thú.
Mà ngay khi hắn đang muốn dẫn dắt một nửa số Thánh tử rời khỏi chiến trường chính, thì một lực lượng đen tối chợt từ chân trời hạ xuống, đám Thánh tử đang muốn đuổi giết chợt quay đầu ngựa, lần lượt giết vào chiến trường, một đống Thánh binh khác lại tuôn về phía Từ Hàn.
Từ Hàn nhướng mày, hét lớn một tiếng: Thập Phương Kiếp!
Kiếm Long và Kiếm Mãng phóng lên trời hóa thành mười đạo kiếm ảnh khổng lồ kéo theo sấm sét phía chân trời âm âm hạ xuống, kiếm ý cuồng bạo cùng sấm sét kích động trong nháy mắt khuấy xung quanh Từ Hàn thành tro bụi.
Từ Hàn nhân lúc này ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cỗ lực lượng mờ tối vừa rồi truyền đến, lại là vị tu sĩ vóc người gầy gò đi theo bên cạnh Địa Tạng Vương kia. Trong lòng hắn rùng mình, rất nhanh liên suy nghĩ rõ ràng mấu chốt của vấn đề.
Đừng nói tám vạn quái vật thần trí thất thường, chính là tám vạn tướng sĩ bình thường đặt ở sa trường tùy ý để bọn họ triển khai, đánh giá cũng là một đống cát rời. Mà nếu thật không có biện pháp nào thúc đẩy tám vạn ma vật này, chúng nó ở cùng một chỗ rất khó điều động trong loạn chiến.
Suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, ánh mắt Từ Hàn nhìn về phía chân trời cũng ngưng tụ lại.
Bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vua.
Hắn gần như cùng lúc đó hai chân đạp đất, thân thể bắn ra, trực tiếp đi về tu sĩ gầy còm lơ lửng phía chân trời đang thao túng tám vạn quái vật này.
Thân là cường giả Địa Tiên cảnh, tốc độ của Từ Hàn tất nhiên là nhanh đến cực hạn. Khi hắn nắm chặt nắm đấm, khí lực toàn thân đều hội tụ trên quyền phong. Cương phong lăng liệt theo từng cái vung quyên của hắn mà lan ra, khí thế mười phần, đủ có tư thế khai sơn đoạn thạch.
Đối mặt với một quyền như vậy, đừng nói tu sĩ bình thường, dù là Tiên nhân bình thường chỉ sợ cũng phải vong hồn đại mạo.
Nhưng tu sĩ dáng người khô gầy lại coi chuyện này như chưa từng thấy, vẫn yên lặng đứng ở giữa không trung, không ngừng điều khiển những quái vật kia thu gặt tính mạng Kiếm linh.
Trong lòng Từ Hàn trầm xuống. Đương nhiên hắn nhìn ra tu vi của tu sĩ này tuyệt đối không tâm thường, mà tu sĩ càng cường đại như thế, cảm giác của đối phương sẽ càng cường đại, quyên phong của mình lại mạnh mẽ, đối phương không thể không hề phát hiện ra. Điều duy nhất khiến gã bình tĩnh như vậy là không e ngại Từ Hàn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Hàn có chút không vui, nhưng giờ phút này hai quân đối chọi, liều mạng chính là một dũng giả giành chiến thắng, Từ Hàn tự nhiên không có khả năng tránh lui, cho nên quyền phong càng mạnh, sát cơ trên hai đầu lông mày càng sâu. ...
Mắt thấy quyên phong của Từ Hàn sắp đánh vào mặt gã tu sĩ gầy gò kia, chợt có một bóng người khổng lồ từ sau lưng đối phương nhảy ra. Thân hình chín thước vung nắm đấm to gấp mấy lần so với nắm đấm của Từ Hàn, một quyền kia cũng mang theo uy thế cực kỳ to lớn.
Âm!
Một tiếng nổ vang tại trên không sa trường.
Cương phong kịch liệt nổi lên, cùng lúc đó nổ tung về bốn phía.
Rất khó tưởng tượng nổi hai người chỉ cần dùng thân thể cứng rắn là đã có thể tạo nên uy thế lớn như vậy.
Dù là Từ Hàn, sau khi thối lui đứng vững thân thể cũng giật mình trong lòng, sau khi cảnh giới nhục thân đạt tới Tiên cảnh, hắn hầu như chưa bao giờ gặp phải người nào có thể cứng rắn đỡ lấy một quyền toàn lực của mình. Còn nam tử với thân hình cao hơn chín thước trước mắt này, thân thể giống như đúc bằng đồng lại là người không hề tâm thường.
Từ Hàn nắm chặt cánh tay phải có chút tê dại của mình, thầm nghĩ lẽ nào tên gia hỏa này cũng là cường giả Tiên cảnh có thân thể thành Thánh?
"Ngươi chính là Từ Hàn à? Ta đã từng nghe nói tới ngươi, không tệ, cũng chưa có người nào bên trong Sâm La điện có thể đỡ được một quyền này của ta." Từ Hàn nghĩ tới đây, thế nhưng đại hán cao chín thước kia cũng không có nhiều tâm tư như hắn, ngược lại nhìn hắn nhếch miệng cười, trong con ngươi chiến ý hừng hực, tựa như gặp được đối thủ ngang ngửa với mình là một chuyện hết sức cao hứng.
Nhưng Từ Hàn đâu có hứng thú đánh đập tàn nhẫn với đối phương? Mỗi một tức trôi qua đã có hơn mười vị Kiếm linh chết trận, bọn họ tuy không phải người thật, nhưng cũng đã mở linh trí. Trong mắt Từ Hàn, nếu bọn họ đã cùng hắn thủ hộ Kiếm Lăng, vậy chính là đồng bào.
Mà đã là đồng bào, tự lấy mệnh che chởi
Nghĩ đến đây, hắn lại không có nửa điểm chần chờ, Thần kiếm màu đen lần nữa bị hắn gọi đến, nắm trong tay, thân thể chấn động tiếp tục giết về phía tráng hán cao chín thước nọ.