Tàng Tình

Chương 23

Lăng Thanh sẽ không bởi cải thiện ăn ở mà cảm thấy cao hứng, trong mắt hắn, tất cả Yên Vân Liệt làm bất quá cũng là vì hài tử trong bụng hắn… Mà tôn nghiêm của chính hắn ngay từ cái đêm ấy đã bị Yên Vân Liệt giẫm lên đến nát tan.

Cũng may “Dẫn Lộ” Linh Quân nuôi sắp xong… Đây là sự tình duy nhất Lăng Thanh chờ đợi.

Mười ngày sau, Linh Quân hào hứng tìm đến hắn, sau đó giống như hiến vật quý trịnh trọng đặt một ống trúc nhỏ vào trong tay Lăng Thanh.

“Buổi tối ngày kia là trăng non, đúng lúc có thể đi, đêm nay chúng ta thu dọn đồ đạc.”

Lăng Thanh nhìn nhìn thứ trong tay, sau đó ngẩng đầu, “Ngươi muốn đi cùng ta?”

“Ngươi bây giờ như thế này, ta làm sao yên tâm để cho ngươi một mình?”

“Vậy Vệ Vũ làm sao bây giờ?”

Linh Quân vì vậy trầm mặc, sau một lúc lâu mới thở dài, yếu ớt nói: “Ta và hắn không có khả năng cùng một chỗ… Vệ Vũ là tiền giáo chủ nhặt về nuôi lớn, bây giờ lại là tả sứ của Thiên Tuyệt giáo, hắn còn sống ngày nào sẽ phải nguyện trung thành đến cùng với Thiên Tuyệt giáo…” Nói xong khóe miệng khẽ nhếch, giương lên một nụ cười, “Chúng ta ngược lại nên lo lắng, nếu gặp phải hắn thì nhất định chạy không được.”

Lăng Thanh đầu tiên là không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Linh Quân, Linh Quân bị nhìn cả người cũng không được tự nhiên, đưa tay đi sờ trên mặt, cho rằng hạt cơm khi ăn cơm tối dính phía trên.

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta trốn được hắn?” Lăng Thanh đưa tay cầm chuỗi chuông bên hông hắn, nhẹ nhàng gảy, “Trừ phi ngươi bỏ lại chuỗi này…”

Linh Quân không thể không hiểu, thế nhưng muốn hắn bỏ lại chuông bạc cũng giống như muốn mạng của hắn, Linh Quân lập tức lộ ra vẻ mặt không muốn, đưa tay cướp lại chuông bạc từ trên tay Lăng Thanh. Không ngờ Lăng Thanh nhanh tay hơn, liền dùng lực gỡ cả chuỗi xuống, cầm trong tay dùng sức lắc.

Chuỗi chuông ấy phát ra tiếng vừa nhanh vừa ầm ĩ trong tay hắn, Linh Quân có thích chúng thế nào cũng chịu không nổi ma âm nhức tai như thế này, vội lấy tay che tai, hung hăng trừng về phía Lăng Thanh.

Lăng Thanh lắc một lát đột nhiên ngừng tay, ném trả chuỗi kia lại cho Linh Quân, “Đợi người đến thì nói chuyện cho rõ ràng, đến trong rừng đối diện đi, đừng quấy rầy ta ngủ.”

Linh Quân cầm chuỗi chuông kia, vẻ mặt không hiểu nhìn Lăng Thanh đang đi về phía giường.

“Chuyện kể rằng chuông bạc thành đôi, tên Khiên Hồn, bất luận cách xa nhau bao nhiêu, một cái vang, cái còn lại cũng sẽ vang.” Lăng Thanh xoay người, tay chỉ chỉ chiếc chuông trong tay Linh Quân, “Trên chuỗi của ngươi kia không phải có một chiếc?” Sau đó miệng bĩu về phía cửa, “Kìa, hắn đã tới.”

Linh Quân nghiêng đầu nhìn về phía cửa, liền thấy bên ngoài một bóng người bỗng nhiên nhảy qua rào chắn, không là người khác, chính là Vệ Vũ.

Hắn một thân huyền y trong bóng đêm thâm trầm mênh mang, trên khuôn mặt luôn luôn bình thản không kinh sợ lúc này mơ hồ lo lắng.

Linh Quân ngẩn người, xoay người qua đối mặt với hắn, chuông bạc trong tay khẽ rung, lại có một tiếng vang thanh thúy không thuộc về cái trong tay hắn cách đó không xa leng keng hòa cùng, theo gió mà tan.

Hai người lặng im nhìn, biểu tình trên khuôn mặt Vệ Vũ trầm xuống, đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng lại tựa hồ có thể thấy được, Linh Quân êm đẹp đứng ở nơi đó, làm cho trán hắn giãn ra mấy phần.

Linh Quân kỳ quái trong lòng, vì sao biến hóa rất nhỏ như vậy, chính mình lại có thể phân biệt ra được? Mà vừa rồi Lăng Thanh nói chuyện chuông Khiên Hồn… Bởi vì hai chuông bạc hướng về nhau, cho nên mới luôn cảm thấy hắn mặc dù không ở bên cạnh mình, lại cảm giác một tấc cũng không rời.

Thấy Vệ Vũ sắc mặt bình tĩnh xoay người đang muốn rời đi, Linh Quân bật ra tiêng gọi hắn, “Đừng đi.”

Mấy bước đi lên phía trước, đứng trước mặt hắn, Linh Quân nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Thâm trầm của nam nhân giống như một cái hồ sâu không thấy đáy, chìm vào, rơi xuống dưới, không biết sẽ đi về nơi đâu, nhưng đồng thời bao dung và dịu dàng như thế, không khỏi làm người ta an tâm và lưu luyến.

Linh Quân quay đầu lại liếc nhìn trong phòng, sau đó ý bảo cánh rừng đối diện, “Chúng ta đi đến bên kia, đừng quấy rầy đến Lăng Thanh.”

Vệ Vũ không lên tiếng, chỉ rất yên tĩnh theo sát Linh Quân.

Lăng Thanh nhìn bóng hai người biến mất ngoài cửa, liền vung tay lên, chưởng phong kéo cửa lại.

Hắn nằm trên giường lật mấy cái chẳng buồn ngủ tẹo nào, rất nhiều chuyện cũ hiện lên trong đầu, lúc làm “Tần Lâm” ở bên Yên Vân Liệt, sau khi khôi phục thân phận “Lăng Thanh”.

Hắn nghĩ, nếu như khi đó mình không đeo mặt nạ, dùng thân phận “Tần Lâm” xuất hiện trước mặt Yên Vân Liệt, rất nhiều chuyện, có lẽ sẽ không phát sinh…

Nhưng nếu là khi đó xuất hiện trước mặt y là Lăng Thanh, y còn có thể cùng mình lên đường đi tìm Viên Bất Quy lấy thuốc giải của “Thanh Phong”? Mà nếu như mang thai bây giờ chính là “Tần Lâm”, người kia lại sẽ có thái độ như thế nào?

Lăng Thanh không nghĩ tiếp nữa, hắn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.

Yên Vân Liệt kiểm tra xong sổ sách chi tiêu, thu nhập của Thiên Tuyệt sơn trong một tháng này do tiên sinh trướng phòng đưa tới trong thư phòng, khép lại sổ sách ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mới phát hiện bất tri bất giác một ngày đã qua, trong bụng trống trơn, cả ngày đều chưa ăn uống gì, lúc này cũng không khỏi đói lả, không gọi người tới mà tự mình lần phòng bếp tìm đồ ăn.

Trong phòng bếp, khi nô bộc giúp hắn hâm nóng thức ăn, hắn để ý tới mấy cái bánh bao lạnh trong ***g hấp, liền nhớ tới mình vẫn trông thấy Lăng Thanh đặt bánh bao nóng qua một bên, sau đó một lúc sau mới ăn… Vì vậy Yên Vân Liệt đi qua nhấc một cái để bên miệng cắn một miếng, mới nhai hai cái liền nhíu mày.

Thứ vừa lạnh lại vừa cứng này làm sao nuốt trôi được?

“Giáo chủ… Chao ôi? Giáo chủ, bánh bao ấy lạnh, không thể ăn.” Nô bộc bày xong thức ăn, nhìn thấy Yên Vân Liệt cầm trong tay cái bánh bao kia, nói.

“Không thể ăn?” Yên Vân Liệt không khỏi nghi hoặc, “Lẽ nào cũng không có người thích ăn cái đã lạnh?”

Nô bộc cười cười, “Có cái nóng hổi ai lại đi gặm cái vừa lạnh lại vừa cứng ấy?”

Yên Vân Liệt ngồi xuống bên cạnh bàn, nô bộc đưa chiếc đũa cho hắn.

“Đó là lưu cho thủ vệ gác đêm, bọn họ sẽ tới đem rau dưa ăn với hai cái bánh bao lót dạ. Mẹ ta năm đó khi mang thai ta, nửa đêm đói tỉnh cũng như vậy, vì thế bây giờ thường càm ràm, nếu như bây giờ ngay cả một cái bánh bao nóng hổi cũng ăn không được, vậy thì thật là làm nhi nữ bất hiếu.”

Yên Vân Liệt nhìn thức ăn trước mặt, nâng chiếc đũa nửa ngày không hề động, hình ảnh Lăng Thanh mở hộp cơm đặt lương khô bánh bao các loại qua một bên, chậm rãi hiện ra trong đầu hắn.

Hắn vẫn cho rằng Lăng Thanh là thích mới làm như vậy, bây giờ mới biết được, thì ra cũng không phải thế.

“Cất thức ăn vào trong hộp đựng thức ăn, bản tọa muốn mang đi chỗ khác.” Yên Vân Liệt buông đũa phân phó.

Nô bộc nghe vậy, động tác sạch sẽ lưu loát cất thức ăn vào một trong hộp đựng thức ăn ba tầng tinh xảo, sau đó hỏi: Là đưa đến trong phòng của giáo chủ?”

“Đưa bản tọa là được rồi.”

Yên Vân Liệt xách theo hộp đựng thức ăn, chậm rãi đi về phía gian phòng Lăng Thanh ở, rất nhiều chuyện y không biết, cũng không lưu ý, bây giờ ngẫm lại, trong hoàn cảnh như thế, áo cơm đơn sơ, không ai chiếu cố, hắn có thể bình yên giữ được hài tử đến bây giờ, rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ?

Y tưởng tượng không được, thế nhưng y biết lúc này đây xác thực là lỗi của mình.

Lúc sắp đến gian phòng của Lăng Thanh, Yên Vân Liệt đột nhiên nhớ tới, chỉ thái độ của Lăng Thanh đối với mình, có lẽ hắn thà rằng đem đổ những thức ăn này, cũng sẽ không ăn thứ mình đưa tới. Nghĩ tới đây, Yên Vân Liệt ngừng cước bộ, đang muốn xoay người, lại nghe được trong rừng cây đối diện có thanh âm kỳ quái truyền tới.

Yên Vân Liệt khẽ đến gần, thế nhưng vừa nhìn, lại làm y khiếp sợ.

Ở chỗ sâu trong rừng cây, cành cây lay động, hai bóng người giao quấn vào nhau, tiêng thở dốc cố ý đè xuống và tiếng rên khẽ đứt quãng, khiến Yên Vân Liệt hiển nhiên hiểu hai người kia đang làm cái gì.

Chuyện quan hệ bất chính vốn nên phi lễ chớ coi, nhưng sau khi y nhận ra hai người này là ai lại là nhất thời phản ứng không kịp.

Lúc này, y sam Linh Quân xốc xếch giắt trên cánh tay, da thịt trắng nõn lõa lồ mảng lớn bên ngoài, hắn dựa lưng vào đại thụ, một chân bị nâng lên gác trên khuỷu tay Vệ Vũ, một tay ôm lấy cổ Vệ Vũ, một tay nắm lấy một cành cây ngang vai, đầu ngửa về phía sau, tóc đen rối tung chảy xuống như thác, theo mỗi một lần va chạm có lực thâm nhập của Vệ Vũ, khẽ rên rỉ, con ngươi khép hờ, khóe mắt ánh nước lưu chuyển, xinh đẹp mà mị hoặc.

Vệ Vũ từ trước đến giờ bình tĩnh kiềm chế, cũng giống như thay đổi một người, phủ trên người Linh Quân không ngừng đòi lấy, thi thoảng cúi đầu trên vai bóng loáng của Linh Quân, xương quai xanh đường cong trôi chảy, cổ họng không ngừng trượt lên xuống, động tác mềm nhẹ mà thành kính, bao hàm mê luyến thật sâu…

Lúc Linh Quân sẩy thai Yên Vân Liệt thế nào cũng đoán không ra người kia, bây giờ xem ra, đáp án ngay trước mắt.

“Nếu như ngươi còn có chút nhân tính, thì tốt nhất đừng đi làm phiền bọn họ!”

Thanh âm bình tĩnh lãnh đạm vang lên phía sau Yên Vân Liệt, đại não bởi vì quá mức khiếp sợ mà có chút dại ra cuối cùng cũng phục hồi lại, Yên Vân Liệt xoay người, liền thấy Lăng Thanh khoác y sam đứng phía sau mình, sấp bóng không thấy rõ trên mặt hắn lúc này đang có biểu tình gì, thế nhưng thanh âm nghe ra, hẳn là cũng không có sắc mặt tốt.

Lăng Thanh nói xong, liền đỡ bụng đã hơn bảy tháng xoay người đi vào trong.

Cái câu “Nếu như ngươi còn có chút nhân tính” trong lời nói của hắn kia, làm cho Yên Vân Liệt ít nhiều sinh một chút tức giận, đang muốn tiến lên hỏi hắn rõ ràng nói mình như vậy rốt cuộc có ý gì, song, đường nhìn rơi vào bóng lưng thon gầy của hắn, Yên Vân Liệt lại là ngẩn ra.

Có lẽ trong mắt hắn, mình quả thật như thế…

Lăng Thanh đi vào trong phòng, đóng cửa lại, thổi nến, cả gian phòng nhỏ ập trong bóng tối lặng ngắt như tờ, sau đó tiêu điều với quạnh quẽ từ bốn phía từng chút tràn đầy.

Yên Vân Liệt cúi đầu nhìn nhìn hộp đựng thức ăn trong tay mình, lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng đã đóng chặt, cuối cùng vẫn là xách theo hộp đựng thức ăn hậm hực rời đi.

Sớm mai trăng non, bóng đêm như mực.

Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chân trời tích tụ khói mù dày đặc, cũng không thấy được mấy ngôi sao, xem như là ông trời tương trợ.

Hắn cầm lấy bọc đồ trên giường vừa mới xoay người, liền thấy Linh Quân cũng cầm một bọc đồ đang đẩy cửa vào, Lăng Thanh không khỏi ngẩn người.

“Ngươi làm sao…?”

“Ta cái gì mà ta, không phải nói muốn cùng đi với ngươi rồi sao?”

Lăng Thanh càng kinh ngạc, “Vậy ngươi ngày đó cùng Vệ Vũ…”

Lăng Thanh lời còn chưa dứt, ánh mắt đã rơi lên hông Linh Quân, trong chuỗi chuông bạc kia không thấy Khiên Hồn.

Thế nhưng đêm ấy rõ ràng…

Hắn cho rằng hai người đã nói rõ ràng, Linh Quân sẽ lưu lại.

Tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của Lăng Thanh, Linh Quân hơi thu mắt, đưa tay sờ lên chuỗi bên hông kia, “Ta nói rồi, hắn sẽ không rời khỏi Thiên Tuyệt giáo, thế nhưng nếu như muốn để ngươi đi một mình, ta ngay từ đầu sẽ không đáp ứng nuôi ‘Dẫn Lộ’ cho ngươi…”

Trầm mặc im lặng nhàn nhạt quanh quẩn, thì ra là đêm đó hai người trong rừng cây không phải là tình khó nén, mà là cáo biệt…

Lăng Thanh nghĩ, Linh Quân ở tại chỗ này chí ít còn có thể thấy Vệ Vũ, thế nhưng một khi đi theo mình, cũng không biết có khả năng gặp lại hay không… Vết thương nhất thế gian không phải là người đi đường sát bên người mà qua, mà là cách xa nhau gang tấc nhưng chỉ có thể đối mặt với tương tư.

“Không đi nữa!” Lăng Thanh đặt bọc đồ xuống, “Ta không đi nữa!”

“Lăng Thanh!” Linh Quân tiến lên một phen kéo cánh tay hắn, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi sao lại đổi ý? Ngươi chịu đựng đến bây giờ không phải là đang đợi ngày rời đi này? Ngươi lẽ nào muốn ở lại chỗ này sinh hạ hài tử, sau đó trơ mắt nhìn hài tử bị Yên Vân Liệt ôm đi?”

Một câu nói đánh thức người còn đang chìm đắm trong do dự cùng bất an, Lăng Thanh bất ngờ mở to mắt, sau đó xoay người, trên mặt có lo lắng, “Vậy còn ngươi?”

Khóe miệng Linh Quân hơi nhếch lên, “Đó là chuyện giữa ta và hắn, ngươi bây giờ phải nghĩ chỉ có hai.” Linh Quân dùng ngón trỏ chỉ chỉ ngực Lăng Thanh, “Chính ngươi…” Sau đó đầu ngón tay xuống phía dưới, chỉ vào bụng Lăng Thanh, “Còn có bảo bảo trong bụng ngươi.”

Lăng Thanh gật đầu, lại cầm lấy bọc đồ đi ra phía ngoài với Linh Quân, nhưng vừa mới ra khỏi cửa viện, liền đụng phải một người.

Đối phương “úi” một tiếng ngã ngồi dưới đất, thứ trong tay cũng rơi trên mặt đất, một cái bọc được làm thành hình dáng con thỏ lăn đến bên chân Lăng Thanh. Lật lên chính là một cái hộp đựng thức ăn, nương tia sáng trong phòng còn có thể thấy cơm nước này vẫn còn bốc hơi nóng.

Tim Lăng Thanh đập nhanh trong giây lát, ngay khi hắn đang ngẩn ra, Linh Quân đã điểm huyệt ngủ của nô bộc kia, lấy ra ống trúc chứa “Dẫn Lộ”, rút ra mảnh vải che miệng, một đám huỳnh quang từ từ vòng mấy vòng trên không trung rồi bay về phía trước.

“Không thể đợi thêm nữa, thừa dịp người trước khi người phát hiện.” Nói xong kéo Lăng Thanh đuổi theo “Dẫn Lộ”, trong miệng âm thầm nói, “Sao lại tự dưng tốt bụng cố tình đưa bữa ăn khuya cái gì vào lúc này?”

Vừa nói cái này ngược lại nhắc nhở Lăng Thanh, cơm canh của hắn bây giờ vẫn luôn là Linh Quân đưa, sao lại có người đưa bữa ăn khuya qua đây vào lúc này?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Thanh mơ hồ sinh ra một trận bất an, đi không bao xa, trận bất an này đã bị người đứng trên sơn đạo xác minh.

Hai người ngừng cước bộ, người nọ đang dùng một ống trúc không khác thu lại “Dẫn Lộ”, một thân huyền y trong bóng đêm thâm trầm như vực sâu.

Linh Quân nhìn người trước mắt kia, ngữ khí bình tĩnh mở miệng, “Vệ Vũ, để cho ta và Lăng Thanh đi.”

Vệ Vũ thu hết “Dẫn Lộ” vào trong ống trúc đậy kín, đi lên phía trước chìa tay cho Linh Quân, chỉ nhàn nhạt đáp hắn, “Giáo chủ đã biết, vì thế vẫn là cùng ta trở về đi thôi.” Sau đó lại chuyển hướng sang Lăng Thanh, “Lăng công tử, xin đừng để Vệ Vũ khó xử.”

Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn sơn đạo xa xa, từng chấm lửa soi sáng, hẳn là có không ít người chờ phía dưới, hiển nhiên Vệ Vũ là ngăn phía trước, có lẽ là sợ bọn họ xông vào ngược lại tổn thương chính mình. Bây giờ dù cho không đáp ứng cũng là đi không được, liền gật đầu, xoay người tiên phong đi đằng trước.

Linh Quân muốn nói cái gì, nhưng Lăng Thanh đã đỡ bụng đi rất xa, vì vậy Linh Quân lại quay đầu cau mày, hung hăng liếc mắt quở Vệ Vũ một cái, sau đó mới giậm chân đuổi theo.

Bên trong tổng đường của Thiên Tuyệt giáo, Yên Vân Liệt sắc mặt âm trầm ngồi trên công đường, phía dưới đứng mấy người không nhiều, Lăng Thanh vừa vào cửa đã bị hai giáo chúng một tả một hữu ép qua một bên, Linh Quân cũng không bị trói, cùng với Vệ Vũ đứng ở vị trí chính giữa phía dưới.

Yên Vân Liệt thế nào cũng không nghĩ tới, mình phái người đi đưa một bữa ăn khuya cho Lăng Thanh, kết quả lại đúng dịp thấy hai người đang muốn lén chạy trốn xuống núi, nếu là mình trễ một bước chẳng phải là…?

Tầm mắt rơi vào trên người Lăng Thanh, đối phương ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ giao nhau với y trong giây lát, nhưng lại rất nhanh dời đi, trên mặt vẫn bình tĩnh không có sóng, nhìn không ra vui giận, cũng nhìn không ra hắn lúc này rốt cuộc ôm tâm tình thế nào.

Yên Vân Liệt nhìn một lát, cũng đưa mắt đi, sau đó đường nhìn tập trung đến trên bụng Lăng Thanh, đã mang thai gần đến tám tháng, bụng cao cao nhô lên, vì thế mang đến cho hắn rất nhiều bất tiện, thế nhưng hắn lại còn dám mạo hiểm phiêu lưu chạy trốn.

Yên Vân Liệt nắm chặt tay vịn, cũng quay đầu nhìn về phía Linh Quân.

“Linh Quân, ngươi bây giờ càng ngày càng không có quy củ, năm đó bản tọa niệm tình ngươi có công trong giáo, đặc biệt bổ nhiệm ngươi làm đường chủ Giới Thảo đường, kết quả ngươi nhiều lần phạm giáo quy biết sai không sửa. Bản tọa vì bình ổn nghi ngờ của những giáo chúng khác buộc lòng phải cách chức vụ của ngươi, phái ngươi làm phó dịch, thực ra chỉ là thay đổi thân phận, ngươi xem trong giáo có ai từng bất kính với ngươi? Bản tọa đối đãi ngươi như vậy, ngươi bây giờ cư nhiên… Ngươi nói bản tọa lần này phạt ngươi như thế nào?”

Linh Quân lại là bộ dáng một chút cũng không sao cả, ngón tay gảy chuông bạc chỗ hông, đầu nghểnh lên, “Ngươi thích phạt thế nào thì phạt thế ấy, Yên đại giáo chủ làm việc lúc nào lại suy nghĩ đến cảm thụ của đối phương?”

Những lời này nửa trào nửa phúng, mà lại nói sự thực, tay Yên Vân Liệt nắm tay vịn ghế dựa không khỏi dùng sức, gỗ đàn hương dưới ngón tay phát ra tiếng vang nứt gãy. Nhưng y vẫn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, “Ngươi đã thích đi ra ngoài như thế, vậy đi đi, sau này cũng đừng trở về nữa.”

Khóe miệng Linh Quân nhếch lên, sau đó thản nhiên giương một mạt cười, diễm lệ mị hoặc, “Ngươi sẽ không sợ ta dẫn người tới cứu Lăng Thanh?” Nói xong còn quay đầu lại nhìn về phía Lăng Thanh, con ngươi trong vắt nháy hai cái.

Lăng Thanh bị giữ, không nói cái gì, chỉ ngầm đồng ý gật đầu một cái cảm ơn Linh Quân.

Yên Vân Liệt bị ăn ý và tín nhiệm không biết sinh ra từ lúc nào giữa hai người này kích ra một bụng lửa vô danh, vỗ tay vịn.

“Đưa Linh Quân xuống núi, sau này không còn là người trong giáo ta nữa, sống hay chết đều không còn liên quan tới Thiên Tuyệt giáo!”

Lời Yên Vân Liệt hạ xuống, dưới công đường bỗng nhiên sa vào một mảnh trầm mặc kiềm chế.

Linh Quân đương nhiên hiểu những lời này của Yên Vân Liệt có ý gì.

Năm đó là hắn phá hủy kế hoạch cướp vị trí giáo chủ của Đinh hữu sứ, về sau Đinh hữu sứ bị phế võ công, hạ cổ khóa mệnh trục xuất khỏi Thiên Tuyệt giáo, vẫn tồn địch ý với hắn, nhiều lần tìm thời cơ muốn lấy tính mạng của hắn. Yên Vân Liệt lưu hắn tại Thiên Tuyệt sơn cũng là xuất phát từ suy nghĩ bảo vệ hắn, bây giờ một khi thoát ly quan hệ với Thiên Tuyệt giáo, bản thân lại không có chỗ dựa, rời giáo xuống núi có nghĩa là đi chịu chết.

Song Linh Quân vẫn là vẻ mặt cao ngạo ấy, ngược lại Lăng Thanh ở một bên hơi lộ ra ưu sắc, mặc dù hắn không rõ ý nghĩa ẩn hàm trong đó, thế nhưng trận trầm mặc vừa rồi đủ để chứng minh hậu quả của việc Linh Quân bị trục xuất khỏi Thiên Tuyệt giáo rất nghiêm trọng.

“Yên giáo chủ, là tại hạ uy hiếp Linh công tử mang tại hạ xuống núi, Vệ tả sử cũng có thể làm chứng, Yên giáo chủ không nên làm khó dễ Linh công tử!”

Yên Vân Liệt nhìn về phía hắn, cười lạnh hỏi hắn, “Y vừa rồi không phải còn nói muốn dẫn người tới cứu ngươi sao? Chẳng nhẽ đây cũng là bị ngươi uy hiếp?”

Lăng Thanh bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, hắn chỉ muốn giải vây cho Linh Quân, nhưng không chú ý tới trăm ngàn chỗ hở trong cái cớ này.

Thế là trong đại đường lại là một trận kiềm chế với trầm lặng làm người ta không chịu nổi.

Lăng Thanh hơi tức giận nhìn người cao cao ngồi trên công đường, hắn cảm giác mình tựa hồ chưa từng biết Yên Vân Liệt trước mắt này, không, hẳn là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo tên là Yên Vân Liệt này.

Luôn miệng nói mình yêu Tần Lâm sâu sắc, nguyện ý vì hắn ngay cả mạng cũng không cần, nhưng căn bản không quan tâm sinh tử của người ngoài, hôm nay trước mắt đứng chính là tình nhân ngày xưa của y, vẫn vô tình và nhẫn tâm như thế.

“Mỗi người đều nghĩ mình là người duy nhất ấy, thế nhưng mỗi người đến cuối cùng đều không thể không nhận rõ, mình thực ra ngay cả tâm Yên Vân Liệt cũng không chạm đến được.”

Lời Linh Quân từng nói, vang vọng bên tai Lăng Thanh, chuyện năm đó một khi nhớ tới chính là ùn ùn không dứt, nhưng hắn lại không có cách nào đặt Yên Vân Liệt mình thích thật sâu với người trước mắt này, liền ít nhiều hiểu, hai loại thái độ hoàn toàn bất đồng khi Yên Vân Liệt cư xử với Lăng Thanh và Tần Lâm.

Ngực tràn qua một mảnh chua chát, nhiều hơn là tự giễu. Lăng Thanh, ngươi nhìn rõ hay chưa, người ngươi từng mê luyến đến không thể tự thoát khỏi, đến tột cùng là một người thế nào.

Yên Vân Liệt nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Lăng Thanh, là tự giễu cùng trào phúng tựa sau khi đã mất đi tất cả. Y không rõ, vì sao, rõ ràng là cùng một người, Tần Lâm sáng sủa rực rỡ như thế, mà Lăng Thanh ngoại trừ không khí trầm lặng còn lại chính là loại lạnh lùng không lời để nói này.

Một lát sau, có phản ứng đầu tiên chính là Linh Quân, hắn quay đầu lại thản nhiên nói với Lăng Thanh, “Đừng dài dòng với hắn, hắn căn bản nghe không hiểu tiếng người. Ta đi tìm người tới cứu ngươi, chờ.”

Trong ngôn ngữ, là mắt không có người ngoài và chuyện ta ta làm chỉ Linh Quân mới có.

Lăng Thanh chỉ mở to hai mắt nhìn hắn xoay người đi đến cửa, “Linh Quân—!”

Đừng đi! Đừng đi chịu chết…

Quá nhiều người đã chết đi trước mặt hắn, hắn đã chịu không nổi trơ mắt nhìn người thân cận chết đi mà bất lực!

Lăng Thanh có chút kích động muốn tránh thoát khỏi hai người đang giữ hắn kéo Linh Quân lại, song ngay khi một cước của Linh Quân sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, Vệ Vũ đột nhiên bước lên phía trước quì xuống, thanh âm trầm ổn bên trong đại đường rộng lớn chậm rãi tản ra.

“Thỉnh giáo chủ cho phép thuộc hạ từ chức tả sứ, cho phép thuộc hạ rời giáo xuống núi.”

Trong đại đường lần thứ ba yên tĩnh lại, Linh Quân thu chân sắp bước ra ngưỡng cửa về, đứng tại chỗ rồi chậm rãi xoay người lại, trong mắt chứa đầy không thể tin, mãi đến khi nhìn thấy nam tử huyền y thẳng tắp sống lưng quỳ trên mặt đất…

“Ngươi nói cái gì?” Yên Vân Liệt đương nhiên không thể không nghe rõ câu nói vừa rồi kia của hắn, thế nhưng y muốn lại xác nhận một lần, xác nhận người chỉ có hai chữ trung thành với Thiên Tuyệt giáo trước mặt này thế nhưng nói lên yêu cầu rời giáo.

Vệ Vũ quỳ trên mặt đất lặp lại một lần không sai một chữ lời vừa nói, vừa dứt lời liền một tiếng “răng rắc” truyền đến từ dưới tay Yên Vân Liệt, tay vịn của ghế tựa gỗ đàn hương bị hắn dùng chưởng lực nắm vỡ, “Ngươi là vì hắn?”

Vệ Vũ cúi đầu, “Khẩn cầu giáo chủ thành toàn.”

“Vệ Vũ, ngươi đã nghĩ rõ ràng chưa?”

“Thuộc hạ quyết ý đã định, thỉnh giáo chủ phê chuẩn.”

Yên Vân Liệt vốn là bị Linh Quân kích đến một bụng lửa, bây giờ lại bị Vệ Vũ trái một câu thành toàn, phải một câu phê chuẩn, lại thêm một câu thuộc hạ quyết ý đã định, không thể nghi ngờ lại tưới một chai rượu mạnh trên lửa vô danh, càng cháy càng hung, ý nghĩ gì cũng bị mất.

Hắn nhìn ba người trước mắt này, hai người muốn lén chạy trốn còn cả một người cũng muốn rời đi, dường như Thiên Tuyệt sơn chính là một cái hang sài lang hổ báo, đều hận không thể cắm vào đôi cánh bay đi thật xa.

“Bản tọa không cho phép!” Yên Vân Liệt quát, tức giận toàn bộ hiện lên.

Linh Quân nhìn hắn như vậy, không khỏi tuôn ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, sau khi cười xong đi vài bước về phía trước, không kỵ ngôn ngữ châm biếm nói: “Yên Vân Liệt, ta bây giờ rất vui mừng chính mình vẫn chưa rời đi, bởi vì rốt cuộc để cho ta thấy được ngày này của ngươi. Ngươi chưa quên lời ta từng nói với ngươi chứ? Ngươi chung quy sẽ có một ngày vì ích kỷ giờ phút này của ngươi mà trả giá…”

“Câm miệng!” Yên Vân Liệt rót vào nội lực gầm một tiếng.

Linh Quân xác thực không nói thêm gì nữa, mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch, sau đó một luồng tơ máu theo khóe miệng hắn tràn ra, chậm rãi rơi xuống, hiển nhiên bị nội thương, vả lại thương thế không nhẹ.

Linh Quân không kích thích y nữa, vì thế cảm xúc của Yên Vân Liệt cũng bình tĩnh hơn nhiều, y nhìn về phía Vệ Vũ, con ngươi híp lại, “Vệ Vũ, ngươi từ nhỏ không cha không mẹ, là phụ thân của bản tọa mang ngươi về, dạy ngươi biết chữ, dạy ngươi tập võ, đối xử với người như nửa nhi tử, bản tọa cũng vẫn coi ngươi là huynh đệ…”

Vệ Vũ chỉ cúi đầu, “Bồi dưỡng với ân tình của giáo chủ tiền nhiệm thuộc hạ vẫn khắc trong tâm khảm, nhưng hôm nay thuộc hạ có chuyện quan trọng hơn, còn thỉnh giáo chủ tha thứ.”

Linh Quân nghe vậy thân thể không khỏi hơi chấn động, mà cơn giận dữ Yên Vân Liệt thật vất vả áp chế bởi vì câu này lại ngóc đầu dậy.

“Cái gọi là chuyện quan trọng của ngươi chính là muốn ở cùng người kia? Buông tha địa vị bây giờ cũng sẽ không tiếc?”

Vệ Vũ không lên tiếng phản bác, xem như là cam chịu.

Yên Vân Liệt lần thứ hai nắm chặt tay vịn, nơi đã bị nắm gẫy rơi xuống vụn gỗ.

“Yên giáo chủ…” Lăng Thanh ở một bên nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm như mặt hồ không có gió thổi qua, không sóng, “Yên giáo chủ ngươi không hiểu tình, vì thế sẽ không hiểu cái gọi là nắm tay gắn bó là có ý gì, càng không thể nào hiểu được chí chân chí tình giữa bọn họ… Thả bọn họ đi, ý định ban đầu của ngươi không phải bắt ta về? Bây giờ chúng ta ở đây, ngươi cũng không nên làm khó bọn họ.”

Mỗi một câu đều giống như đang đâm một cái trên ngực Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt nhìn chằm chằm Lăng Thanh, hắn nói mình không hiểu tình, hắn nói mình không thể hiểu được chân tình của hai người kia, thế nhưng trong lòng y từng có một người khiến cho y muốn cùng hắn ở chung cả đời, không liên quan đến dung mạo và thân phận, cũng không phải thuần túy vì hoan ái… Thế nhưng người này…

Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy ngực bị nghẹn đến lợi hại, y thu hồi ánh mắt tựa như buông tha, lại đem tầm mắt rơi xuống trên người Vệ Vũ, “Ngươi muốn đi cũng không phải là không thể, lưu lại thứ thuộc về Thiên Tuyệt giáo, bản tọa liền cho ngươi rời đi.”

“Yên Vân Liệt, ngươi vì sao còn muốn khăng khăng một mực như vậy?” Lăng Thanh có chút kích động chất vấn y, “Dùng loại phương pháp này bức Vệ Vũ lưu lại, đây là khí phách và độ lượng của đường đường đứng đầu một giáo ngươi?”

Lăng Thanh vừa nói xong, Vệ Vũ vẫn quỳ trước mặt chậm rãi đứng lên, nam nhân một thân huyền y thâm trầm, cao ngất như cây thông.

Vị trí tả sứ có thể lưu lại, thế nhưng võ nghệ luyện từ nhỏ không phải lệnh bài gì mà nói lưu lại là có thể lưu lại, người luyện võ một khi tán công tựa như một phế nhân, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng.

Khi mọi người ở đây đều cho rằng Vệ Vũ bởi vì điều kiện của Yên Vân Liệt mà thỏa hiệp buông tha, lại thấy hắn ném kiếm trong tay đi, tay trái rút thanh kiếm ra, đồng thời cửa đại đường bị người bỗng nhiên đẩy ra.

“Mau đoạt lấy kiếm của hắn!”

Thanh âm của Viên Bất Quy khiến cho mọi người không biết sắp phát sinh cái gì giật mình, Lăng Thanh phản ứng sớm nhất, vận đủ nội kình đánh văng hai người giữ hắn ra, thế nhưng vẫn không kịp ngăn cản, kiếm quang vừa lóe, hoa máu vỡ ra trên không trung.

Mọi người đều chấn động, trường kiếm “leng keng” rơi xuống đất, đồng thời rơi xuống đất còn có một cánh tay phải…

Vệ Vũ tay che chỗ bị kiếm sắc chặt bỏ, lui hai bước nỗ lực đứng vững, dịch thể đỏ tươi theo kẽ tay ồ ồ chảy xuống, giống như vỡ đê. Lúc này hắn chau mày, cơ bắp trên mặt hơi co rúm, sắc mặt trắng bệch, vết thương nghiêm trọng như thế, nhưng không có rên một tiếng.

“Vệ Vũ?!”

Linh Quân bước lên phía trước đỡ lấy thân thể bất ổn của hắn, sau đó tay điểm lên ấn đường của mình, bộ dáng dường như cực kỳ đau đớn, ngay sau đó lấy tay nắm hàm dưới Vệ Vũ, khập khiễng tới gần, há mồm đẩy thứ gì đó không biết trong miệng vào miệng Vệ Vũ.

Viên Bất Quy cũng vội bước lên phía trước điểm mấy chỗ đại huyệt của Vệ Vũ cầm máu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Linh Quân, giọng điệu gần như mang theo trách cứ, “Thứ quan trọng như thế, vì sao nói cho liền cho?”

Linh Quân cũng mỉm cười, dùng tay áo lau đi máu bên miệng, “Không cho hắn, vậy còn muốn cho ai?”

Dư quang khóe mắt liếc người đang trầm mặt không nói được một lời trên công đường, sau đó đỡ Vệ Vũ xoay người muốn đi, lại nghe Viên Bất Quy nói muốn cùng đi với bọn họ.

Yên Vân Liệt lúc này mới lên tiếng, “Bất Quy, bọn họ làm càn ngươi cũng làm càn theo?”

Viên Bất Quy thu biểu tình cười đùa, ngược lại nghiêm túc nói: “Vậy Yên đại giáo chủ là muốn lưu tay trái hay là tay phải của ta? Nếu ta nhớ không lầm, y thuật của ta kế thừa từ sư phụ của ta, cũng không phải là Thiên Tuyệt giáo, vì thế Bất Quy qua lại tự do, cũng không chịu quản thúc của giáo chủ.”

Trong đại đường phủ đầy mùi máu tanh, Lăng Thanh vừa rồi miễn cưỡng di chuyển nội lực, lúc này liền thấy chân khí trong cơ thể không chịu khống chế mà tán loạn, bụng từng đợt đau đớn, có dịch thể ấm áp theo bắp đùi trượt xuống, rất giống với lần đó từ trên nóc nhà rơi xuống mà sinh non, lại có một chút không giống lắm…

Trời đất tựa như đang xoay tròn, hắn nghe không thấy Viên Bất Quy và Linh Quân còn có Yên Vân Liệt đang nói cái gì, thanh âm xung quanh cũng biến mất, chỉ còn lại có tiếng ngực hắn thình thịch thình thịch, bất an cường liệt dâng lên…

Cứu hài tử của ta, mau cứu hài tử của ta!

“Lăng Thanh!”

Linh Quân phát hiện tình huống của hắn không đúng đầu tiên, Viên Bất Quy theo một tiếng thét kinh hãi của y kia cũng quay đầu lại, lúc vậy mới phát hiện khác thường trên người Lăng Thanh.

“Hắn sao lại…?”

“Trước tiên đừng động, mau đi xem thử, hắn mang thai hài tử.”

Viên Bất Quy giống như được bị sét đánh trúng ngẩn ra, sau đó lập tức kịp phản ứng, vội vàng gọi người cẩn thận khiêng Lăng Thanh xuống.

Tầm mắt của Yên Vân Liệt vẫn đi theo Lăng Thanh, mãi đến khi thân ảnh của những người đó đều biến mất ngoài cửa, đường nhìn thu hồi lại, phát hiện Linh Quân cũng đang muốn đỡ Vệ Vũ xoay người. Cảm giác được tầm mắt của y, Linh Quân ngẩng đầu lên.

“Yên Vân Liệt, ngươi có biết cho tới nay, khư khư cố chấp của ngươi làm cho ngươi phạm vào bao nhiêu lỗi lầm không thể bù đắp hay không? Ngươi có biết ngươi căn bản không hiểu cái gì là yêu, cũng không hiểu cái gì là lưỡng tình tương duyệt, tất cả của ngươi đều là từ chính ngươi mà ra, ngươi có từng suy nghĩ cho cảm thụ của người khác không? Yên Vân Liệt, nhớ kỹ lời ta đã nói, còn có… Ngươi có lỗi với Lăng Thanh, ngươi cũng phụ tình ý nhiều năm như vậy của Lăng Thanh…” Nói xong liền đỡ Vệ Vũ xoay người, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Yên Vân Liệt cứ như vậy vẫn ngồi trên công đường, toàn bộ đại đường chỉ còn lại có một mình y, trống trải, an tĩnh, tĩnh đến dường như không khí xung quanh đều đông cứng lại, sau đó sinh ra một loại thê lương và tịch mịch, nặng nề bao phủ xuống.

Trên hòn gạch xanh trước mặt có một mảng vết máu sẫm lớn, cánh tay phải của Vệ Vũ và kiếm của hắn nằm trong vũng máu, bóng đêm ngoài cửa đại đường dày đặc đến như vực sâu không đáy, hút vào tất cả ánh sáng.

Có cái gì cũng cùng đi theo…

Yên Vân Liệt buông tay vịn vẫn nắm ra, gỗ đàn hương gãy đâm vào bàn tay của y máu tươi nhễ nhại, thế nhưng y một chút cũng không cảm giác được đau đớn, không một chút nào…
Bình Luận (0)
Comment