Khi bầu trời phía đông hơi sáng lên, Yên Vân Liệt đi tới trước gian phòng nhỏ Lăng Thanh ở, Viên Bất Quy tựa hồ mới từ trong phòng đi ra, đang rửa tay từ chậu nước hạ nhân bưng lên.
Yên Vân Liệt vừa nhìn thấy máu trên tay hắn, chính là trong lòng nặng nề giật một cái, trực giác là hài tử không còn.
Viên Bất Quy thấy y, xông lên hai tay tóm vạt áo y dùng sức lay lay, “Yên Vân Liệt, ngươi làm cái gì vậy? Hèn chi ta không thấy bình thuốc kia, thì ra là để ngươi dùng! Ngươi biết mình đã làm cái gì không?”
“Xin lỗi, bản tọa lúc đó xác thực quá mức kích động.” Yên Vân Liệt trầm giọng nói.
“Kích động?” Viên Bất Quy buông vạt áo y ra, ngón tay chỉ vào trong phòng, “Đấy căn bản là ô nhục! Ta tìm người nhốt ngươi ép ngươi sinh hài tử, ngươi sẽ biết là cảm thụ gì? Ngươi biết nam tử mang thai thân thể và tâm lý phải chịu bao nhiêu gánh nặng? Ngươi một câu kích động tạo thành bao nhiêu thương tổn với hắn, ngươi biết không?”
Viên Bất Quy chất vấn một trận, nói xong chỉ trừng mắt Yên Vân Liệt nặng nề thở dốc.
Yên Vân Liệt không có ý định biện giải, thấy tâm tình Viên Bất Quy thoáng bình tĩnh mới mở miệng, “Hắn… và hài tử thế nào rồi?”
“Hơi động thai khí, bây giờ đã không có việc gì.” Giọng điệu của Viên Bất Quy vẫn không tốt lắm, “Kế tiếp ta sẽ chiếu cố hắn cho đến khi hắn sinh sản, hắn sinh xong ta liền rời khỏi nơi này đi tìm Vệ Vũ bọn họ.” Lạnh lùng nói xong vòng qua Yên Vân Liệt đi ra ngoài.
Yên Vân Liệt đứng trong sân một lát, sau đó mới đi qua đẩy cửa phòng ra. Trước mặt xông vào mũi một trận vị thuốc đông y, hòa với máu tanh nhàn nhạt. Lăng Thanh lẳng lặng nằm, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt khép chặt, không biết là vẫn hôn mê hay là đang ngủ.
Yên Vân Liệt đứng bên giường, cứ như thế yên lặng nhìn người nằm trên giường, qua ước chừng nửa nén hương, y mới có phản ứng, nhưng chỉ là cúi xuống, đưa tay vén tóc mỏng vì mồ hôi ẩm ướt mà phủ lên trán hắn.
Lúc ngón tay đang muốn rút về đột nhiên dừng lại, tựa hồ do dự, ngón tay gập lại, sau đó lại dán lên. Lưng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua dung mạo hắn, theo sống mũi đồ qua, vuốt ve trên đôi môi không có màu máu của hắn…
“Lăng Thanh…” Yên Vân Liệt thấp giọng kêu, qua một lát lại gọi một cái tên khác.
“Tần Lâm…”
Lăng Thanh sau khi ý thức thanh minh mở mắt ra, phát hiện mình không còn ở trong nghị thẩm đường của Thiên Tuyệt giáo, xung quanh u ám, mặt đất đen gồ ghề mấp mô không có một ngọn cỏ, bên cạnh có một con sông mặt nước vàng đục đang lẳng lặng chảy xuôi.
Đây là đâu? Mình không phải là vẫn còn đang trên Thiên Tuyệt sơn?
Dưới nghi hoặc, hắn dọc theo sông không mục đích đi về phía trước một đoạn, phát hiện ở đây không chỉ có một mình hắn, còn có vài người đang đi đằng trước, lục tục đi qua một cây cầu.
Đây rốt cuộc là chỗ nào? Mình vì sao lại chạy đến nơi đây?
Lăng Thanh trong lòng nghi hoặc, thói quen dùng tay đỡ bụng, song vừa sờ lại là cả kinh sống lưng một trận lạnh run, bụng của mình vậy mà bằng phẳng như ban đầu!
Hài tử đâu?!
Trong lòng hoảng hốt, vội vàng đi tìm khắp nơi, nhưng chớp mắt quay đầu cả người ngẩn ngơ.
“Tiểu Tần…”
Lăng Thanh hơi giật mình nhìn nữ tử mỹ mạo tuổi đã hơn năm mươi, bộ dạng thùy mị trước mắt này, môi run run hai cái, lúc này mới không tin nặn ra hai chữ, “Liên… di?”
Liên di vẫn là bộ dáng khi đó hắn trông thấy, trên mặt treo nụ cười dịu dàng thân thiết. Trong lòng bà ôm cái gì đó chậm rãi đến gần hắn, “Liên di bây giờ nên gọi con tiểu Lăng mới đúng chứ nhỉ?”
Lăng Thanh có chút không biết phải làm sao cúi đầu, trong lòng vẫn còn đang nghi hoặc, vì sao Liên di lại ở chỗ này?
Ánh mắt bỗng dưng chạm đến thứ Liên di ôm trong lòng, không khỏi lại ngẩn người, “Đây…?”
Vải bông màu lam không thể quen mắt hơn ấy, là vết thương vĩnh viễn không khép miệng trong lòng hắn, Lăng Thanh bỗng nhiên xoay người đi nhìn nước sông vàng đục kia, nhìn cây cầu, nhìn những người mặt không chút thay đổi lần lượt từ trong tay một vị lão nhân dưới cầu nhận lấy một chén gì đó, uống vào, sau đó đi lên cây cầu đó…
Nơi này là… suối vàng?! Lẽ nào mình đã… ?
“Con đừng sợ… Nơi đó còn chưa phải là nơi con đi.”
Thanh âm Liên di tinh tế ôn nhu, sau đó cúi đầu đùa đùa hài tử trong lòng, hài tử bị chọc giương lên nụ cười, trên khuôn mặt Liên di lộ ra biểu tình vô cùng vui vẻ.
“Hài tử này giống tiểu Yên hồi bé như đúc, ta vốn muốn mang cùng đi, thế nhưng quản sự nơi này nói với ta hài tử này có duyên với con… Vì thế ta vẫn ở đây chờ ngày này.” Nói xong đưa tã lót trong lòng tới cho Lăng Thanh.
Lăng Thanh đần ra, động tác có chút cứng ngắc nhận lấy, tay hơi run rẩy, cảm giác tã lót trong lòng nặng tựa ngàn quân. Hài tử bọc trong tã lót, đầu tiên là nháy con mắt đen nhánh nhìn hắn, sau đó dường như nhận ra hắn, mắt cong lên nụ cười, tay nhỏ bé vỗ lên.
Trong lòng Lăng Thanh đủ loại tình tự cùng nhau dâng lên, vui mừng, yêu thương, áy náy, còn có tương tư suốt ngày đêm… Ôm lấy tã lót, mặt dán lên khuôn mặt của hài tử, hài tử trong tã lót vươn đôi tay nho nhỏ, mập mạp, nhẹ nhàng vuốt gò má Lăng Thanh, trong miệng phát ra tiếng “a a”.
“Con thực sự có thể mang nó đi sao?” Lăng Thanh nghẹn ngào hỏi, lúc ngẩng đầu lên khóe mắt hồng hồng.
“Hài tử ngốc, đương nhiên có thể. Con vì nó chịu hai lần khổ, về sau nếu là nó nghịch ngợm không ngoan liền hung hăng giáo huấn! Tiểu Yên khi còn bé chính là như vậy, con xem y lớn cũng là không nên trò trống gì?”
Liên di nói xong thu hồi nụ cười trên mặt, đưa tay vuốt ve mặt gầy gò của Lăng Thanh, “Chuyện của các con Liên di ở chỗ này cũng nhìn thấy rõ ràng, Liên di cũng xem như nửa mẫu thân của tiểu Yên, dạy y thành như vậy ít nhiều cũng có lỗi của ta, Liên di không cầu con tha thứ tiểu Yên, chỉ hi vọng các con đều khỏe mạnh, đừng để cho mình quá tủi thân.”
Lăng Thanh ôm hài tử gật đầu, thấy thế, Liên di lộ ra nụ cười yên tâm, “Vậy Liên di cũng nên đi…” Nói xong, bốn phía đột nhiên nổi lên một trận sương mù, dần dần ẩn đi thân hình của Liên di.
“Liên di?!” Lăng Thanh tiến lên hai bước, đẩy sương mù dày đặc ra, nơi Liên di vừa đứng đâu còn có người?
Sương mù càng ngày càng nặng, đè lên bốn phương tám hướng, Lăng Thanh chỉ ôm chặt hài tử trong lòng, lùi không thể lùi, cũng không biết nên đi hướng nào, sương mù tràn đầy trên thân thể hắn, áp bách càng ngày càng nặng nề khiến cho mí mắt hắn dần mở không ra, chống không được bao lâu hắn liền mất đi ý thức, sa vào trong bóng tối.
Cửa gian phòng nhỏ Lăng Thanh ở mở ra, ánh mặt trời ấm áp tà tà chiếu vào, bên trong truyền đến giọng to của Viên Bất Quy.
“Ta ấy à, đường đường quan môn đệ tử của dược tiên, đồ đệ có tài hoa nhất thông minh nhất của phủ dược tiên… Bây giờ bởi vì ngươi lại phải làm chuyện của bà đỡ.” Trong miệng Viên Bất Quy tuy là oán giận, nhưng động tác mớm thuốc trong tay lại là cực cẩn thận tỉ mỉ.
Khóe miệng Lăng Thanh hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt mang theo áy náy, người mặc dù bộ dạng không có tinh thần gì, sắc mặt vẫn ổn, “Thật ra ta có thể tự chiếu cố chính mình, dược sư vẫn là đi xem thử tình huống của Linh Quân bọn họ, nhất là Vệ tả sứ…” Nói xong nhíu mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ, lộ ra vài phần lo lắng.
“Bọn họ mới không cần ta lo lắng, chí ít tình huống của bọn họ khẳng định tốt hơn ngươi.” Viên Bất Quy khoát tay áo nói: “Chờ ngươi sinh xong, ta đương nhiên sẽ đi tìm bọn họ.”
Lăng Thanh có chút kinh ngạc với lời của hắn, rõ ràng Vệ Vũ bị thương nặng như vậy?
“Dược sư, ta bao lâu vẫn chống được, cũng chỉ còn lại có mấy ngày, thế nhưng vết thương kia của Vệ tả sứ…”
Tay Viên Bất Quy vươn trước mặt hắn, dựng thẳng ngón trỏ phe phẩy hai bên, không cho hắn nói thêm gì nữa, sau đó đến gần một chút úp mở: “Ngươi biết Linh Quân khi đó cho tiểu tử họ Vệ ăn cái gì không?”
Lăng Thanh lắc đầu, hắn lúc đó xác thực thấy Linh Quân dùng miệng đút cho Vệ Vũ cái gì đó, nhưng mình khi đó tình trạng như vậy sao có thể thấy rõ, có lẽ dù cho thấy rõ, mình cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
“Đó là mệnh cổ.” Viên Bất Quy nói: “Linh Quân đem mệnh cổ của mình cho Vệ Vũ, cũng giống như phân một nửa tính mạng của mình cho hắn. Chỉ cần Linh Quân còn sống, Vệ Vũ cho dù có gãy một cánh tay nữa cũng không chết được, ngược lại, nếu như Vệ Vũ chết, như vậy Linh Quân cũng…”
Lăng Thanh không khỏi rung động.
Cái gọi là sinh tử gắn bó, đó là như vậy đi?
Không khỏi nhớ tới dưới Thập Quân sơn, lời Yên Vân Liệt từng nói với mình —
“Cho dù ngươi thịt nát xương tan, bản tọa cũng sẽ từng sợi tóc từng mảnh cốt nhặt ngươi về…”
Từng vì câu nói kia của y mà động lòng cũng vì vậy mà hoang mang, bây giờ sớm đã minh bạch, đó là y nói với Tần Lâm, cũng không phải là với mình…
“Được rồi.” Viên Bất Quy buông chén thuốc không, sau đó dặn hắn, “Ngươi bây giờ quan trọng nhất chính là ăn nhiều nghỉ ngơi nhiều, đòi lại tất cả đau đớn phải chịu lúc trước, ta đây đi tìm phương thuốc dược thiện bổ thân cho ngươi.”
Lăng Thanh rất nghe lời gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười nhìn theo Viên Bất Quy rời đi. Đợi đến khi nghe thấy tiếng Viên Bất Quy đóng cửa lại, hắn động đậy thân thể ngồi dậy, xốc lên đệm chăn, đường nhìn rơi vào trên bụng của mình, dường như chưa từng thấy bao giờ.
Nhìn ra ngoài một hồi, Lăng Thanh đưa tay đặt lên bụng, mang theo thăm dò khẽ kêu một tiếng “Lăng tiểu bảo”, tay đặt trên bụng vậy mà cảm giác được bên trong giật giật tựa hồ đáp lại hắn.
Lăng Thanh ngẩn người, sau đó khóe miệng giương lên, cười đến mừng rỡ, mà trước mắt hắn cũng đã bị hơi nước mơ hồ một mảnh.
Sau khi Vệ Vũ đi, rất nhiều chuyện Yên Vân Liệt không thể không đích thân đi làm, mặc dù có thể điều đường chủ phân đà tới tiếp nhận vị trí tả sứ, thế nhưng dù sao ở chung hơn mười năm, quan hệ giống như huynh đệ, không phải bất cứ ai cũng có thể thay thế.
Sau đó lại nghĩ Viên Bất Quy cũng muốn rời đi, liền không thể không để tay lên ngực tự hỏi, chính mình rốt cuộc làm sai cái gì?
Thật ra Yên Vân Liệt biết mình làm sai một số chuyện, mà những chuyện này lại chuyện nọ kéo chuyện kia, vì vậy y cứ như thế một đường sai tiếp, đợi đến khi y phát giác, đã ngay cả cơ hội bù đắp cũng không còn, chỉ còn lại áy náy cùng hối hận. Lăng Thanh trong chuyện này, chính là như thế.
Vì thế ngày đó Viên Bất Quy nói y mà y một câu cũng không thể biện giải, thế nhưng y lại không biết phải bồi thường như thế nào.
Mặc dù y đang từng chút hiểu Lăng Thanh người này, thế nhưng muốn y vui vui mừng mừng tiếp thu hài tử kia trong bụng hắn, trong lòng Yên Vân Liệt luôn luôn có từng cái hố nhảy cũng không qua nổi, đó là cấm địa bảo lưu vì Tần Lâm, cho dù y biết rõ Lăng Thanh chính là Tần Lâm…
Nhưng Yên Vân Liệt vẫn là thường thường lặng lẽ đi xem tình huống của Lăng Thanh, có sự chăm sóc của Viên Bất Quy, tình huống của Lăng Thanh xem ra càng ngày càng tốt hơn, hai má gầy gò trước kia mượt mà hơn, cả người cũng sôi nổi không ít, mơ hồ có chút khôi phục thành dáng dấp Vãn Nguyệt kiếm kia trong trí nhớ của y.
Vãn Nguyệt trong trí nhớ…
Thật ra y đã không còn nhớ rõ Vãn Nguyệt kiếm trước kia như thế nào, Vãn Nguyệt kiếm trong trí nhớ của y tất cả đều là hình ảnh xây dựng lên trong khoảng thời gian này, nhã nhặn, thanh nhã, chỉ ở trước mặt người thân cận mới có thể biểu hiện ra một chút tính xấu không ảnh hưởng toàn cục, điểm này, nhưng thật ra có chút giống với Tần Lâm…
Bất tri bất giác lại đi tới ngoài gian phòng nhỏ Lăng Thanh ở, bởi vì nghĩ chuyện quá tỉ mỉ mà không để ý đứng ở cửa viện.
Lăng Thanh cùng Viên Bất Quy đang ăn cơm chiều, chỉ có Viên Bất Quy ngẩng đầu nhìn y một cái, Lăng Thanh vẫn như cũ yên lặng đảo cơm trong bát, như nhìn không thấy sự xuất hiện của y.
Yên Vân Liệt có mất mát trong nháy mắt.
Người kia có thể tương giao hoạn nạn cùng Linh Quân, nguyện ý vì ngăn cản Vệ Vũ tự mình hại mình mà vọng động chân khí, thậm chí ở chung với Viên Bất Quy cũng rất tốt, thế nhưng rõ ràng mâu thuẫn với mình, trước đây là hận không thể cùng đến chỗ chết với mình, bây giờ thì luôn luôn mang theo vẻ cảnh giác đề phòng mình.
Không biết mình bây giờ trong lòng hắn là tồn tại như thế nào, hay là… chỉ vẻn vẹn hai chữ thương tổn.
Lời của Viên Bất Quy kích thích rất lớn với y, chuyện mình làm ô nhục hắn… Phạt roi, giam lỏng, cường bạo, bức bách hắn lấy thân nam tử mang thai… Đó là một loại thương tổn, là thương tổn hai tầng đối với thân thể và tâm lý.
Đau đớn vì mất đi hài tử có thể phai nhạt rất nhiều qua thời gian, thế nhưng thương tổn tầng tầng lớp lớp người kia phải chịu cần bao lâu mới có thể lấp lại?
Yên Vân Liệt không nghĩ ra được, mà một khi gặp phải vấn đề y nghĩ không thấu, y lại theo bản năng muốn chạy trốn.
Thế là xoay người lại, y không quay đầu lại nữa.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, Lăng Thanh yên lặng buông bát đũa, gục đầu xuống, nhìn cơm nước trước mắt ngẩn ra.
Thấy thế, Viên Bất Quy đưa tay qua vỗ vỗ bàn tay đặt trên bàn của hắn, xem như là an ủi, “Ngươi không ăn, trong bụng ngươi kia còn muốn ăn.”
Lăng Thanh gật đầu lại bưng bát lên, nhưng vẫn thu con ngươi ngẫm nghĩ, qua một lúc mới ngẩng đầu, “Dược sư, Thiên Tuyệt giáo có phải có một bí kỹ gọi là ‘Nhiếp Hồn’ hay không?”
Viên Bất Quy đang vùi đầu vào bát cơm, nghe thấy hắn hỏi như vậy, ngậm cọng ngồng cải ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, ngậm miếng rau vào trong miệng nhai hai cái, “Có, nhưng chỉ có giáo chủ đương nhiệm mới biết bí kỹ này, vả lại kết quả rất khó kiểm soát, vì thế bọn họ đều rất ít hoặc hết sức không dùng, dù sao cái đó cực kỳ tương tự yêu thuật yêu tà mê hoặc nhân tâm.”
Lẳng lặng nghe, không nói cái gì nữa. Viên Bất Quy người này vốn vô tâm vô phế, hơn nữa còn không lanh lẹ, đương nhiên không chú ý tới âm u chợt lóe lên trong con ngươi Lăng Thanh.
Nhân thế không có vĩnh hằng, sinh lão bệnh tử hỉ nộ ái ố, không có gì lại vĩnh cửu bất biến, cũng không có gì lại vĩnh viễn duy trì, thù hận và oán giận cũng vậy, ngay cả yêu say đắm thiêu tim đục cốt, cũng chung quy sẽ có một ngày thành tro tiêu tan…
Lăng Thanh cảm giác mình có chút mệt mỏi, hận đến mệt mỏi, áy náy đến mệt mỏi, ngay cả thầm mến chôn sâu ở đáy lòng cho rằng có thể giữ cả đời, cũng đang từng chút biến chất dưới mịt mù tăm tối này, cảm tình, tuyệt vọng ngay từ khi bắt đầu đã nhìn không thấy chung điểm, vẫn đè nén, làm cho hắn mệt mỏi đến cực điểm,…
Khí trời từng chút ấm lại, ngày Lăng Thanh sinh sản cũng càng ngày càng gần.
Bị giam lỏng ở trong này ít biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, Viên Bất Quy trái lại mang đến cho hắn không ít tin tức:
Sau một tháng hoàng đế nằm giường tỉnh lại hoàn toàn giống như thay đổi một người, chỉnh đốn triều cương, thanh trừng triều đình, bốn phương thiên hạ thái bình.
Rắp tâm thừa cơ soán ngôi của Thừa Thụy vương cùng Sở vương đã rất rõ ràng, năm ngoái ở kinh thành ăn canh bế môn, sau khi Sở vương mang binh trở về vẫn là án binh bất động, nhưng chỉ sợ cũng an tĩnh không được bao lâu; mà Đông Ly Mộ Vân… Viên Bất Quy chỉ nói về Võ Lâm minh không có đại sự gì, thế nhưng Lăng Thanh lại cảm thấy An Dương vương người này sẽ không an phận, chuyện gì cũng không làm như thế.
Đối với An Dương vương, hắn thực sự nghĩ không ra, nếu như Đông Ly là bị An Dương vương dùng “Cập Đệ” hạ trên người mình uy hiếp, như vậy có khả năng An Dương vương cũng biết phương pháp giải “Cập Đệ”, mà “Cập Đệ” lại là thứ của Hoắc Hiền, cũng là nói giữa An Dương vương và Hoắc Hiền còn có quan hệ nào đó.
Thế nhưng An Dương vương lại mấy lần hiệp trợ võ lâm chính đạo ám sát Hoắc Hiền, rất nhiều tin tức trong cung cũng đều là hắn mang ra, hai điều như vậy cũng rất mâu thuẫn.
Về phương diện khác, An Dương vương thoạt nhìn không thể yên với tình trạng hiện nay, tựa hồ thế cục càng loạn hắn càng hài lòng, nhưng nếu như thực sự có người có động tác, hắn lại nhất định sẽ nghĩ biện pháp đi ngăn cản, như vậy, hai điều mâu thuẫn như thế… Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nhớ tới lời Nguyễn Tố Tuyết đánh giá An Dương vương — “Hắn cũng không đơn giản giống như ngươi thấy, nhưng cũng không nguy hiểm như ngươi nghĩ.”
Lăng Thanh rất nhanh đặt nghi vấn này xuống, mấy vấn đề này chỉ có thể sau khi rời khỏi nơi này lại đi tìm đáp án, mà bây giờ… Lăng Thanh dùng tay sờ sờ cái bụng sắp sinh, hắn nếu có nghĩ thì chỉ là chuyện này mà thôi.
Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn Yên Vân Liệt mang hài tử đi?
Không thể!
Thế nhưng ở nơi này hắn ngay cả tính mạng của mình cũng không thể làm chủ, lại làm sao có thể quyết định nơi chốn của hài tử này? Dưới bàn tay truyền đến máy thai của tiểu gia hỏa có chút hoạt bát quá mức này, Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn ra cửa, sau ngày đó Yên Vân Liệt cũng chưa từng tới nữa.
Lăng Thanh nghĩ, nếu như y không để ý hài tử, như vậy mình mang hài tử đi hẳn là cũng có thể… Thế nhưng y không để ý hài tử, vì sao không buông tha cho mình đi?
Ngoài cửa truyền đến một vài tiếng vang, Lăng Thanh tưởng Viên Bất Quy tới, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng là ngoài dự liệu của hắn.
Trong sân đứng một người trẻ tuổi một thân bạch y, thắt lưng rộng tay áo lớn, vạt áo như gió, một đầu tóc đen dùng trâm ngọc búi hơi lỏng, trang phục kia vừa nhìn liền rõ ràng thân phận của hắn ta.
Chỉ thấy hắn ngửa đầu đang đánh giá bốn phía, trong miệng tán thưởng, “Không ngờ nơi này còn có chỗ như thế, đúng là hơi hoang vắng một chút, nhưng xem như thanh tĩnh…”
Tầm mắt Lăng Thanh đầu tiên là rơi vào một nửa cái mặt nạ bằng bạc tùy ý cắm ở đai lưng hắn, sau đó lại yên lặng rơi vào thanh kiếm trong tay hắn kia —
Dài ba thước, rộng chưa quá hai ngón tay, vỏ kiếm khắc gió chuôi kiếm câu trăng, sau khi ra khỏi vỏ thân kiếm mỏng như cánh ve…
Quy Mộng!
Quy Mộng của Vãn Nguyệt kiếm vì sao lại trong tay hắn?
“Thật ra thì bản tọa ngược lại cảm thấy có thanh kiếm phi thường hợp ngươi, chỉ tiếc đã danh kiếm hữu chủ.”
“Kiếm gì?”
“Quy, Mộng.”
Trong lòng Lăng Thanh khẽ run, cả người như bị sét đánh trúng, hắn biết người trước mắt này không phải thị sủng gì, hắn ta là “Tần Lâm”, là “Tần Lâm” Yên Vân Liệt tâm tâm niệm niệm!
Hắn không khỏi hơi nở nụ cười, mang theo chua chát, một loại lạnh lùng từ đáy lòng tỏa ra.
Trước kia là mình âm thầm ấn sở thích của y mà ăn mặc, ngôn hành quy củ, hôm nay cũng đến phiên thị sủng của y mô phỏng theo chính mình… Không, là “Tần Lâm”, cho dù biết rõ mình chính là “Tần Lâm”, nhưng y vẫn không muốn tin tưởng, y vẫn còn đi tìm “Tần Lâm” trong lòng y kia.
“Ồ? Ngươi là ai?”
Người kia phát hiện ra Lăng Thanh đứng ở cạnh cửa, biểu thị rất hiếu kỳ với chuyện nơi này còn có người, đánh giá Lăng Thanh từ trên xuống dưới một vòng, sau đó tầm mắt rơi vào trên bụng của hắn, nghi hoặc nói: “Ngươi vì sao… lại thế này? Có phải mắc bệnh gì kỳ quái hay không?” Sau đó lẩm bẩm, “Vậy cũng khó trách, cái dạng này đúng là rất dọa người…”
Ngón tay nắm khung cửa của Lăng Thanh lưu lại mấy vết nắm thật sâu trên gỗ, cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng nuốt vào chua chát cuồn cuộn tràn đầy, lạnh lùng nói: “Lưu lại kiếm trong tay ngươi!”
Đối phương một lúc không kịp phản ứng, đôi mắt trong suốt nháy hai cái với hắn, “Ngươi nói cái gì?”
“Lưu lại kiếm!”
Lăng Thanh lặp lại một lần, tay nắm khung cửa dùng sức đến gân xanh trên mu bàn tay hiện ra từng sợi.
Đối phương nhíu mày, hiển nhiên không muốn, “Ngươi người này sao lại như vậy?” Tay cầm Quy Mộng giấu ra phía sau, “Đây là giáo chủ cho ta, sao có thể tùy tiện cho ngươi?”
Lăng Thanh bất chấp tất cả, lật tay một chưởng quét ra, đối phương đâu nghĩ hắn lại có võ công vả lại nội lực cao như thế, lập tức đã bị chưởng phong của hắn quét xuống đất, Quy Mộng thì trong chớp mắt hắn ta ngã sấp xuống tuột tay ra.
Lăng Thanh tiếp nhận Quy Mộng, lại liếc nhìn người ngã trên mặt đất, sau đó cầm Quy Mộng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Này! Ngươi đi đâu?! Trả kiếm lại cho ta!”
Ném kêu gào của người kia ra phía sau, Lăng Thanh càng chạy càng nhanh, trên trời rơi xuống vài giọt nước to bằng hạt đậu, sau đó mưa rơi tầm tã.
Lăng Thanh chỉ một mình đi về phía chân núi, biết rõ không có “Dẫn Lộ” mình căn bản đi không ra, thế nhưng hắn quản không được nhiều như vậy.
Hắn không muốn ở lại chỗ này, không muốn phải nhìn hình ảnh như thế nữa!
Nước mưa tung bay hắt, tưới thẳng lên người hắn, băng lãnh, hàn triệt xương cốt, nhưng lạnh hơn… là tâm của hắn!
Vì sao tàn nhẫn như thế?
Vì sao một lần lại một lần nhắc nhở hắn, y thích chỉ là “Tần Lâm”, y yêu chỉ là “Tần Lâm”, y tình nguyện tái tạo ra một “Tần Lâm”, cũng không nguyện thừa nhận sự thật mình chính là “Tần Lâm” này?
Lăng Thanh dừng lại cước bộ, vịn một cây đại thụ không ngừng thở dốc, nước mưa băng lãnh theo thái dương trượt xuống, rơi vào trong miệng lại có vị mặn đắng. Lăng Thanh cúi đầu nhìn bụng mình, cắn chặt răng.
Nếu không muốn thừa nhận mình chính là “Tần Lâm”, vì sao lại muốn mình lại sinh một hài tử bồi thường cho y?
Chỉ là vì phát tiết cảm xúc bi thống khi đó lên người mình sao?
Chỉ là vì… có thể tìm một phương pháp làm cho bản thân thoáng an lòng?
Vậy có ai tới nghĩ cho mình?
Những bi thống một mình chịu, những hối hận gần như đè chết chính mình, những vết thương thân thể và tâm lý… Ai tới để ý? Ai tới trấn an?
Không có, đều không có!
Mưa, không có xu hướng ngừng rơi… Lăng Thanh đột nhiên cảm giác trong bụng truyền đến một trận đau quặn bụng dưới, ngay sau đó cảm giác bất an đánh úp lên đầu. Hắn vội vã tỉnh táo lại, lau khô nước mưa trên mặt, nhìn nhìn xung quanh, trong lòng suy nghĩ phải mau trở về, vừa rồi động đến nội lực không biết có ảnh hưởng đến hài tử hay không.
Xoay người đang muốn quay về, nhưng không ngờ nước mưa làm ướt bùn núi, dưới chân Lăng Thanh trượt một cái, thân thể ngã xuống về phía sau, lại từ sườn dốc nhỏ lăn xuống phía dưới!
Mưa to ào ào gột rửa bùn nhão, trời đất dường như điên đảo, biến hóa sáng tối thay nhau, cành cây với tảng đá cắt những vết trầy nhỏ trên người, trên mặt, khi Lăng Thanh khôi phục ý thức, xuyên qua chạc cây rậm rạp mầm xanh trước mắt, nhìn thấy bầu trời âm u.
Hắn nằm dưới sườn núi đất, cả người đều đang đau nhức, lại không thể động đậy, nước mưa không kiêng nể gì tưới lên người, lạnh buốt.
Qua một lát, mới cảm giác tứ chi hơi khôi phục một chút cảm giác, Lăng Thanh lúc này cái gì cũng không nghĩ, chỉ một lòng muốn trèo lên trên, bởi vì cảm giác dưới thân có từng luồng dịch thể ấm áp tuôn ra, kèm theo từng đợt đau đớn quặn bụng dưới kia, hắn biết hẳn là hài tử sắp đi ra.
Đưa tay sờ sờ bụng, tựa như đang trấn an tiểu gia hỏa bị khiếp sợ mà không kịp đợi muốn đi ra bên trong, sau đó nghiêng thân, nắm lấy cỏ trên mặt đất, từng chút từng chút di chuyển thân thể bất tiện.
Trên người dính đầy bùn, tay bị cỏ dại và đá quẹt đến huyết nhục mơ hồ, thế nhưng trèo nửa ngày cũng không được một đoạn, hắn bây giờ không có cách nào thúc giục nội lực, khí lực toàn thân đều giống như bị rút đi, mà đau đớn ở bụng lại là một trận lại một trận đau.
Lăng Thanh có chút tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lúc này xem ra sườn núi phi thường xa xôi, đủ loại cảm xúc bị kìm nén liền hung mãnh ập tới khi yếu ớt.
Lạnh, còn có đau đớn, bốn phía ngoại trừ tiếng mưa ra không còn thanh âm nào khác, cái loại cảm giác cô tịch, thê thảm này, làm cho hắn cảm giác mình hệt như bị ném vào trong một vực sâu không đáy.
Không có ai để ý tới hắn, không có ai!
Người kia muốn chính là “Tần Lâm”, vì thế mình ra sao y cũng sẽ không để ý.
Hơn năm tháng áo cơm thiếu thốn, hầu như bị quên ấy, đêm trừ tịch rực rỡ náo nhiệt đối lập rõ rệt với quạnh quẽ lạnh lẽo ở chỗ hắn, cho dù y biết, y cũng vẫn chìm đắm trong cõi mộng mình dệt nên. Y thậm chí tìm một người có thể thay thế “Tần Lâm”, thế nhưng mình lại bị nhét vào cái loại địa phương đó, rõ ràng trong bụng mình mang hài tử của y, rõ ràng mình… chính là “Tần Lâm”!
Lăng Thanh cúi đầu nhìn Quy Mộng trong tay.
“Lộng hoa lưu hương, hương phong không tự tán; cúc thủy vãn nguyệt, nguyệt ảnh bất cấm lưu…”
Vì sao ông trời muốn đối xử với hắn như thế?
Hắn chẳng qua là thầm thích một người, vẫn như vậy yên lặng chú ý, ngay cả hi vọng xa vời đối phương ngoái đầu liếc nhìn mình cũng chưa từng có, chỉ duy nhất một lần xuất phát từ tư tâm muốn tiếp cận y, lại mang cho chính mình trừng phạt thế này?
Hắn phạm vào tội ác tày trời gì? Muốn làm cho mình chịu đựng trừng phạt còn đau đớn tàn nhẫn hơn lăng trì, ngũ xa phanh thây, rốt cuộc là vì sao?
Lăng Thanh ôm Quy Mộng vào trong lòng, lại ức chế không được, ủy khuất, bi thương khắc chế đã lâu, nước mắt ngay cả nhìn tận mắt hài tử chết dưới loạn đao cũng cố nén không chảy xuống, vào giờ khắc này phá kén mà ra…
Sắc trời dần tối, mưa to vẫn không ngừng, trong phòng Yên Vân Liệt mơ hồ có tiếng đàn sáo truyền đến, thế nhưng sau một khắc “bịch” một tiếng, cửa bị người một cước đá văng ra, tiếng đàn kinh hoảng bỗng ngừng.
Viên Bất Quy vẻ mặt tức giận đứng ở cửa, người trong phòng đều ngẩn người. Yên Vân Liệt nghiêng dựa trên trường kỷ, một bộ biếng nhác, nhìn thấy người chậm rãi buông chén rượu trong tay, “Bất Quy, ngươi…”
Không đợi Yên Vân Liệt hỏi, Viên Bất Quy mấy bước tiến lên cơ hồ là nhào tới, ánh bạc giữa ngón tay lóe lên, ba ngân châm đặt trên huyệt bách hội của Yên Vân Liệt, “Ngươi mang Lăng Thanh đến nơi nào?”
Yên Vân Liệt lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Mang đến nơi nào cái gì? Bản tọa vẫn ở đây.”
Viên Bất Quy cũng không tin, “Ngươi thực sự không có mang Lăng Thanh đi?”
Yên Vân Liệt nhíu mày, tự tựa như cảm giác được trong lời nói của hắn báo hiệu cái gì, “Lăng Thanh làm sao vậy?”
Viên Bất Quy thu lại ngân châm, “Lăng Thanh không thấy… Ta cho rằng hắn chỉ đi một chút ở xung quanh, thế nhưng mưa lớn như thế cũng sớm nên trở về.”
“Bụng hắn bất tiện, ngươi sao lại không để ý hắn?” Yên Vân Liệt hỏi.
Vừa dứt lời, bị tay áo của Viên Bất Quy đảo qua, một chưởng vả lên mặt, hiển nhiên là bị cái loại ngữ khí hời hợt này của y chọc giận.
Viên Bất Quy quát: “Ta để ý hắn? Yên giáo chủ vậy ngươi làm cái gì? Ngươi không quan tâm chỉ biết ngồi ở chỗ này ăn chơi đàng ***, ngược lại hỏi ta vì sao không để ý hắn?”
Sau đó tay chỉ thanh niên ngồi ở một bên thân mặc bạch y, mang mặt nạ, “Còn có, đây là cái gì? Ngươi xem thử ngươi cũng làm ra được cái gì? Ngươi thích ‘Tần Lâm’, ngươi có thể vì ‘Tần Lâm’ ngay cả mạng cũng không cần, đây là thích của ngươi?”
Viên Bất Quy vươn tay ra, kéo mặt nạ trên mặt thanh niên kia xuống một phen vứt lên người Yên Vân Liệt.
“Ngươi dù cho không muốn tin tưởng, ta vẫn là phải rõ rõ ràng ràng nói cho ngươi biết… Lăng Thanh chính là ‘Tần Lâm’, trên đời này ngoại trừ hắn ra cũng không còn ‘Tần Lâm’ thứ hai ! Mà hắn bây giờ mang hài tử của ngươi không biết đi đâu, ngươi lại ở chỗ này ôm một hàng giả sống mơ mơ màng màng! Yên Vân Liệt, ngươi quả thực không bằng chó lợn!”
Yên Vân Liệt bị một câu nói vượt quá giới hạn của Viên Bất Quy vả đến nhất thời bối rối, từ khi y biết Viên Bất Quy đến bây giờ, chỉ biết hắn không đứng đắn chút nào, từ trước đến nay vô tâm vô phế, luôn luôn cười hì hì cũng không có nóng nảy gì, lại là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tức giận như thế. Thật ra lần trước khi biết được mình bức bách Lăng Thanh mang thai, hắn cũng từng nổi giận một lần.
Nói xong điều này, Viên Bất Quy thoạt nhìn tựa như bình tĩnh hơn chút, “Yên giáo chủ, nếu như Lăng Thanh có gì bất trắc, ta sẽ thay hắn nhất nhất đòi lại từ trên người ngươi!”
Lúc xoay người muốn đi, thị sủng một mực ở bên cạnh Yên Vân Liệt không lên tiếng đột nhiên mở miệng.
“Các ngươi nói có phải là người ở phía bắc gần phía sau núi, ở trong phòng nhỏ kia?”
Viên Bất Quy cùng Yên Vân Liệt đồng loạt nhìn về phía hắn ta, “Ngươi từng gặp hắn?”
Thanh niên hơi cúi đầu, “Hắn nhìn thấy ta cầm kiếm giáo chủ cho ta trong tay đột nhiên nổi giận, đoạt lấy kiếm liền đi về phía sau núi, ta sợ giáo chủ trách phạt, vì thế… không báo cáo cho giáo chủ…” Càng nói càng nhỏ giọng.
Viên Bất Quy lại hung hăng trừng mắt nhìn Yên Vân Liệt, tay áo vung chạy ra cửa.
Yên Vân Liệt nhìn cửa hơi nhíu mày, sau đó quay đầu lại nhìn về phía người mặc chiếu theo “Tần Lâm” tới, vô luận là thân hình hay là khí chất cũng đều cực kỳ tương tự chính là bên cạnh, sau đó ánh mắt rơi trên nửa chiếc mặt nạ bằng bạc dưới đất.
“Yên Vân Liệt, ngươi có biết cho tới nay, khư khư cố chấp của ngươi làm cho ngươi phạm vào bao nhiêu lỗi lầm không thể bù đắp hay không?”
“Ngươi có biết ngươi căn bản không hiểu cái gì là yêu, cũng không hiểu cái gì là lưỡng tình tương duyệt, tất cả của ngươi đều là từ chính ngươi mà ra, ngươi có từng suy nghĩ cho cảm thụ của người khác không?”
“Yên Vân Liệt, nhớ kỹ lời ta đã nói, còn có… Ngươi có lỗi với Lăng Thanh, ngươi cũng phụ tình ý nhiều năm như vậy của Lăng Thanh…”
“Người tới!” Yên Vân Liệt bỗng nhiên đứng dậy, “Đều đến sau núi tìm người cho bản tọa!”