Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 29

Hai chân Thượng Quan Giác Nhi dường như đã không thuộc về nàng nữa, thân thể nàng đang trôi bồng bềnh trên không trung, bốn bề vô cùng nhốn nháo, xen lẫn trong đó là tiếng khóc lóc nức nở, nàng nhận ra người khóc là mẹ mình.

Nàng không cảm giác được bản thân đau đớn nhường nào, có điều máu trong cơ thể đã đông cứng lại, rồi bốc hơi, khiến nàng nhất thời quay trở lại thuở ấu thơ. Từ hốc đất trên tường bao nhà mình nhìn sang gánh hát nhỏ mới chuyển đến bên nhà hàng xóm, có ả hoa đán cất tiếng hát nỉ non, nàng không hiểu kịch, chỉ thấy từng động tác đưa tay xoay tay của ả đều đẹp đẽ rực rỡ say hồn người, càng xem càng mê mệt.

Hiện giờ, nàng tựa hồ lại trở về bên cái hốc ấy, nhìn vào đó, chỉ thấy khuôn mặt già nua của mẹ co rúm lại, đau đớn, tham lam, hoảng hốt, còn cả ít nhiều tàn nhẫn vô vị. Một lúc sau, lại đổi sang mặt Thi Phùng Đức, ánh mắt lạnh băng, người ấy đưa tay vuốt ve cằm nàng, tay cũng lạnh hệt thế. Tiếp đó Đường Huy xuất hiện, anh ta sục sạo trên thân thể khô héo của nàng, sau đó thu lại tất thảy mọi si mê cùng yêu đương, xoay lưng lại với nàng.

“Đĩ điếm!”

“Kỹ nữ!”

Những từ này lững lờ trôi qua trước mắt nàng, nàng lắc đầu quầy quậy, như muốn văng cả não tương ra ngoài.

“Dừng ở đây thôi, đưa vào đi! Mau! Mau!”

Là tiếng Thi Phùng Đức.

Nàng bất giác mở trừng mắt, ý thức sáng rõ hơn ít nhiều, nhìn chằm chằm vào chòm râu muối tiêu dưới cằm người ấy, băn khoăn liệu có phải mình từng yêu ông ta.

Lúc này, nàng cảm thấy thân thể mình lại một lần nữa nhẹ bẫng, rồi rơi xuống một cái giường đầy mùi phoóc môn gay mũi, nàng đoán có thể đã tới bệnh viện, nên thấy an tâm hẳn. Vô số kim tiêm, dây nhợ lần lượt cắm vào cổ họng và cánh tay nàng, nàng không cảm nhận được đau đớn, chỉ có hơi thở càng lúc càng nặng nề.

“Nghiệp chướng! Nghiệp chướng... đúng là nghiệp chướng!”

Đằng sau bức rèm, loáng thoáng vẳng tới tiếng mẹ nàng rên rỉ, nàng nhắm mắt lại, muốn tất cả những chuyện này nhanh chóng trôi qua, nhưng cổ họng dường như mắc phải vật gì cưng cứng, ép buộc sinh mệnh quay trở lại cơ thể nàng.

Nào ngờ, trạng thái yên ổn chẳng thể duy trì bao lâu, Thượng Quan Giác Nhi lại bị khiêng lên giữa cơn mông lung, có người đổ thứ chất lỏng nào đó vào dạ dày nàng, nàng đành nôn ẹo phản ứng lại, dịch thể dính nhớp sặc sụa từ miệng ồng ộc phun trào, vương đầy ra cổ. Nàng ra sức quay đầu, muốn xem Thi Phùng Đức còn ở đó không, nhưng chỉ nhìn thấy mấy bóng người màu trắng đang chạy tới chạy lui.

Chắc hẳn người ấy sẽ không đến nữa...

Trong lòng nàng dâng lên một niềm bi thương, tạm không bàn đến chuyện có từng thật lòng yêu ông hay không, nhưng ít nhât, cho đến lúc này, nàng vẫn không hề muốn mất ông.

Thế nhưng, nàng nhận ra cái hố kia đang liên tục mở rộng, mọi cảnh vật bên trong đều hóa thành ánh sáng trắng, nàng đành đi theo nó, chầm chậm bước vào trong hố, rồi bị ánh sáng trắng nuốt chửng...

Cái chết của Thượng Quan Giác Nhi trở thành một vụ scandal diễm tình của bến Thượng Hải. Cánh phóng viên báo lá cải thêm mắm giặm muối vào quá trình uống thuốc độc tự sát của nàng, đưa tin trong thư tuyệt mệnh nàng để lại khi đó chỉ toàn lời tố cáo Thi Phùng Đức, còn dùng vết máu viết trên ga giường, thậm chí bộ xường xám mới tinh mặc khi chết cũng có màu đỏ thẫm, rõ ràng là chết không cam lòng, muốn hóa thành ác quỷ báo thù.

Bến Thượng Hải chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã chết hai người đẹp nức tiếng: Kim Ngọc Tiên và Thượng Quan Giác Nhi. Nhất thời đâu đâu cũng xôn xao, kẻ thương xót đến viếng, kẻ dửng dưng bàng quan, nhiều hơn cả là những kẻ bàn tán sau lưng. Rạp chiếu phim lập tức gỡ bỏ tất cả phim mới, chỉ chiếu hai bộ phim điện ảnh, một là Người đẹp phong lưu – di tác vẫn chưa hoàn thành của Thượng Quan Giác Nhi, hai là Hồn đoạn thanh lâu - bộ phim ba xu cải biên từ vụ án Kim Ngọc Tiên.

Những ngày nay, Đường Huy ở lì trong rạp xem Người đẹp phong lưu, mỗi ngày ba suất chiếu, lúc xem đều không sao tin nổi Thượng Quan Giác Nhi đã đột ngột rời bỏ cõi đời này. Làm minh tinh màn ảnh có cái lợi như thế, dù người không còn nữa, nhưng giọng nói dáng điệu vẫn lưu lại trong từng thước phim, có thể để người ta chiêm ngưỡng hết lần này đến lần khác. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh ta bỏ mặc tin bài tòa soạn giao, đến một quán rượu của người Pháp tự chuốc say, hôn hết thảy các cô gái bao ở đó, còn cà khịa với mấy tay binh sĩ hải quân, bị đánh cho hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, trời đã sáng bảnh, đầu tóc dính đầy tàn tích từ những bãi nôn cùng sương đêm.

Khi Hạ Băng lôi được Đường Huy về văn phòng thám tử, Đỗ Xuân Hiểu đang ăn sáng, bánh nướng kẹp đậu phụ thối. Từ xa trông thấy Đường Huy, cô đã cau mày bịt mũi kêu oai oái: “Mau lôi anh ta vào nhà tắm tắm rửa đi! Còn thối hơn cái thứ tôi đang ăn nữa!”

Nhưng không kịp, Đường Huy đã đổ vật xuống sô pha, hai tay ôm đầu nằm co ro ngủ mê mệt, da thịt trên người không chỗ nào động được vào, hễ động đến anh ta sẽ đau đến độ choàng tỉnh, tiếp đó đờ đẫn nhìn người trước mắt, rồi lại trùm đầu ngủ tiếp.

Đỗ Xuân Hiểu than thở: “Cậu bảo anh ta có phải hồng nhan họa thủy mà người đời hay nói không? Cả hai người phụ nữ anh ta yêu nhất đều lần lượt chết oan chết uổng.”

“Sao cậu biết anh ta còn yêu cả Thượng Quan Giác Nhi?” Hạ Băng ngỡ ngàng đẩy gọng kính trên sống mũi.

“Vì duy nhất chỉ có bài báo anh ta viết về Thượng Quan Giác Nhi là không mang bất kỳ từ ngữ bẩn thỉu nào, không phải yêu mới là lạ đấy.” Cô cố hết sức nén nỗi ai oán và xót thương trong lòng, nói giọng dửng dưng bất cần, quả nhiên bị Hạ Băng lườm cho một cái.

“Thế cũng chưa hẳn là yêu, có khi chỉ là ngưỡng mộ như giới mê điện ảnh bình thường thì sao? Người ta đàn ông sắt đá mà đa tình, biết si mê cuồng dại, đâu như đồ lòng lang dạ sói nhà cậu, ai chết cũng chẳng bận tâm!” Anh thừa cơ phát tiết chút bực bội với cô.

Nào ngờ đúng lúc này lại thấy Đường Huy trở mình, miệng lẩm bẩm gọi “Giác Nhi”, như thể cố ý chứng thực suy đoán của Đỗ Xuân Hiểu.

Cô đã ăn xong bánh nướng, phủi tay định ra ngoài.

“Đi đâu đấy?”

“Ra ngoài.”

“Ra ngoài làm gì?”

“Gặp một người.”

Anh nhận ra nhìn cô từ phía sau có vẻ gầy gò hơn trước, bèn nhớ đến gã đàn ông người Anh khôi ngô lịch lãm kia, lòng không khỏi chùng xuống, cô đi gặp ông ta ư? Nhưng anh cố nhịn không hỏi, vì sợ hỏi rồi, cô sẽ nói ra những lòi cả đời này anh không muốn nghe.

Lần này, anh vẫn không đoán đúng, cô ra ngoài gặp một người đàn ông khác.

Trái với vẻ tiều tụy vì lo âu của Đỗ Xuân Hiểu, Thi Thường Vân tiếp tục béo tốt. Lâu ngày không thỏa sức phóng túng trong tửu sắc, vài nhân tố mạnh khỏe nào đó trong cơ thể hắn bèn thừa cơ trỗi dậy, thế nên khuôn mặt vốn nhăn nhúm như quả táo tàu giờ lại căng mịn hẳn ra.

“Lần sau bảo tay phóng viên kia tới, tôi muốn thỉnh giáo cậu ta ít kinh nghiệm chơi bời ong bướm. Ha ha!” Phản ứng của hắn nằm trong dự liệu của cô.

“Cậu chắc biết chuyện Stephen bị một ả người Anh tên Jenny ám sát chứ?”

“Biết.” Hắn gật đầu, “Cô ả đó là ai?”

“Nghe thanh tra người Pháp nói, cô ả trước kia cũng là gái điếm hạng sang, còn kết nghĩa chị em với nữ hoàng Hoa Quốc quá cố.”

“Ồ?” Hắn nhướng mày, rõ ràng đã bị khơi gợi hứng thú, “Thế tức là, cái chết của Kim Ngọc Tiên, lẽ nào cũng có chút dây dưa với Stephen?”

Cô không trả lời mà hơi cúi đầu, vờ như nghĩ ngợi chuyện khác.

Hắn nhìn ra sự quẫn bách và bất an của cô, lại cười nói: “Cái chết của Gavin, tôi còn chưa tìm ông ta tính sổ, lần này lại còn dính dáng đến vụ mưu sát hoa khôi chấn động bến Thượng Hải, ông ta đúng thật ngông nghênh quá!”

“Với cả khi Jenny xông vào nhà hàng Lựu Đỏ, răng trong miệng đều đã bị nhổ sạch không sót lại cái nào, chứng tỏ ả từng chịu cảnh tra tấn dã man, không biết là do ai làm.”

“Chắc chắn lại là Stephen sai khiến kẻ nào đó thực hiện, còn mình tuyệt nhiên không dính líu tới, đứng một bên xem kịch chứ gì.” Thi Thường Vân nói với vẻ phẫn nộ, “Nhìn từ điểm này, ông ta vẫn hệt như hồi ở Anh, chẳng thay đổi gì.”

“Hai người vì sao quen biết nhau? Làm thế nào cậu biết chuyện ông ấy ở Anh?” Cô biết rõ có hỏi cũng không tìm được câu trả lời, nhưng vẫn bứt rứt không thôi, phải hỏi mới yên lòng được.

Lần này Thi Thường Vân không hề tận dụng cơ hội giễu cợt cô, trái lại nét mặt còn có vẻ cay đắng, biểu cảm trước giờ cô cứ ngỡ không hề có trong từ điển của hắn.

“Trong lòng cô biết rõ ông ta là người như thế nào thì nên đi ngăn ông ta lại. Như tôi đây chỉ có thể đối đầu với ông ta mà có thể giết phắt anh trai mình.”

Trong giây lát, hơi thở của cô đông cứng lại, nụ cười quyến rũ thâm tình của Stephen chợt biến thành một cạm bẫy, mà cô đang bơi ở chính giữa cạm bẫy đó, làm cách nào cũng không thể thoát thân.

“Joanna, khó khăn lắm cô mới thoát được, giờ lại lọt vào lòng bàn tay ông ta, có phải thấy căm giận lắm không? Hay là... thấy vui mừng?”

Cô vẫn giữ im lặng.

“Cô không thấy, cái chết của Gavin, cái chết của Kim Ngọc Tiên, còn cả cái chết của Jenny, Thượng Quan Giác Nhi nữa, giữa bọn họ đều có mối liên hệ nào đó sao?” Hắn giống như muốn nương tay với cô, chuyển chủ đề rất đúng lúc.

“Tôi cũng biết giữa họ có mối liên hệ, chỉ là nhất thời không tìm ra điểm chung ấy.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, “Hơn nữa, cậu còn giấu giếm rất nhiều chuyện, làm tôi thấy mọi thứ đều mịt mù.”

“Dù tôi có che giấu bao nhiêu chuyện thì đầu tiên Kim Ngọc Tiên – cũng chính là Bươm Bướm Nhỏ mà cô cần tìm đã chết rồi, cô một mực muốn khoe tài, định đợi khi vụ án đã phơi bày chân tướng mới báo cho ông chủ Hình, sợ là công cốc cả đấy. Tôi nhớ Joanna trước kia rất thích nhỏ mực xuống nước, xem ao nước trong cuối cùng sẽ ra sao, lần này chi bằng cũng đem chuyện của Kim Ngọc Tiên ta nói rõ với ông chủ Hình xem bước tiếp theo ông ta hành động thế nào.”

“Tôi sẽ nói, nhưng không thể điều tra tiếp nữa.” Đỗ Xuân Hiểu cười gượng, “Một khi chuyện Bươm Bướm Nhỏ đã chết lộ ra, tôi cũng chẳng thể nhận thêm đồng nào ở chỗ Hình Chí Cương, thế nên tôi vẫn ngậm tăm, nhưng giờ đã đến lúc không giấu được nữa rồi.”

Dứt lời, cô lấy bao thuốc lá trong túi xách ra, rút điếu cuối cùng đưa lên miệng ngậm, rồi bóp dẹt vỏ bao, đặt lên trước ô cửa thăm thân của Thi Thường Vân.

Lúc Đỗ Xuân Hiểu rời đi, mỗi bước chân đều như giẫm lên cái tên của Stephen.
Bình Luận (0)
Comment