Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Chương 30

Hoàng hôn trên đường Hoa Viên không hề mang vẻ đẹp của ánh tà dương cuối ngày, mà bị bao trùm bởi không khí ngột ngạt của những giọng nói nặng nề. Mấy cặp vợ chồng người phương Tây dắt theo chó xù tản bộ trên con đường lát đá, mùi hoa quế ngọt ngấy vương vấn qua mũi từng người rồi lại lững lờ trôi đi. Các đám mây phủ một lớp phấn mỏng bí hiểm,  lờ lững trôi cuối chân trời.

Mỗi khi đi qua con phố này, Húc Tử luôn thấy lòng khoan khoái dễ chịu, cảm giác như mọi khớp xương trên người đều được gỡ xuống lau chùi sạch sẽ, từ đầu đến chân được gột rửa không còn mảy may uế tạp. Gã nhớ lại những ngày tháng còn ở Quảng Đông trải qua gió tanh mưa máu, vì để thoát thân mới xông vào một căn nhà dân, hoàn toàn không màng đến ông giáo đang ở bên trong chấm bài. Ông giáo đó cũng không hề hoảng loạn, còn vén ga giường cho gã trốn xuống dưới gầm, gã ở bên dưới nhìn theo đôi chân xỏ giày da đen của ông giáo đi đi lại lại. Đợi khi nguy hiểm tạm thời qua đi, ông giáo kéo gã ra khỏi gầm giường, đưa cho gã một bát cháo ý dĩ, còn băng bó vết đao chém trên cánh tay phải cho gã.

Gã chạm vào đầu ngón tay lành lạnh của ông giáo, cặp mắt đầy vẻ thông thái đằng sau lớp kính tròn lóe lên sáng rực. Gã bất giác ước chừng tuổi tác của người đối diện, da dẻ mịn màng là thế, nhưng khuôn mặt thì trông giống năm mươi.

“Vì sao lại cứu tôi?” Gã cũng tự biết câu hỏi mình đặt ra rất ngu xuẩn.

Ông giáo đem tới một tấm gương, soi khuôn mặt méo mó vì đau đớn của gã.

“Vì cậu đẹp trai, nếu như ban nãy là một tên xấu xí thô kệch xông vào thì tôi nhất định không cứu đâu, ngược lại còn bỏ chạy luôn. Nhưng cậu là một gã đẹp trai, nhớ lấy, dù nam hay nữ, hễ đẹp đều có lợi thế hơn người.”

Sau bao năm, gã đến Thượng Hải, lĩnh hội được trọn vẹn sức nặng trong lời nói của ông giáo nọ, chỉ tiếc rằng vết sẹo trên mặt đã chấm dứt đặc quyền của gã. Thế nên gã vẫn mừng thầm, nếu như mới đầu đã bị phá tướng, dựa vào bản mặt dị dạng làm sao có thể khiến ông giáo kia động lòng cứu mạng mình?

Vì vậy “nhan sắc” là một trong những thứ Húc Tử coi trong hàng đâu, không có nhan sắc, chỉ có thể dựa vào đầu óc, nếu không có cả hai thì gần như không thể sinh tồn ở cái bến Thượng Hải này. Cũng bởi vậy gã luôn để ý đến những ai có ngoại hình nổi bật, đặc biệt là ở một nơi như Bách Lạc Môn, vũ nữ đều phải kiếm cơm dựa vào vốn tự có, Húc Tử luôn đánh giá nhan sắc bọn họ vô cùng nghiêm khắc, đồng thời ngấm ngầm dự đoán tuong lai từng người. Có vài lần, gã đoán trúng phóc, nhưng kết cục của Bươm Bướm Nhỏ lại khiến gã không khỏi hồ nghi thứ giá trị quan học được từ ông giáo nọ, đàn bà đẹp chưa chắc đã luôn gặp may, có lúc bọn họ sẽ vô tình thu hút về mình thù hận và dã tâm. Tiếp đó gã lại nghĩ đến Mễ Lộ Lộ, cô nàng như viên ngọc sáng này có gương mặt mang nét phóng khoáng của đàn bà Tây, nhưng sự đần độn và khôn vặt của cô ta lại làm tổn hại đến phúc phận, nên làm thế nào cũng không thể làm được.

Húc Tử thực ra cũng không hề ôm mộng phát tài, bầu nhiệt huyết năm xưa đã sớm bị cảnh chém giết tàn khốc trên giang hồ dọa cho sợ mất vía, đến nay gã chỉ muốn làm tốt phận sự của mình, ví dụ như hiện giờ là lẻn vào nơi ở của Jenny, tìm lấy thứ ông chủ Hình muốn.

Tòa nhà hai tầng kiến trúc Tây Ban Nha này là tự gia đặt ở Thượng Hải của một tay nhà giàu mới nổi trong ngành khai thác mỏ than người Tây Sơn, mục đích là để nuôi vợ bé. Jenny vừa chết, nơi này tạm thời để không, quản gia và người hầu đều đã bị cho thôi việc, phòng ốc cũng lạnh ngắt vì thiếu hơi người. Trong vườn cỏ mọc thành lùm cao, mấy gốc phong ốm yếu cành nhánh quặt quẹo chẳng ăn nhập gì với quang cảnh. Húc Tử giẫm lên thảm cỏ khô xác, dùng đồng xu vẽ một vòng tròn lên mặt kính của sổ kiểu Pháp phía sau nhà, đập vỡ, thò tay qua lỗ kính ấy mở chốt cửa, rèm cửa viền hoa màu trắng sữa táp lên mặt khiến gã thấy ngưa ngứa.

Gã bắt đầu tiếc thay cho Jenny, có một nơi trú thân tốt thế này tội gì phải đâm đầu đi làm mấy chuyện mạo hiểm? Đúng như ông giáo nói, đời này phàm là đàn ông hay đàn bà, miễn đẹp liền có lợi thế hơn người. Nhưng khuôn mặt thanh tú của ông giáo đến cuối cùng vẫn bị hủy bởi một bình a xít, Húc Tử trơ mắt nhìn bà vợ cũ của ông giáo lao về phía ông ta, còn ông ta vẫn kẹp dưới nách quyển Kinh Thi quăn mép đi trong con ngõ như mọi khi, gió thổi thốc vào vạt áo dài trống hoác. Ông ta và bà vợ gặp nhau giữa đoạn ngõ hẹp nhất, Húc Tử theo phía sau, chỉ thấy đó là một người phụ nữ mặt vàng như nghệ, môi tái nhợt vì oán hận, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn sứ, trên mặt sứ hình như còn in chân dung người đàn ông ngọc thụ lâm phong kia. Bà ta hất thẳng miệng bình về phía ông giáo, ông giáo không hề né tránh, chỉ ôm mặt lăn lộn trên đất kêu thảm.

Không hiểu sao, Húc Tử thay vì đuổi theo người đàn bà đó chỉ câm nín nhìn ông giáo đau đớn giãy giụa.

Ký ức bị tia sáng âm u trong phòng làm nhiễu loạn, Húc Tử lấy ra một chiếc bật lửa bằng kim loại, thắp lên chút ánh sáng. Tiếp đó gã lần mò lên cầu thang, tìm phòng của Jenny.

Cuối cùng gã chọn một cánh cửa khảm hoa màu trắng khép hờ, vì nhìn qua khe cửa thấy một cái giường bốn chân kiểu Tây nên đoán đó hẳn là phòng ngủ của chủ nhân.

Vào bên trong, Húc Tử vừa nhớ lại tình cảnh ông giáo bị hủy toàn bộ dung nhan, vừa lục lọi khắp phòng. Gã không màng đến chuyện người ta sẽ phát hiện nơi này từng có khách không mời mà đến, quan trọng là phải tìm được món đồ đó!

Nhưng trong suốt quá trình lục lọi, chính Húc Tử cũng tự thấy nực cười, người chết được mấy ngày rồi, nơi này chắc đã bị cảnh sát và đám người ở vơ vét vô số lần, món đồ kia chưa biết chừng đã bị đem đi từ đời nào, đào đâu ra cơ hội cho kẻ chậm chân như gã nữa? Có điều nếu không tìm thì lại có vẻ không đủ tận tâm, vì vậy gã tìm rất kỹ, lần mò từng góc chăn nệm, rạch toang ga gối, còn tìm cách mở két bảo hiểm đầu giường, nhưng két bảo hiểm trống không.

Húc Tử hiểu rõ phụ nữ, biết bọn có thói quen giấu đồ quanh giường và phòng ngủ, nên gã thậm chí còn nhấc hẳn chiếc giường kim loại lên, vặn chân giường ra xem bên trong mấy cái ống rỗng có chứa gì không, từng ngăn kéo ngầm của bàn trang điểm cũng đều được mở toang.

Vẫn không thu được gì.

Gã hơi mất tinh thần, song chưa hoàn toàn nhụt chí, quay người đi xuống tầng bắt đầu gõ lên từng nấc sàn nhà, tấm thảm trải sàn phòng khách hẳn đã bị quản gia cưỡm đi, nên công cuộc tìm kiếm cũng tương đối đơn giản. Nhưng lớp sàn nhà bằng gỗ hồ đào trước sau vẫn chỉ phát ra tiếng cồng cộc trầm đục, rốt cuộc gã đành đứng dậy, dựa vào một bên giá sách lấy hơi.

Giá sách?

Trong ấn tượng của Húc Tử, mấy ả gái điếm hạng sang đều làm ra vẻ mình là tài nữ học rộng biết nhiều, gã bất giác sinh lòng hiếu kỳ, muốn xem cô ả Jenny này đọc những loại sách gì. Quay người lại, gí bật lửa vào gần đống gáy sách trên giá xem xét, gã quả thực có ý định quật đổ cái giá, nhưng sợ gây ra tiếng động quá to chuốc lấy rắc rối nên đành thận trọng lần mò. Hàng trên là mấy quyển sách tiếng Anh đóng bìa cứng da bò như Charles Dickens toàn tập, Trà hoa nữ, Moby Dick..., quyển Giới ca kỹ Thượng Hải nằm lẻ loi ở góc trong cùng bên trái... Quyển sách tiếng Trung hiếm hoi này khơi gợi hứng thú của Húc Tử, gã bèn rút nó ra lật vài trang, một tờ giấy từ trong sách rơi ra, chao nghiêng trong bóng tối đáp xuống cạnh chân gã. Gã nhặt lên, chẳng nghĩ ngợi nhiều đút vào túi áo. Đang định xoay người thì đột nhiên khựng lại, đứng im.

Vì đằng sau có người, kẻ này hình như đang định rời đi nhân lúc gã không chú ý. Nhưng thực sự không ai có thể đánh bài chuồn trước mũi Húc Tử. Gã nhanh như cắt quăng quyển sách trong tay ra sau, chỉ nghe “á” một tiếng, kẻ kia rõ ràng thất kinh, gã quay đầu lại thì thấy đối phương đang ôm đầu, không hề có ý định tiếp tục bỏ trốn, trái lại còn thản nhiên ngồi bệt xuống sàn, cắn răng chịu đựng.

“Ngươi là ai?” Húc Tử lại gần đối phương, giơ bật lửa lên soi mặt y.

“Vậy ngươi là ai?”

Trong lúc lên tiếng, gã đồng thời vung một cú đấm vào mặt đối phương, đòn đánh khá mạnh, nhưng không đến nỗi khiến y ngất xỉu, Húc Tử lúc nào cũng tự tin về chừng mực ra đòn của mình.

Nhưng kẻ đó lại né được, nhẹ nhàng, linh hoạt, khiến nắm đấm mạnh mẽ của Húc Tử dội vào không khí.

“Tôi là thám tử tư, có người thuê tôi tới đây tìm một món đồ, tìm được rồi thì có thể về.”

Húc Tử bấy giờ mới nhìn rõ sau cặp mắt kính rất cũ là một khuôn mặt hiền hòa lương thiện, nhưng đôi mắt lại có thần, như thể kiên quyết không để tư lợi xâm phạm. Gã biết không dễ đối đáp với kẻ này, đành cười khan, hỏi: “Thế đã tìm được chưa?”

Hạ Băng lắc đầu.

“Vì sao tôi quanh quẩn trong này lâu vậy rồi mà không phát hiện ra cậu? Cậu trốn ở đâu?” Húc Tử cố lấy giọng khô khan che đậy lòng hiếu kỳ.

“Đi theo tôi!”

Hạ Băng lộ vẻ tự đắc, dường như rất vui lòng chia sẻ thành quả với người ta. Húc Tử do dự một lát, rồi vẫn đi theo anh ra sau lối lên cầu thang, cánh cửa ngầm ở đó đang hé mở, Hạ Băng lấy đèn pin ra, rọi vào bên trong cửa để thấy một cầu thang sâu không thấy đáy.

“Dưới đó có gì?”

“Chẳng có gì cả, cái hòm nào cũng rỗng không, mà bừa bộn lắm, quần áo cũ vứt khắp nơi.” Hạ Băng hít sâu một hơi, tựa hồ đang mặc niệm cho căn hầm nhỏ kia.

Húc Tử không xuống hầm mà chỉ đứng im nhìn Hạ Băng.

“Sao, bắt tôi xuống trước à?” Hạ Băng cười khổ, “Tôi đã xuống một lần rồi, không muốn xuống nữa đâu, với cả tôi đã hẹn với người ta, phải đi cho sớm, nếu anh tò mò thì tự mình xuống mà xem.

Nói đoạn, anh liền làm bộ làm tịch phủi bụi trên người, quay đi đẩy mở cánh cửa sổ rồi nhảy phóc ra ngoài, để lại một mình Húc Tử đối diện với căn hầm.

Húc Tử không xuống.

Nói đúng ra là, gã không xuống nổi.

Mấy năm trước trong lúc nhảy tàu tới Nam Kinh, một mình gã trốn trong thùng bia không dám ho he, cứt đái ướt đẫm nửa thân dưới, lại còn lẫn với men rượu, suýt hun gã đến độ ngất xỉu, nhưng khủng khiếp hơn cả vẫn là bóng đêm. Bất kể chân tay co duỗi củ động nhỏ nhặt thế nào vẫn đụng phải vách thùng ẩm ướt cứng ngắc. Nơi đó đã trở thành cơn ác mộng của gã, còn đáng sợ hơn cả hồi nhỏ nhịn đói ba ngày liền, bị người ta đánh gãy ba dẻ xương sườn, lúc hít thở đau nhức không thôi.

Thế nhưng, gã vừa định rút lui thì đã muộn, một xung lực cực mạnh đẩy Húc Tử rơi thẳng xuống vực sâu không đáy đó. Gã nhận ra gò má mình đang lao tới bậc thang gỗ với tốc độ kinh hoàng nên theo bản năng đưa tay ra chắn, có điều hai chân lại bị hụt, khiến gã mất thăng bằng.

Đầu, cổ, cánh tay, mắt cá chân, ngang lưng, sườn lần lượt sượt qua một số vật cứng nhô lên, gã biết đó chỉ là bậc cầu thang, nhưng không biết làm thế nào chống đỡ, đành đưa tay ôm đầu, lăn lông lốc trong màn bụi bặm, sau đó dừng lại.

Gã không tìm cách đứng dậy ngay, mà lặng lẽ nằm phục trên mặt đất nghỉ một lúc, rồi mới thử cử động hai chân, xác nhận chúng vẫn có thể co duỗi theo ý nình mới từ từ đưa hai cánh tay chống nửa thân trên, thấy tương đối khó nhọc, hẳn là cánh tay đã bong gân, nhưng không có gì bất tiện. Gã thận trọng đứng dậy thì thấy lưng kêu “rắc” một tiếng khiến gã cũng hết hồn, tiếp đó gã lại nghĩ đến bật lửa, nhưng mò khắp các túi trên người đều không thấy, dưới chân lại giẫm phải một thứ mềm mềm, là đống hổ lốn tay thám tử tư ban nãy từng nói.

Đương nhiên, lúc này Húc Tử vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, cho đến khi trên đầu vang lên một tiếng “rầm”, cửa tầng hầm đóng lại.

Thế giới cũng theo đó tàn lụi.
Bình Luận (0)
Comment