Dịch: Lap Tran
----
Mây đen che mặt trời.
Từng giọt mưa dần rơi xuống rơi khắp Thiên Nguyên thành.
Giờ phút này trên đường không có mấy người.
Nơi náo nhiệt duy nhất chính là Diệp gia.
Bởi vì Diệp Thu Bạch đã trở lại.
Trong đại điện.
Diệp Kình ngồi ở chủ vị, ngồi ở thứ vị là đại trưởng lão Diệp Lăng.
Phía sau Diệp Lăng là Diệp Ngôn đang đứng.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Ngôn giờ phút này lại cực kỳ không ổn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu Bạch tràn đầy sự hoảng sợ.
Diệp Lăng cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Hiển nhiên Diệp Ngôn đã nói lại chuyện về Diệp Thu Bạch cho phụ thân nghe.
Diệp Thu Bạch đi đến trước mặt Diệp Kình, quỳ một gối rồi nói: “Phụ thân, ta đã trở về.”
Thấy thế, Diệp Kình thở dài đi tới đỡ Diệp Thu Bạch lên, nói nhỏ: “Thu Bạch, ngươi không nên trở về.”
Diệp Thu Bạch lại cười nói: “Không có gì đâu phụ thân, nếu không trở về giúp ngươi, chẳng phải ngươi sẽ bị một ít người giành lấy vị trí gia chủ sao?”
Diệp Thu Bạch cũng không có che giấu lời nói nên Diệp Lăng cũng nghe được.
Lòng Diệp Lăng run lên, run giọng nói: “Thu Bạch à, sao lại có người giành vị trí gia chủ? Ngươi không nghe lầm chứ?”
Diệp Ngôn đứng bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy đường đệ, sao có người làm chuyện thế này, ngươi đừng nghe lời đồn vớ vẩn bên ngoài.”
Diệp Kình nghe xong cũng sửng sốt.
Mấy ngày nay Diệp Lăng ỷ nhi tử tiến vào Tàng Đạo thư viện, được một trưởng lão thu làm đệ tử nên được phần lớn trưởng lão trong gia tộc ủng hộ.
Thậm chí lão tổ cũng ngầm đồng ý chuyện này.
Diệp Kình một cây chẳng chống vững, mấy ngày nay đã sắp không chịu nổi áp lực nữa.
Theo đạo lý mà nói thì Diệp Lăng nên thừa thắng xông lên mới đúng.
Sao bây giờ lại thay đổi.
Thậm chí còn có ý lấy lòng?
Diệp Thu Bạch biết nguyên nhân nhưng không thèm liếc nhìn hai phụ tử một chút.
Hắn đã trở lại, vị trí gia chủ của phụ thân sẽ không bị đoạt.
Nhưng dù như thế thì thù cũ hận mới cũng phải được giải quyết.
Diệp Thu Bạch liếc sang Diệp Ngôn.
Ánh mắt như kiếm sắc cắt vào lòng Diệp Ngôn khiến lòng hắn run rẩy dữ dội!
Diệp Ngôn biết Diệp Thu Bạch đã biết chuyện hắn làm trong thi đấu thư viện!
Lúc Diệp Thu Bạch chuẩn bị ra tay thì ngoài cửa có tiếng vó ngựa truyền đến!
“Kẻ thù Cừu Tự Võ đến thăm Diệp Thu Bạch!”
Người cầm đầu là Cừu Tự Võ, hắn khoác trường bào màu đỏ máu đi vào.
Hiện giờ Cừu Tự Võ đang nở nụ cười dữ tợn nhìn Diệp Thu Bạch chằm chằm.
Trong mắt tràn đầy thù hận!
Ngay sau đó lại có một đám người đi đến.
“Diệp Kình huynh, đã lâu không gặp.”
Khương gia Khương Thiên Hàm tới.
Diệp Thu Bạch cũng nhìn qua nhưng lại không thấy bóng dáng Khương Thiền.
Hiện giờ, tiểu nữ hài trong lòng hắn đã hoàn toàn tan biến.
Thay thế là kẻ thù Khương gia, Khương Tiền.
Cũng không biết Khương Thiên Hàm có tham dự hay không……
Sắc mặt Diệp Kình thay đổi, sao hắn không biết mục đích của những người này.
Nhưng hắn vẫn ôm quyền nói: “Không biết lần này các vị đến đây có chuyện gì?”
Cừu Tự Võ cười dữ tợn nói: “Đến nhìn xem thực lực của Thu Bạch huynh có tiến bộ hay không, dù sao trước kia chúng ta cũng thường hay luận bàn với nhau.”
Lòng Diệp Kình trầm xuống.
Quả nhiên là như thế.
Năm đó, Cừu Tự Võ vốn là thiên kiêu đứng đầu Thiên Nguyên thành nhưng lại bị Diệp Thu Bạch ấn mặt cọ xát trên đất.
Hai bên mấy lần kết thù không thể điều giải.
Hiện giờ Diệp Thu Bạch mất hết tu vi, tự nhiên phải đến báo thù!
Sắc mặt Diệp Kình trở nên âm u nói: “Cừu Tự Võ, nơi này là Diệp gia, còn không tới lượt ngươi làm càn.”
Cừu Tự Võ nghe xong cười to, “Diệp Kình, hiện giờ ngươi còn bao nhiêu quyền thế ở Diệp gia? Sớm muộn gì cũng phải nhường ra vị trí gia chủ. ngươi làm sao giữ được Diệp Thu Bạch?”
Ngay sau đó hắn lại nhìn về phía Diệp Lăng, cười dữ tợn nói: “Nếu các ngươi không giao Diệp Thu Bạch ra, ta bảo đảm sẽ triển khai trả thù với Diệp gia.
Sau này Thiên Nguyên thành không còn chỗ cho Diệp gia!”
“Ngươi!”
Diệp Kình biết, tuy là một trong bốn gia tộc lớn nhưng từ sau khi Diệp Thu Bạch mất đi thiên phú, địa vị của Diệp gia ở Thiên Nguyên thành xuống dốc không phanh.
Các thế lực đều ủng hộ nhà khác.
Hiện giờ, thực lực của Diệp gia đã không thể so sánh với kẻ thù.
Thời điểm Diệp Kình muốn tiếp tục nói gì đó thì Diệp Thu Bạch lại vòng qua Diệp Kình, đi tới trước mặt Cừu Tự Võ.
“Không phải ngươi muốn báo thù sao? Ta ở ngay đây, ra tay đi.”
Nhìn thấy cảnh này.
Cừu Tự Võ sửng sốt.
Diệp Kình vội vàng hô: “Thu Bạch, không nên xúc động!”
Khương Thiên Hàm cũng trầm mặt nói: “Lưu núi xanh không lo thiếu củi đốt, Diệp Thu Bạch, ngươi mau lui lại!”
Nghe Khương Thiên Hàm khuyên, Diệp Thu Bạch không khỏi sửng sốt.
Khương Thiên Hàm không muốn hắn chết.
Có lẽ không liên quan đến chuyện ám sát trước đó.
Cừu Tự Võ lại cười dữ tợn nói: “Nếu ngươi muốn chết, ta đây không khách khí.”
Nói xong, Cừu Tự Võ lấy một thanh trường đao ra rồi đạp một bước phóng nhanh về phía Diệp Thu Bạch!
Hiện giờ Cừu Tự Võ đã đột phá Kim Đan, đạt tới Tử Phủ.
Trong mắt mọi người, Diệp Thu Bạch đã mất hết tu vi nên chắc chắn không thể là đối thủ!
Diệp Kình cắn răng, nhanh chóng phóng tới trước mặt Diệp Thu Bạch nhưng lại bị một lão giả ngăn cản.
“Diệp gia chủ, xin ở chỗ này chờ xem.”
Sắc mặt Diệp Kình trở nên khó coi, lão giả trước mặt từng là cung phụng của Diệp gia, hiện giờ lại phản bội đầu nhập vào kẻ thù.
Cừu Tự Võ giơ trường đao giơ bổ vào đầu Diệp Thu Bạch!
“Diệp Thu Bạch! Mối thù một kiếm ngày xưa bây giờ dùng mạng của ngươi trả lại!”
Diệp Thu Bạch lấy kiếm gỗ ra trước mắt bao người.
Chân bước nhẹ, giơ kiếm gỗ đâm tới.
Một kiếm thật bình thường!
Trường đao va chạm với kiếm gỗ!
Kiếm gỗ cũng không vỡ nát như mọi người dự đoán!
Diệp Thu Bạch cũng không trở thành vong hồn dưới đao của Cừu Tự Võ!
Một màn này khiến tất cả mọi người dại ra.
Chỉ thấy kiếm gỗ của Diệp Thu Bạch trực tiếp đâm xuyên qua trường đao, đâm vào cổ Cừu Tự Võ!
Máu chảy ròng ròng!
“Chuyện này…… Sao có thể?!”
Mặt Cừu Tự Võ vặn vẹo dữ tợn, buông trường đao, hai tay ôm cổ nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch vẫn tĩnh lặng như nước trước mắt.
“Ngươi…… Thực lực của ngươi…… Khôi phục rồi?”
Diệp Thu Bạch không trả lời mà rút kiếm gỗ ra, trên kiếm gỗ không dính chút máu nào.
Cừu Tự Võ ngã xuống giữa vũng máu, không còn hơi thở.
Diệp Kình ngây ngẩn.
Khương Thiên Hàm cũng ngây ngẩn.
Diệp Lăng chưa từng chứng kiến thực lực của Diệp Thu Bạch cũng ngây ngẩn.
Diệp Ngôn vô cùng hoảng sợ.
Trong hai ngày ngắn ngủi mà Diệp Thu Bạch đã đột phá đến Tử Phủ!
Đây là tốc độ tu luyện thế nào!
“Thu Bạch…… Ngươi?”
Diệp Thu Bạch thu kiếm gỗ, xoay người nhìn về phía Diệp Kình rồi cười nói: “Phụ thân, thực lực của ta đã khôi phục.”
Những người đứng bên ngoài quan sát tức khắc giải tán.
Phải rải tin tức này ra ngoài!
Thiên kiêu ngày xưa.
Hiện giờ như vương giả trở về, phong thái vẫn như cũ!