Dịch: Lap Tran
----
Diệp Thu Bạch khôi phục thiên phú, thực lực mạnh hơn trước kia!
Một chiêu hạ gục Cừu Tự Võ trong nháy mắt.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Thiên Nguyên thành!
Trong lúc nhất thời, Thiên Nguyên thành tràn ngập tiếng cảm khái, thế cục lại thay đổi.
Ở Diệp gia hiện tại.
Các vị trưởng lão xuất hiện, dù thật tình hay giả ý đều tươi cười thăm hỏi Diệp Thu Bạch.
Sau khi Diệp Thu Bạch mất đi thiên phú, những người này đều trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn buông lời độc ác với Diệp Thu Bạch.
Tuy rằng Diệp Thu Bạch không để ý, cũng không có ý định trả thù nhưng muốn hắn cho đám trưởng lão nịnh nọt này sắc mặt tốt thì không có khả năng.
Đám trưởng lão chỉ có thể ngại ngùng cười trừ.
Diệp Kình vui vẻ vỗ Diệp Thu Bạch rồi cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Khôi phục là tốt!
Nhưng mà ngươi làm như thế nào để khôi phục thực lực, chẳng lẽ gặp được kỳ ngộ gì?”
Nghe đến đây, Diệp Thu Bạch không khỏi cười nói.
“Là sư tôn đã cứu ta, lúc ấy ta vừa ra khỏi cửa thành thì đã bị người đuổi giết, trùng hợp gặp được sư tôn.
Hắn không chỉ cứu mạng ta mà còn dùng đan dược tu bổ thiên phú, truyền cho ta công pháp vô thượng, giúp thực lực của ta tiến bộ vượt bậc.”
“Vậy phải chân thành cảm tạ sư tôn của ngươi.”
Diệp Kình kinh ngạc nói: “Có thể sở hữu loại đan dược này thì không thể là hạng người vô danh được?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu nói: “Tuy rằng sư tôn là người Tàng Đạo thư viện nhưng là lại không thích nổi bật, rất ít người biết hắn.”
Diệp Thu Bạch lại lắc đầu nói: “Tuy rằng sư tôn là người Tàng Đạo thư viện nhưng lại không thích nổi bật nên rất ít người biết hắn.”
Tàng Đạo thư viện?
Khó trách.
Diệp Kình bừng tỉnh gật đầu, sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói: “Vậy trước đó là ai muốn giết ngươi, ngươi biết rõ sao?”
Vừa rời Thiên Nguyên thành liền có người ra tay với nhi tử của mình, Diệp Kình nghe mà tức giận.
Một hơi thở cực kỳ bá đạo xuất hiện!
Diệp Kình là gia chủ Diệp gia, một trong những cao thủ đứng đầu Thiên Nguyên thành.
Sắc mặt một ít người có tu vi thấp kém chung quanh thay đổi, bị hơi thở này ép lui về phía sau!
Diệp Thu Bạch không đổi sắc, ánh mắt nhìn về phía Khương Thiên Hàm tràn đầy sự phức tạp.
Thật ra Khương Thiên Hàm cũng biết chút hành động của nữ nhi.
Diệp Kình nhìn theo ánh mắt của Diệp Thu Bạch, dừng trên người Khương Thiên Hàm, tàn nhẫn nói: “Khương Thiên Hàm?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu nói: “Là Khương Thiền.”
Nghe vậy, hơi thở của Diệp Kình tức khắc bùng nổ!
Khí thế ép thẳng về phía Khương Thiên Hàm, sau đó tức giận nói: “Khương Thiên Hàm, Khương gia ngươi cần cho ta một lời giải thích!”
Trước đó không chỉ đơn phương xé bỏ hôn ước trước mặt mọi người trong Diệp gia, sỉ nhục nhi tử của mình.
Hiện giờ còn muốn đuổi tận giết tuyệt!
Chuyện này khiến Diệp Kình không thể nén giận!
Diệp Kình bước tới một bước, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Hiển nhiên, nếu lời giải thích của Khương Thiên Hàm không thể khiến hắn hài lòng thì hắn sẽ ra tay!
Thấy cảnh này, Khương Thiên Hàm cũng chỉ có thể thở dài rồi cười khổ nói: “Diệp huynh, chuyện này là Khương gia ta có lỗi với các ngươi, ta thay nữ nhi Khương Thiền xin lỗi.”
“Xin lỗi có tác dụng sao?” Diệp Kình hét to: “Sớm biết có hôm nay, vì sao phải làm ra chuyện táng tận lương tâm này?”
Khương Thiên Hàm bất đắc dĩ nói: “Lúc trước ta cũng không phát hiện kế hoạch của Thiền Nhi, sau khi chuyện xảy ra mới biết, đây là thiếu sót của người làm phụ thân như ta.”
“Không cần nhiều lời, giao Khương Thiền ra đây.”
Diệp Kình lại bước tới một bước, trường kiếm chỉ thẳng nói: “Nếu không giao ra thì đừng trách Diệp gia tuyên chiến với Khương gia.”
“Hiện giờ Thiền Nhi đã rời Thiên Nguyên thành.”
Khương Thiên Hàm lắc lắc đầu rồi nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói: “Ta cũng hy vọng Thu Bạch có thể buông bỏ đoạn ân oán này, Khương gia nguyện ý giao ra thu hoạch trong ba năm từ các sản nghiệp ở Thiên Nguyên thành cho các ngươi.”
Thu hoạch trong ba năm!
Đây chính là một lượng tài nguyên xa xỉ!
Diệp Kình đang định nói gì thì Diệp Thu Bạch bỗng ngắt lời: “Khương Thiền đi đâu.”
Nếu lúc ấy xé bỏ hôn ước biến Diệp Thu Bạch và Khương Thiền trở thành người xa lạ thì chuyện đuổi giết đã biến hai người trở thành kẻ thù sống chết!
Có thù báo thù, có oán báo oán.
Đây là thái độ của Diệp Thu Bạch.
Sắc mặt Khương Thiên Hàm cứng lại, trầm giọng nói: “Thu Bạch, ta biết trong lòng ngươ rất hận nhưng ngươi không cách nào báo thù, Thiền Nhi đã gia nhập thế lực mà cả đời ngươi cũng không thể với tới.”
Cả đời không cách nào với tới?
Diệp Thu Bạch bỗng nghĩ tới sư tôn Lục Trường Sinh.
Hắn thật sự không nghĩ ra trên thế giới này có ai là đối thủ của sư tôn.
Thái Sơ Kiếm Kinh không giống võ học thế gian này.
Tạo Hóa đan đoạt tạo hóa thiên địa càng là vật mà thế gian tuyệt đối không có.
Còn thêm bức tranh cùng với đại trận sư tôn bày ra……
Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu nói: “Chuyện này không phiền ngươi lo lắng.”
“Bắc Vực, Lạc Nhật vương triều.”
Diệp Kình nghe xong hoảng sợ!
Diệp Lăng kinh sợ!
Diệp Thu Bạch cũng hơi sửng sốt.
Bắc Vực là vực mạnh nhất trong bốn vực.
Lạc Nhật vương triều chính là chúa tể Bắc Vực.
Ở đó có vô số cường giả tung hoành thiên hạ.
Quốc chủ hiện tại của Lạc Nhật vương triều xếp hạng thứ tư trên Võ bảng Tứ Vực.
Võ bảng Tứ Vực ghi lại thực lực của cường giả xuất hiện trong bốn vực.
Dù viện trưởng Tàng Đạo thư viện Nam Vực Tần Thiên Nam cũng chỉ xếp hạng thứ hai mươi sáu trên võ bảng…
Có thể thấy được ý nghĩa của bảng này.
Không nghĩ tới Khương Thiền lại đến Lạc Nhật vương triều!
Nếu như thế, cho dù sư tôn của Diệp Thu Bạch là người Tàng Đạo thư viện thì cũng……
Diệp Thu Bạch ngây người một chút sau đó liền khôi phục vẻ bình đạm.
Hắn thật sự không nghĩ ra ai có thể là đối thủ của sư tôn.
Dù Lạc Nhật vương triều cũng không được.
Nhưng Diệp Thu Bạch không muốn nhờ sư tôn báo thù.
Đây là chuyện của chính mình.
Khương Thiên Hàm thấy Diệp Thu Bạch không nói gì nên cho rằng hắn từ bỏ mới nói tiếp: “Ta sẽ giao thu hoạch ba năm sau cho các ngươi, chuyện của Thu Bạch, ta thật sự xin lỗi……”
Nói xong, Khương Thiên Hàm liền xoay người rời đi.
Diệp Kình thở dài, vỗ vỗ vai Diệp Thu Bạch rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cần phải chăm chỉ tu luyện gia tăng thực lực của mình.”
Diệp Thu Bạch gật đầu.
Cùng lúc đó, Cừu gia tuyên chiến với Diệp gia.
Nếu giao Diệp Thu Bạch ra thì có thể ngừng chiến.
Chuyện này nằm trong dư kiến của Diệp Kình, dù sao Cừu Tự Võ chết trong tay Diệp Thu Bạch.
Hắn cũng phải chuẩn bị ứng phó.
Vừa muốn nói gì đó thì lại thấy Diệp Thu Bạch bước về phía Diệp Ngôn.
Một cổ uy thế không ngừng dâng lên, kiếm khí tản ra!
Diệp Thu Bạch lạnh lùng nhìn Diệp Ngôn rồi nói: “Có dám đánh một trận sinh tử?”