Dịch: Lap Tran
----
Diệp Ngôn đã chết.
Giữa trán có một lỗ thủng, máu tươi từ bên trong chảy ra.
Còn Diệp Thu Bạch thì đã sớm đã biến mất khỏi Diệp gia.
Hiển nhiên đã rời đi.
Lão tổ Diệp Gia nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ âm u.
Dù sao Diệp Ngôn là người mà hắn lựa chọn, hiện giờ lại bị Diệp Thu Bạch giết chết.
Diệp Kình thấy Diệp Thu Bạch thuận lợi rời đi cũng không còn lo lắng, nở nụ cười.
Lão tổ Diệp Gia nhìn về phía Diệp Kình, hừ lạnh một tiếng: “Vị trí gia chủ từ nay về sau do Diệp Lăng đảm nhiệm!”
Diệp Lăng nghe xong sửng sốt, không thể nào vui vẻ nổi vì nhi tử đã bị giết rồi.
Diệp Kình nhún vai, cũng không có để ý, đối với hắn mà nói thì hiện giờ Diệp Thu Bạch khôi phục thực lực là chuyện tốt nhất.
Lúc này Diệp Thu Bạch đang ngồi điều tức trong một sơn động bên ngoài Thiên Nguyên thành.
Phản phệ khi rút Thanh Vân kiếm đối với hắn vẫn còn rất lớn.
Đồng thời, Diệp Thu Bạch cũng là âm thầm kinh ngạc.
Chỉ rút ra một chút liền có thể giết người dưới mắt cường giả như lão tổ Diệp gia.
Nếu rút ra hết e là lão tổ cũng không cách nào chặn nổi một kiếm đi?
Nhưng nếu hoàn toàn rút Thanh Vân kiếm thì cổ kiếm ý cường thế kia sẽ hủy diệt Diệp Thu Bạch trong nháy mắt……
Hắn nhớ tới lời Khương Thiên Hàm trước đó.
Lạc Nhật vương triều sao?
Chúa tể Bắc Vực, quốc chủ hiện tại là cường giả thứ tư trên Võ bảng Tứ Vực.
Diệp Thu Bạch không hề nhụt chí.
Đối với hắn, chưa chắc không thể vượt qua Lạc Nhật vương triều.
Nghĩ tới đây, một cổ kiếm ý phóng ra từ cơ thể Diệp Thu Bạch.
Kiếm ý xông thẳng trời cao, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi!
Kiếm tâm kiên định, thẳng tiến không lùi, có thể chém vạn vật!
Kiếm ý đột phá!
Hiện giờ có thể gọi Diệp Thu Bạch là Kiếm Sư!
Hai ngày sau, Diệp Thu Bạch kết thúc cảm ngộ, rời khỏi nơi này, đi hướng về Tàng Đạo thư viện.
Không biết sư tôn có cảm thấy vắng vẻ hay không, dù sao chỉ có một đệ tử như mình.
Mình đi rồi thì không ai nói chuyện với hắn, cũng không ai cho nấu cơm cho hắn.
……
Cùng lúc đó.
Ở Thảo Đường.
Một nữ tử chau mày bưng một chén canh cá đi ra từ phòng bếp.
Nàng đặt trước mặt Lục Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Có thể chỉ điểm ta một chút rồi chứ?”
Mấy ngày nay Lục Trường Sinh nhiều lần khiến nàng chấn động.
Từ lúc bắt đầu nàng đã không cách nào nhìn thấu hắn.
Hơi thở kiếm đạo như có như không còn hùng hậu hơn kiếm ý thông thường, tràn ngập quy tắc chi lực!
Dù ở kiếp trước Hồng Anh cũng không có gặp qua loại hơi thở kiếm đạo này.
Còn có cây liễu ở vách núi, hiển nhiên đã có linh, tuy rằng không phát ra bất kỳ hơi thở nào nhưng khiến nàng thấy kiêng kị.
Con chim nhỏ càng có sự hấp dẫn về huyết mạch đối với Hồng Anh.
Thậm chí nàng cảm giác huyết mạch bị áp chế!
Không chỉ có như thế.
Ngay cả lý giải của Lục Trường Sinh đối với công pháp cũng khiến Hồng Anh chấn động.
Một câu nói lơ đãng liền khiến Hồng Anh ngộ ra chút gì đó.
Phải biết rằng kiếp trước nàng chính là đại đế!
Có thể nói là lý giải đối với võ đạo đứng đầu thế giới này.
Nhưng hiểu biết của Lục Trường Sinh lại vượt xa nàng!
Đây cũng là nguyên nhân Hồng Anh chủ động thỉnh giáo.
Tuy nhiên cũng không phải chỉ điểm không công.
Đúng lúc Diệp Thu Bạch đi rồi không có ai nấu cơm, bản thân lại lười xuống bếp.
Lấy vào bếp làm giá trao đổi, chỉ cần Hồng Anh làm một ngày ba bữa cơm thì Lục Trường Sinh liền chỉ điểm nàng một lần.
Phải biết rằng, mấy vạn năm qua Hồng Anh chưa từng vào bếp.
Lục Trường Sinh nhìn canh cá trước mắt, cười khẽ gật đầu, “Không tồi, so với nước sơn mài đen trước đó tốt hơn không ít.”
Ngay sau đó hắn liền nếm một ngụm.
“Ừ, ít ra có thể nuốt vào.”
Hồng Anh tức giận hừ lạnh.
Thân là nữ đế, có bao giờ bị sai bảo thế này?
“Được rồi chứ? Mau dạy ta!”
“Không nóng nảy, chờ ta cơm nước xong trước đã.”
Cứ như vậy, Hồng Anh ngồi đối diện Lục Trường Sinh, nhìn hắn ăn từng chút từng chút một.
Chỉ là Lục Trường Sinh ăn cơm thật sự quá chậm, mỗi một ngụm đều phải nhai kỹ rồi mới nuốt.
Điều này khiến Hồng Anh có chút không kiên nhẫn.
Đột nhiên Hồng Anh bỗng sửng sốt.
Đúng rồi, từ khi nào mà mình trở nên nóng nảy thế này?
Mới chờ một chút mà đã bắt đầu bực bội?
Ý thức được điểm này, Hồng Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh tâm thái.
Tâm thái rất quan trọng trên con đường tu luyện nhưng ở một vài thời điểm lại bị xem nhẹ.
Một người sốt ruột có khả năng sẽ không thể tiến thêm trong tu luyện.
Nghiêm trọng hơn còn có thể tẩu hỏa nhập ma!
Tu vi hạ xuống, tổn hại đạo cơ!
Chỉ có duy trì tâm thái tĩnh lặng mới có thể hiểu được càng nhiều thứ hơn.
Đây là đạo lý mà mỗi một người tu đạo đều hiểu.
Chỉ là có đôi khi chuyện càng đơn giản thì càng dễ bị phớt lờ.
Như Hồng Anh hiện tại.
Nàng muốn nhanh chóng khôi phục, gia tăng thực lực nhưng lại không chú ý đến tâm thái không thích hợp để tu luyện.
Hiện giờ phát hiện mới lập tức điều tiết.
Lục Trường Sinh ăn xong.
Thấy Hồng Anh vẫn đang đả tọa, hắn nhún vai rồi dọn chén đũa.
Ngày hôm sau, Hồng Anh vẫn còn đả tọa.
Ngày thứ ba, vẫn như thế.
Cho đến ngày thứ năm……
Hồng Anh chậm rãi mở mắt, một tia sáng lóe lên trong mắt!
Hơi thở bùng nổ!
Đột phá đến Thủy Dật cảnh.
Nước chảy thành sông.
Sau Kim Đan là Tử Phủ, sau Tử Phủ cảnh chính là Khí Hải cảnh, sau Khí Hải cảnh mới là Thủy Dật cảnh.
Diệp Kình là Thủy Dật cảnh sơ kỳ.
Còn lão tổ Diệp Gia đã đạt tới Thủy Dật cảnh đỉnh!
Hồng Anh thở phào một hơi nở nụ cười.
Lúc này Lục Trường Sinh cũng đi ra, cười nói: “Đột phá sao?”
Hồng Anh gật gật đầu, ngay sau đó khom người nói với Lục Trường Sinh: “Đa tạ đã chỉ điểm.”
A?
Lục Trường Sinh sửng sốt, mấy ngày nay mình đâu có chỉ điểm nàng?
Hồng Anh cười nói: “Ngươi đã biết tâm thái ta xuất hiện vấn đề cho nên mới cố ý kêu ta đi nấu cơm, sau đó giúp ta nhận ra vấn đề.”
Lục Trường Sinh: “????”
Ta ta không có, ngươi đừng nói bừa.
Ta chỉ đơn thuần muốn ngươi nấu cơm giúp ta mà thôi.
Hồng Anh tiếp tục nói: “Nếu không thì với tu vi hiện tại thì ngươi đã sớm đạt tới cảnh giới tích cốc, tại sao mỗi ngày phải ăn vật phàm tục làm gì? Huống chi đồ ta làm không thể ăn.”
Nói xong lời cuối thì mặt Hồng Anh không khỏi đỏ lên.
Lục Trường Sinh hoàn toàn dại ra.
Sao mấy người bên cạnh mình cứ thích tự bổ não thế này nha?
Rõ ràng là ta không có nghĩ như vậy…
Ngay sau đó, Hồng Anh đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, bái một bái với Lục Trường Sinh rồi nói: “Học không có trước có sau, kẻ biết là lão sư, xin thu ta làm đồ đệ!”
Lục Trường Sinh: “……”
Ta còn chưa có làm gì mà.
Sao nàng lại tự hạ gục chính mình đây?
Ta choáng váng nha……