Dịch: Lap Tran
----
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thu đồ đệ 】
【 Được khen thưởng: Thương đạo đạo tắc, hỏa chi đạo tắc, Luân Hồi Thương Pháp, đan phương Cửu Chuyển Quy Nguyên đan, 2000 năm tu vi 】
Tốt lắm.
Lục Trường Sinh vốn cho rằng sẽ phải tốn nhiều thời gian lắm mới có thể xử lý nữ đế này.
Còn chưa bắt đầu nghĩ cách thì nàng đã tự hạ gục bản thân luôn rồi……
Khi Diệp Thu Bạch trở lại Tàng Đạo thư viện.
Hiện giờ danh tiếng của hắn ở Tàng Đạo thư viện cũng rất lớn.
Trải qua thi đấu thư viện, tất cả mọi người đều nhận thức một Diệp Thu Bạch đến từ Thảo Đường.
“Diệp sư huynh.”
“A, hình như thực của Diệp sư huynh càng thêm thêm sâu, lại đột phá sao?”
“Ai, không hổ là Diệp sư huynh nha.”
Diệp Thu Bạch lần lượt mỉm cười gật đầu đáp lại.
Trong lòng lại không khỏi suy nghĩ:
Ai, lúc nào sư tôn mới có thể thu thêm một sư đệ sư muội nha……
“Diệp sư huynh, trước đó ta nhìn thấy Lục tiền bối mang theo một nữ tử như tiên đi đến chỗ viện trưởng.”
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Đến chỗ viện trưởng làm gì?”
“Hình như là Lục tiền bối thu đệ tử mới.”
“???”
Nghe đến đây, Diệp Thu Bạch nhanh chóng biến mất.
Lúc trở lại Thảo Đường thì nhìn thấy một nữ tử như từ tranh vẽ đi ra, bưng một mâm đồ ăn đặt trước mặt Lục Trường Sinh.
Rốt cuộc mình cũng có sư muội?
Vừa định đến bái kiến sư tôn thì hắn bỗng nghe Lục Trường Sinh tùy ý nói.
“Lại trở lại về sao?”
“……”
Diệp Thu Bạch choáng váng, đây là bị ghét bỏ?
Vậy ta đi nha?
Lục Trường Sinh thấy sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên cổ quái thì giải thích: “Ý ta là chuyện của ngươi giải quyết nhanh như vậy sao?”
Diệp Thu Bạch đến trước mặt hắn, khom người bái một cái, ngay sau đó thuật lại mọi chuyện một lần.
“Lạc Nhật vương triều sao…… Ta có nghe Tần thúc nói qua vài lần.”
Tần thúc chính là Tần Thiên Nam.
“Hình như thế lực kia còn mạnh hơn Tàng Đạo thư viện nam vực chúng ta không ít.”
Diệp Thu Bạch cũng gật gật đầu nói: “Ta biết.”
Lục Trường Sinh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thu Bạch, nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn nói câu cũ, loại chuyện này ta sẽ không giải quyết giúp ngươi, dù sao cũng là thù hận của bản thân ngươi.
Huống hồ đánh nhỏ lại có nhân lão ra tay, chuyện này ta không làm được, rất mất mặt nha.”
Diệp Thu Bạch cũng không có để ý, ngược lại cười nói: “Đương nhiên ta sẽ không nhờ sư tôn hỗ trợ, Lạc Nhật vương triều cũng là đá mài dao của ta”
“Ngươi có thể nghĩ thế này là rất tốt.”
Đột nhiên, Hồng Anh bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng là cần tư tưởng thế này, nếu mỗi lần đều dùng ngoại lực thì sẽ ảnh hưởng quá trình tu luyện sau này.”
Giờ phút này, Hồng Anh đang qua sát Diệp Thu Bạch.
Kiếp trước là nữ đế, tất nhiên nàng phải có phương pháp nhìn người.
Còn trẻ mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, đạt tới cấp bậc Kiếm Sư.
Công pháp tu luyện cũng cực kỳ bất phàm.
Thể chất thì Hồng Anh không nhìn thấu.
Tư chất cũng không hề dưới nàng…
Lục Trường Sinh cười, giới thiệu với Diệp Thu Bạch: “Đây là sư muội của ngươi, Hồng Anh.”
Diệp Thu Bạch cười nói với Hồng Anh: “Sư muội nói không sai, về sau có chuyện gì cứ tìm sư huynh, sư huynh giúp ngươi giải quyết.”
Mặt Hồng Anh có chút cổ quái, gật đầu nói: “Vậy đa tạ sư huynh.”
Lục Trường Sinh ăn chút đồ ăn, một lúc sau mới nói: “Hiện tại sư muội ngươi là Thủy Dật cảnh, ai giúp ai còn không chắc.”
Diệp Thu Bạch giật mình.
Thủy Dật cảnh chẳng phải còn cao hơn mình mấy cảnh giới lớn sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch vội vàng nói: “Sư tôn, dọc đường đi ta ngộ ra vài thứ, cần phải bế quan.”
Nói xong liền đi về phòng mình.
Lục Trường Sinh không khỏi nở nụ cười.
Đây là bị kích thích nha.
Ngay sau đó Hồng Anh cũng chuẩn bị tu luyện.
Lục Trường Sinh gọi lại nàng nói: “Đừng có gấp, thời điểm nhập môn ta cho Thu Bạch một viên Tạo Hóa đan, đưa hắn một trận tạo hóa, một thanh Thanh Vân kiếm, đưa hắn thẳng vào mây xanh.”
“Hiện tại thu ngươi làm đệ tử, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”
Hồng Anh không chút để ý, cười nói: “Ta không cần.”
Tài nguyên tu luyện thì nàng có rất nhiều.
Dù sao trên người nàng mang theo nội tình của một đế quốc.
Ngược lại Hồng Anh còn nghĩ có nên đưa sư tôn một vài thứ tốt hay không.
Nàng thấy trên người Lục Trường Sinh không có thứ gì tốt.
Nghĩ đến đây, vừa định lấy chút đan dược đồ ra thì nàng lại thấy một viên đan dược bắn về phía mình.
Hồng Anh theo bản năng nhận lấy.
Bề mặt đan dược có từng đường hoa văn cổ xưa, thần bí.
“Đây là đan dược gì?”
Lục Trường Sinh nhàn nhạt nói: “Không phải Cửu Chuyển Luân Hồi Công của ngươi đã tới thế thứ chín sao? Đan dược này có thể giúp ngươi dung hợp thiên phú chín thế một cách hoàn mỹ.”
Hồng Anh vừa nghe, sắc mặt liền biến đổi.
Trước không nói vì sao Lục Trường Sinh biết nàng tu luyện Cửu Chuyển Luân Hồi Công.
Hiện giờ nàng đã đến thế thứ chín, đúng là đang cần một viên Luân Hồi đan, nhờ nó dung hợp thiên phú của chín thế.
Nhưng Luân Hồi đan quý giá thế nào, hi hữu thế nào chứ.
Dù sao cũng là đan dược trong truyền thuyết, có thể tìm được hay không còn chưa biết.
Nhưng có Luân Hồi đan thì cũng chỉ có khả năng dung hợp sáu phần.
Đan dược Lục Trường Sinh đưa lại có thể dung hợp một cách hoàn mỹ, có thể không khiến nàng kinh ngạc sao?
Ngay sau đó Lục Trường Sinh còn nói thêm: “A, chỉ một viên đan dược thì hơi keo kiệt, ngươi lại đây.”
Keo kiệt?
Hồng Anh ngây ngốc, theo bản năng đi tới.
Lục Trường Sinh giơ một tay chỉ vào giữa hai chân mày Hồng Anh.
Tức khắc có từng luồng tin tức dũng mãnh tiến vào đầu nàng.
Luân Hồi Thương Pháp.
Lấy thương nhập võ, lấy luân hồi nhập đạo!
……
Hồng Anh xem mà trong lòng không ngừng khiếp sợ.
Không nói uy lực Luân Hồi Thương Pháp này có thể hủy thiên diệt địa.
Nó còn cực kỳ phù hợp với Cửu Chuyển Luân Hồi Công!
Nàng vốn đi luân hồi chi đạo, có thể nói Luân Hồi Thương Pháp này giúp thực lực của Hồng Anh tăng thêm vài cấp bậc.
Lục Trường Sinh thu hồi ngón tay, sờ sờ cằm.
“……Có khả năng ngươi sẽ tìm hiểu hơi chậm, ta sẽ thi triển một lần cho ngươi xem, ngươi xem cho kỹ.”
Nói xong hắn liền giơ bàn tay ngưng tụ một thanh trường thương từ linh khí.
Hồng Anh mở to mắt nhìn.
Không phải sư tôn là kiếm tu sao?
Vì sao hiện giờ cầm thương?
Chẳng lẽ……
Lục Trường Sinh nâng trường thương trong tay.
Đâm ra một thương!
Trường thương như long mang theo luân hồi chi ý đâm xuyên qua ngọn núi đằng xa!
Ngọn núi xuất hiện một cái động to.
Hồng Anh ngây ngốc nhìn Lục Trường Sinh thi triển Luân Hồi Thương Pháp.
Trong khoảnh khắc liền đạt tới thương ý cực hạn.
Còn có một loại lực lượng vượt xa thương ý, không giống quy tắc chi lực của thế gian này!
Đó là thương chi đạo tắc!
Hồng Anh hít hà một hơi.
Vốn tưởng rằng Lục Trường Sinh là kiếm tu, kết quả thương đạo cũng không yếu chút nào!
Mạnh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Trách không được có thể lấy ra vô thượng võ kỹ như Luân Hồi Thương Pháp……
Sau một lúc, Lục Trường Sinh thu hồi trường thương, tùy ý nói với Hồng Anh: “Được rồi, ngươi tự tu luyện đi, ta đi ngủ trưa.”
Hồng Anh: “……”