Dịch: Lap Tran
----
Không thể không nói, vừa rồi Lục Trường Sinh thi triển thương pháp giúp Hồng Anh được lợi không ít.
Hồng Anh khoanh chân ngồi trên mặt đất, cảm ngộ thương ý cùng với thương chi đạo tắc còn sót lại.
Nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Chớp mắt đã năm ngày.
Diệp Thu Bạch vẫn đang cảm ngộ.
Hồng Anh cũng vẫn trong trạng thái ngộ đạo.
Lục Trường Sinh ngồi trên ghế dài, buồn rầu nói: “Hai gia hỏa này đều đang tu luyện, không ai nấu cơm cho vi sư, có phải nên tìm thêm tên đồ đệ nữa hay không?”
Vừa dứt lời.
Phía Hồng Anh liền có một cổ thương ý phóng lên cao.
Ngay sau đó nàng bỗng mở mắt, nắm trường thương trong tay, không ngừng huy động.
Rõ ràng là thức tứ nhất trong Luân Hồi Thương Pháp!
Lúc này, Diệp Thu Bạch cũng đi ra từ nhà cỏ, cầm kiếm gỗ trong tay.
Có từng sợi kiếm ý lượn lờ quanh thân hắn.
Vô cùng sắc nhọn.
“Sư muội, luận bàn chút.”
Diệp Thu Bạch cười một tiếng rồi phóng nhanh về phía Hồng Anh.
Giờ phút này Hồng Anh cũng đang muốn phát tiết một chút, củng cố Luân Hồi Thương Pháp vừa mới lĩnh ngộ.
Nàng cũng cười khẽ đón lấy Diệp Thu Bạch.
Hồng Anh cùng Diệp Thu Bạch đều ép cảnh giới tới mức thấp nhất.
Kiếm gỗ và trường thương cũng không được quán thâu linh khí.
Chỉ có thương ý và kiếm ý đối kháng!
Trong lúc nhất thời, thương ý và kiếm ý đan xen ngang dọc khắp vách núi.
Cây liễu không bị ảnh hưởng chút nào, ngay cả lá cây cũng không rụng một cái, có cũng chỉ là nhẹ nhàng lay động theo theo kiếm khí.
Diệp Thu Bạch hơi lui về phía sau, trong lòng lại nổi sóng.
Có thể nói là cảnh giới thương ý của Hồng Anh vượt xa cảnh giới kiếm ý của hắn.
Trong quá trình luận bàn hắn cảm giác Hồng Anh như đang tản bộ, không có chút áp lực nào.
Hồng Anh căn bản không cần sử dụng toàn lực.
Tuy Hồng Anh rất nhẹ nhàng nhưng cũng kinh ngạc vì kiếm ý của Diệp Thu Bạch.
Nàng là người đã trải qua chín lần luân hồi.
Nếu nàng ở tuổi Diệp Thu Bạch, phỏng chừng không thể dễ dàng chiến thắng thế này.
“Được rồi, các ngươi đừng đánh nữa, ngươi tranh thủ thời gian dùng Cửu Chuyển Quy Nguyên đan đi.”
“Rèn sắt khi còn nóng, đột phá cảnh giới tiếp theo.”
Hồng Anh nghe vậy dừng tay, thu hồi trường thương, khoanh chân ngồi trên vách núi, hấp thu Cửu Chuyển Quy Nguyên đan.
Tức khắc có từng luồng luân hồi chi lực tràn ngập khắp cơ thể Hồng Anh.
Luân hồi chi lực phóng thẳng lên trời cao câu thông với quy tắc thiên địa.
Nhưng mà vùng thế giới này đã sớm không có quy tắc chi lực.
Thiên Đạo sụp đổ thì làm sao mà có quy tắc chi lực?
Cây liễu không khỏi có chút tiếc hận.
“Đáng tiếc, không có quy tắc chi lực, dù là Cửu Chuyển Quy Nguyên đan cũng không cách nào dẫn luân hồi đạo tắc tới, không cách nào kế thừa thiên phú chín thế một cách hoàn mỹ.”
Chim nhỏ cũng vẫy cánh, lắc lắc đầu nhỏ.
Lục Trường Sinh nghe xong không khỏi sửng sốt.
Quy tắc chi lực?
Nếu hệ thống có thể cho hắn những đạo tắc kia thì có nghĩa là bản thân hệ thống chính là một loại quy tắc?
Hình như cảm nhận được suy nghĩ của Lục Trường Sinh.
【 Ký chủ suy đoán không sai, bản thân hệ thống có chưa quy tắc chi lực ở cấp độ nhất định, ký chủ cũng có thể sử dụng bất kỳ lúc nào】
Nghe đến đây, Lục Trường Sinh liền phất phất tay, tức khắc có một lực lượng ảnh hưởng toàn bộ thiên địa tràn ngập quanh Thảo Đường.
Cây liễu cành liễu bắt đầu đong đưa, kinh ngạc nói: “Quy tắc chi lực? Ngươi nắm giữ quy tắc chi lực?”
“Lại còn không phải quy tắc chi lực của thế giới cấp thấp này, giống như duy độ cao đẳng……”
Nhưng đối với cây liễu mà nói thì cũng chỉ kinh ngạc chút thôi.
Dù sao cây liễu đã tồn tại từ khi vũ trụ hình thành, hỗn độn sơ khai.
Không ai biết nó tồn tại bao lâu rồi.
Chim nhỏ cũng tỏ vẻ chấn động.
Hai cánh đỏ có ngọn lửa bốc lên.
Trong quy tắc chi lực, chim nhỏ tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Diệp Thu Bạch cũng khoanh chân ngồi xuống.
Kiếm ý từ thân thể phóng lên trời, hóa thành một dòng suối, quay chung quanh Diệp Thu Bạch.
Thanh Vân kiếm cũng tự động bay ra.
Kiếm đạo đạo tắc trên thân kiếm bắt đầu công hưởng với kiếm ý trên người Diệp Thu Bạch!
Hiển nhiên quy tắc chi lực mà Lục Trường Sinh phát ra có ảnh hưởng đối với tất cả mọi người.
Hồng Anh toàn lực vận chuyển Cửu Chuyển Luân Hồi Công, từng luồng luân hồi chi ý bắt đầu lan tràn.
Nhưng lại giống như ruồi nhặng không đầu đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã phóng thích quy tắc chi lực.
Luân hồi chi ý như tìm được mục tiêu, chủ động tới gần quy tắc chi lực, bắt đầu giao hòa!
Lại có luân hồi đạo tắc sinh ra!
Luân hồi đạo tắc vừa ra, Hồng Anh liền kế thừa thiên phú chín thế một cách hoàn mỹ.
Không lâu sau có một hồn phách màu trắng như sao băng xẹt ngang.
Nện “Ầm” vào thân thể Hồng Anh.
Hơi thở tức khắc bùng nổ.
Thủy Dật cảnh trung kỳ!
Ngay sau đó, hồn phách thứ hai phóng nhanh đến vị trí giữa hai chân mày của Hồng Anh!
Hơi thở lại bùng nổ!
Đến hồn phách thứ tư thì Hồng Anh đã đột phá đến Thủy Dật cảnh hậu kỳ!
Luân hồi chi ý cũng bắt đầu ngưng thật.
Hai ngày trôi qua.
Hồn phách chín thế dung nhập hết vào cơ thể Hồng Anh.
Kế thừa một cách hoàn mỹ!
Hơi thở cũng dần dần trở nên vững chắc.
Luân hồi chi ý tràn ngập quanh Hồng Anh.
Cuối cùng, cảnh giới đạt tới Thủy Dật cảnh đỉnh phong.
Chỉ kém một chút liền có thể đạt tới Quy Nguyên cảnh!
Hồng Anh mở mắt, cung kính cúi người với Lục Trường Sinh.
“Đa tạ sư tôn.”
Lục Trường Sinh lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không có làm gì.”
Hồng Anh kiên trì nói: “Nếu như không phải sư tôn bên cạnh dẫn dắt, dù có đan dược cũng không cách nào kế thừa hoàn mỹ, như thế thì ta tu luyện Cửu Chuyển Luân Hồi Công cũng không còn ý nghĩa!”
Lục Trường Sinh nhún vai, nói: “Đã như vậy thì ta giao cho ngươi một chuyện.”
Hồng Anh vui vẻ.
Nàng chỉ sợ sư tôn không cần gì khiến nàng cảm giác mình vô dụng.
Nàng không thích cảm giác này.
“Sư tôn, ngươi cứ việc nói!”
Lục Trường Sinh gật đầu, cười nói: “Vậy đi nấu cơm đi, mấy ngày không ăn cơm rồi.”
Hồng Anh: “……”
Được thôi, đúng là sư tôn không thiếu gì.
Hắn chỉ thiếu một tên đầu bếp!
Diệp Thu Bạch cũng kết thúc ngộ đạo, thấy cảnh này buồn cười nói: “Sư muội, ngươi làm quen là được, sư tôn rất điệu thấp cho nên bình thường cũng không có chuyện gì.”
Nghe vậy, Lục Trường Sinh trừng mắt nói: “Cái gì mà không có chuyện? Ta giống cá ướp muối lắm sao?”
Chẳng lẽ không giống sao?
Diệp Thu Bạch thầm nghĩ nhưng vẫn không dám nói ra.
“Được rồi sư muội, ta giúp ngươi.”
Hồng Anh gật gật đầu.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.
“Trường Sinh à, trong khoảng thời gian này ngươi và mấy đệ tử có bận gì không?”
Người tới đúng là Tần Thiên Nam.
Lục Trường Sinh nghe xong không chút suy nghĩ đáp lại: “Ta có việc, hai đồ đệ thì không có việc gì.”
Tần Thiên Nam: “……”
Diệp Thu Bạch: “……”
Hồng Anh: “……”
Sư phụ tốt.
Không chút suy nghĩ mà bán đứng bọn họ.