Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 27 - Cửu Thiên Bộ!

Dịch: Lap Tran

-----

Trên bầu trời tràn ngập sương máu.

Mặt đất là một vùng đen nhánh.

Giữa nhà giam trọc trời có một nam tử áo trắng hơi ngây ra.

Theo như lời Diệp Thu Bạch thì hẳn là sư tôn hắn không phải người thời kỳ thượng cổ, đồng thời còn là một người cực kỳ lười.

Nam tử suy nghĩ, người có thể suy diễn ra năm kiếm sau của Thiên Ma Cửu Kiếm, hơn nữa còn bù đắp tất cả khuyết điểm thì không phải là một vị Kiếm Thánh trên trảm tiên ma, dưới trảm ngục quỷ sao?

Còn nữa, muốn ăn cơm là ý gì?

Tới cảnh giới này đều đã có thể tích cốc, dù hơn ngàn năm không ăn cơm cũng sẽ không cảm thấy đói!

Nam tử áo trắng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ngươi thế này ta cũng không biết nên đưa truyền thừa gì cho ngươi.”

Kiếm đạo cả đời của nam tử đều bao hàm trong Thiên Ma Cửu Kiếm.

Hiện giờ đã bị người khác suy diễn ra hết rồi.

Lại còn thêm hoàn thiện hơn!

Hắn còn truyền gì nữa đây?

“Đúng rồi!”

Hình như nam tử áo trắng nhớ tới điều gì đó, bỗng cầm lấy thanh trường kiếm đen nhánh.

“Nếu ngươi đã không cần Thiên Ma Cửu Kiếm vậy thì ta giao thanh kiếm này cho ngươi.”

Diệp Thu Bạch nhìn về phía trường kiếm đen nhánh trong tay nam tử.

Trường kiếm không sắc bén nhưng lại có một cổ ma khí khó có thể phát hiện đang quanh quẩn bên trên!

Kiếm không sắc nhưng thắng kiếm sắc bén!

Là một thanh kiếm tràn ngập ma tính.

Nếu kiếm tu bình thường nắm giữ, e là sẽ bị ma tính chi phối trong nháy mắt……

Nam tử áo trắng tỏ vẻ yêu thương giống như đối đãi tình nhân, nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm rồi nói:

“Kiếm này tên Ám Ma, phẩm giai hẳn là Bảo Khí Thiên giai đỉnh, đáng tiếc Ám Ma không có kiếm linh, nếu như có kiếm linh thì có thể hóa thành Linh Khí”

Bảo Khí, tên như ý nghĩa, cực kỳ quý giá, nhưng lại không có linh.

Một khi vũ khí có linh liền sẽ thoát khỏi phạm trù Bảo Khí, trở thành Linh Khí.

“Hẳn là sư tôn ngươi không thể lấy ra thanh kiếm thế này đi.”

Nam tử áo trắng kiêu ngạo nói.

Đây chính là kiếm mà hắn dùng thân thể uẩn dưỡng mấy ngàn năm, đã đạt tới Bảo Khí đỉnh!

Diệp Thu Bạch nhận lấy Ám Ma kiếm, xác nhận đây là một thanh kiếm tốt!

Quan trọng nhất chính là hiện tại hắn có thể khống chế Ám Ma, kiếm này còn phối hợp hoàn mỹ với Thiên Ma Cửu Kiếm.

Dùng Ám Ma thi triển Thiên Ma Cửu Kiếm, uy lực cũng sẽ tăng thêm ba bốn phần.

Nhưng so với Thanh Vân kiếm thì vẫn thua kém không ít……

Hình như thấy được vẻ mặt khó xử của Diệp Thu Bạch.

Mặt nam tử áo trắng hơi cứng lại, cẩn thận hỏi: “Không phải sư tôn ngươi đã cho ngươi một thanh kiếm tốt hơn cả Ám Ma chứ?”

Diệp Thu Bạch có chút do dự, sau đó đưa Thanh Vân kiếm ra…

Nam tử áo trắng: “……”

Hắn có thể cảm nhận được thanh kiếm này còn khủng bố hơn cả Linh Khí trong truyền thuyết!

Bởi vì có chứa hơi thở mà hắn không cách nào nhìn thấu.

Nam tử áo trắng hít sâu một hơi mới nói: “Được rồi, cầm thanh kiếm này đi thôi.”

Rốt cuộc là tồn tại thế nào mà có thể suy diễn kiếm pháp của mình, còn có thể lấy ra bảo vật cấp bậc này?

Chỉ sợ thực lực cũng vượt xa mình đi……

Diệp Thu Bạch cúi người với nam tử áo trắng, cầm lấy thanh kiếm xoay người rời đi.

Nam tử áo trắng nhìn bóng lưng Diệp Thu Bạch, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, sinh ra ở thời đại Thiên Đạo sụp đổ…”

Vừa dứt lời, sương đen vây quanh nam tử tiêu tán.

Hắn lại hóa thành một đống xương khô ngồi giữa ngục giam…

Ở một nơi khác.

Hồng Anh đã vào sâu trong Huyết Ngục.

Mặt đất nơi đây trông giống như bình thường.

Chỉ là bốn phía có đầy nhà giam!

Từng nhà giam lơ lửng trên cao, bị vô số xiềng xích màu vàng kim trói buộc.

Không một nhà giam nào mà không tản ra hơi thở cực kỳ khủng bố.

Không gian nơi đây tràn ngập uy áp, giống như trở thành thực chất.

Nếu như gánh không nổi thì sẽ bị nghiền nát.

Hồng Anh phớt lờ uy áp ở nơi đây, không ngừng đi về phía trước.

Cho đến khi tới một chỗ mới dừng lại.

Nhà giam chỗ này khác nhà giam ở những chỗ còn lại.

Nhà giam không có màu đen của hắc thiết mà là màu vàng kim!

Xiềng xích không trói buộc bên ngoài mà là quấn từng vòng từng vòng chung quanh.

Trên xiềng xích còn dán đầy các lá bùa!

Trên lá bùa có chữ “Trấn”.

Đây là Tỏa Hồn Liên!

Pháp bảo vô thượng dùng để trấn hồn.

Liền thân thể người bị trấn áp hủy diệt thì linh hồn vẫn bị trấn áp vĩnh viễn.

Hồng Anh tỏ vẻ giận dữ.

“Sao bọn họ dám dùng cách này trấn áp ngươi!”

Hình như cảm nhận được hơi thở của Hồng Anh, Tỏa Hồn Liên rung động, có một giọng nói hư vô mờ mịt như tàn đuốc trong gió truyền ra.

“Bệ…… Hạ, là ngài sao?”

Nghe được giọng nói này, Hồng Anh gật đầu đáp: “Là ta.”

Giọng nói mang theo sự mừng rỡ nhưng vẫn yếu ớt, “Vậy là bệ hạ đã tu luyện Cửu Chuyển Luân Hồi thành công.”

“Có quý nhân tương trợ.”

Hồng Anh nhớ tới Lục Trường Sinh.

Nếu không nhờ Lục Trường Sinh trợ giúp, chỉ sợ Cửu Chuyển Luân Hồi Công sẽ kết thúc trong thất bại.

Nỗ lực liều mạng hộ giá, giúp mình bình an rơi vào luân hồi của đám bộ hạ sẽ tan thành mây khói.

“A? Vùng thế giới này còn người có thể trợ giúp bệ hạ? Chẳng lẽ là lão lừa trọc phương tây?”

Hồng Anh lắc đầu.

“Không phải? Vậy chẳng lẽ là kẻ điên ở Ma giới kia?”

Hồng Anh vẫn lắc đầu.

“Bọn họ còn không giúp được ta, hiện tại người nọ là sư tôn của ta.”

Nàng vừa dứt lời, bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

Sau một lúc lâu thì giọng nói kia mới mang theo cảm xúc khó tin vang lên.

“Sau khi Thiên Đạo sụp đổ vẫn còn người có tư cách trở thành sư tôn của bệ hạ sao?”

Hồng Anh lắc lắc đầu, nhớ tới Lục Trường Sinh, tuy rằng ngày thường không làm gì cả nhưng lại có thủ đoạn thông thiên.

Có lẽ ở thời kỳ thượng cổ cũng là tồn tại trên đỉnh.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, bản đế đến đây để xác nhận một chuyện.”

Nói tới đây, sắc mặt Hồng Anh trở nên nghiêm nghị, trong mắt lóe sát ý!

“Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ giúp ngươi trọng tố thân thể, ngươi có thể lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, ta trả lại tự do cho ngươi.”

Dù sao những bộ hạ này theo nàng chinh chiến đã lâu.

Hàng ngàn hàng vạn năm trôi qua rồi, không biết còn nguyện ý tiếp tục đi theo mình hay không.

Lúc này, Tỏa Hồn Liên lại rung động kịch liệt.

Giọng nói kia giống như hồi quang phản chiếu, không còn yếu ớt.

“Năm đó, Cửu Thiên Bộ chúng ta cùng bệ hạ chinh chiến chư thiên, muốn đánh vỡ vách ngăn của thế giới này để bước ra.”

“Nhưng chuyện không được như ý, chúng ta thất bại!”

“Nhưng chúng ta vẫn luôn tin tưởng bệ hạ sẽ quân lâm lần nữa, dẫn dắt Cửu Thiên Bộ, dẫn dắt đế quốc Vân Hoàng tái chiến chư thiên!”

“Cửu Thiên Bộ, Vân Sách, tham kiến bệ hạ!”

Nghe đến đây, Hồng Anh đã hiểu ý hắn.

“Tốt, lần này tái chiến chư thiên, bản đế nhất định sẽ thành công!”

“Vinh quang của bản đế chính là vinh quang của các ngươi!”

“Đợi thực lực khôi phục, bản để sẽ giải thoát cho ngươi, ngươi cần chờ thêm một ít thời gian nữa.”

Có tiếng cười vui vẻ truyền ra.

“Nhiều năm như vậy rồi, Vân Sách lại chờ bệ hạ giá lâm!”

“Ngày giá lâm, Cửu Thiên Bộ thế cùng bệ hạ tái chiến chư thiên!”

Bình Luận (0)
Comment