Dịch: Lap Tran
----
Bên ngoài Huyết Ngục bí cảnh.
Trước kia, các thế lực sẽ kiêng kị lẫn nhau.
Hiện giờ có một kẻ ngoại lai kiêu ngạo ương ngạnh nên phải đoàn kết với nhau.
Dẫn đầu phía Lạc Nhật vương triều là một tên tướng quân.
Tên của hắn cũng gọi là Tướng Quân, chính là thống lĩnh của Tu La Thiết Kỵ Lạc Nhật vương triều.
Tương truyền.
Tu La Thiết Kỵ chính là quân đội vương bài của Lạc Nhật vương triều.
Ước chừng khoảng một ngàn người, mỗi một người đều đạt tới Tử Phủ cảnh, tuy rằng này dùng đan dược để tiến cảnh, không cách nào tăng thêm nhưng Tử Phủ cảnh chung quy là Tử Phủ cảnh!
Đồng thời, Tu La Thiết dũng mãnh không sợ chết, đều được trang bị Bảo Khí Huyền giai.
Nơi Tu La Thiết Kỵ đi qua, không còn một ngọn cỏ!
Dù Khí Hải cảnh cũng sẽ bị cắn nuốt trong nháy mắt.
Thủy Dật cảnh cũng không cách nào chính diện chống lại!
Còn Tướng Quân là thống lĩnh của Tu La Thiết Kỵ, có thể thấy được địa vị của hắn ở Lạc Nhật vương triều cao thế nào.
Đồng thời thực lực cũng không thể nghi ngờ.
Hắn chính là cường giả Thủy Dật cảnh đỉnh phong như trưởng lão Nho Viện.
Tướng Quân nhìn quanh, phát hiện khí cơ của mọi người đều tập trung vào mình.
Giống như chỉ cần tướng quân có động tác gì thì sẽ bị mọi người toàn lực công kích.
Thấy cảnh này, tướng quân cười khinh miệt, cuồng vọng nói: “Các ngươi muốn để ta lưu lại nơi này sao? Đến lúc đó Tu La Thiết Kỵ đặt chân tới Nam Vực, các ngươi có thể ngăn cản sao?”
Người Thiên Nguyên vương triều bên cạnh cười nói: “Lạc Nhật vương triều hằng năm giao hảo với Thiên Nguyên vương triều ta, các vị không cần phải đề phòng như thế.”
Trưởng lão Kiếm Đường liếc mắt khinh bỉ.
Trưởng lão Nho Viện vờ như không nghe được, một lòng nhìn quyển sách trên tay, thường hay trầm tư, đôi khi lại nở nụ cười.
Dù sao Tàng Đạo thư viện sẽ không tham dự tranh đấu, cho nên Thiên Nguyên vương triều có quan hệ gì với Lạc Nhật vương triều hoặc là Thiên Nguyên vương triều muốn ôm đùi Lạc Nhật vương triều thì cũng chẳng liên quan đến thư viện.
Những người khác còn lại tức giận trợn mắt nhìn.
Nhưng giận mà không dám nói.
Bọn họ kiêng kị thực lực của Lạc Nhật vương triều.
Nơi này cũng chỉ mỗi Tàng Đạo thư viện mới có tư cách giằng co.
Mà Tàng Đạo thư viện lại không có ý định ra tay.
Không có chim đầu đàn nên bọn họ không dám nhúc nhích.
Tướng Quân nở nụ cười châm chọc.
Nói thật, hắn ước gì đám người này công kích mình.
Vậy thì Lạc Nhật vương triều sẽ có lý do để xuất binh, đặt chân Nam Vực!
……
Bên kia, Diệp Thu Bạch gặp phải một đám khách không mời.
“Diệp Thu Bạch, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện rồi? Không biết mấy ngày nay ngươi co đầu rút cổ ở nơi nào, khiến chúng ta phải tốn sức tìm.”
Diệp Thu Bạch nhìn nam tử trước mắt, thản nhiên nói: “Cừu Lập Bi, e là ngươi không giết được ta.”
Cừu Lập Bi nghe xong cũng không có phản bác.
Ngược lại gật đầu nói: “Đúng thật, nếu ngươi một lòng muốn chạy trốn thì ta không bắt được ngươi, nhưng mà……”
Còn chưa dứt lời thì đã có bốn người xông tới bao vây Diệp Thu Bạch.
Bốn người mặc áo giáp, toàn thân tản ra sát khí!
Giống như chui ra từ núi thây biển máu.
“Người Lạc Nhật vương triều sao?”
Diệp Thu Bạch nhíu mày.
Hắn đã biết vì sao Cừu Lập Bi lại có lòng tin chém giết mình rồi.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ để Diệp Thu Bạch kiêng kị.
Hắn kiêng kị mấy người áo đen đi cùng bốn người kia.
Từ sau khi tiến vào Huyết Ngục bí cảnh thì không thấy tung tích của mấy người áo đen.
Hiện giờ cũng không.
Diệp Thu Bạch cảm thấy hơi bất an!
Kiếm tu cảm nhận nguy hiểm rất chính xác.
Nam tử mặc áo giáp cười lạnh nói: “Tuy rằng Lạc Nhật vương triều khinh thường hợp tác với kẻ khác nhưng chúng ta cần phải bảo đảm nhiệm vụ thành công.”
Cừu Lập Bi nghe rồi chỉ hừ lạnh, cũng không nói thêm gì.
Dù sao hắn không phải đối thủ của những người này.
Diệp Thu Bạch lấy kiếm gỗ ra, vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoảng hốt nói: “Được rồi, muốn ra tay thì ra tay đi.”
Cừu Lập Bi hừ lạnh, “Cuồng vọng đến cực điểm!”
Vừa dứt liền dậm chân, tro bụi màu đỏ bốc lên, hắn phóng nhanh về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch đâm kiếm thẳng tới, một tia kiếm khí sắc nhọn bắn tới Cừu Lập Bi, khí thế khiến người ta phải sợ hãi!
Cừu Lập Bi nổi giận gầm lên, nắm tay sinh ra từng vòng khí áp đón lấy kiếm khí của Diệp Thu Bạch.
Ầm!
Kiếm khí tan vỡ, thân thể Cừu Lập Bi cũng bị đẩy lùi.
Trên nắm tay của hắn có thêm một lỗ máu.
Cừu Lập Bi ôm nắm tay, máu tươi chảy ròng từ kẽ hở ngón tay.
Sao có thể!
Mình là Tử Phủ cảnh đỉnh còn Diệp Thu Bạch chỉ là Tử Phủ cảnh trung kỳ!
Cách một cảnh giới nhỏ mà lại có thể dễ dàng khiến mình trọng thương?
“Thật sự là phế vật!”
Nam tử áo giáp phía Lạc Nhật vương triều quát to: “Trách không được lại muốn tìm chúng ta hợp tác.”
Nói xong, hơi thở của bốn nam tử áo giáp đồng thời bùng nổ.
Một cổ sát khí màu đỏ hóa thành biển máu quét về phía Diệp Thu Bạch.
Chỉ là hiện giờ Diệp Thu Bạch đã trải qua khảo hạch Thiên Ma, chém giết mấy ngày mấy đêm còn không thể khiến tinh thần hắn suy đổ thì sao loại sát khí này có thể ảnh hưởng chứ?
Diệp Thu Bạch nâng kiếm gỗ rồi phóng lên cao!
Chém ra từng kiếm từng kiếm, kiếm khí hóa thành kiếm võng phủ lấy cả khu vực.
Biển máu ngập trời bị cắt vụn nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục.
Bốn người liên thủ, uy thế đã vượt qua Tử Phủ cảnh!
Thủ đoạn công kích thế này có thể chém giết người Khí Hải cảnh.
Thấy thế, Diệp Thu Bạch thu hồi kiếm gỗ, sau đó cầm lấy một thanh kiếm đen nhánh.
Ám Ma kiếm!
Khi tế Ám Ma ra, có từng luồng ma khí dày đặc phun trào.
Ma khí đối nghịch với biển máu ngập trời.
Sắc mặt bốn tên áo giáp không khỏi biến đổi.
“Bảo Khí Thiên giai!”
“Một tên mọi rợ sao có thể sở hữu Bảo Khí Thiên giai!”
“Nhưng có thì như thế nào, chỉ cần chém giết hắn thì Bảo Khí Thiên giai này là của chúng ta!”
Vừa dứt lời, bốn người liền thay đổi thủ ấn.
Biển máu hóa thành một nắm đấm to nện về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch hừ lạnh: “Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ ba!”
Ma khí trên thân Ám Ma càng dày đặc hơn.
Một cổ kiếm khí màu đen thật to chém về phía nắm đấm màu máu!
Ầm ầm ầm!
Dư chấn lan ra bốn phía.
Cừu Lập Bi xem mà mặt tràn đầy sự khó tin.
Trận chiến thế này hắn căn bản không có tư cách nhúng tay.
Một đạo công kích tùy ý đều có thể chém giết hắn.
Sao Diệp Thu Bạch lại có thực lực thế này!
Chẳng lẽ nhận được cơ duyên trong Huyết Ngục?
Tuy nhiên dù là như vậy thì cũng phải là đối thủ của bốn người Lạc Nhật vương triều……
Ngay sau đó, nắm đấm màu máu bị chém thành hai nửa!