Dịch: Lap Tran
----
Thời tiết trong Huyết Ngục bí cảnh không giống với bên ngoài.
Không trung bí cảnh vĩnh viễn là một mảnh đỏ máu, không có ánh mặt trời.
Nắm đấm màu máu bị một kiếm chém đôi khiến mấy người Lạc Nhật vương triều kinh sợ!
Phải biết rằng một kích này bọn họ không có nương tay.
Uy lực của nó đủ để oanh sát cường giả Khí Hải cảnh.
Trước đó trưởng lão Minh Dương tông đã chết dưới một kích này.
Diệp Thu Bạch chỉ là Tử Phủ cảnh trung kỳ, đều không bằng bọn họ!
Lại sao có thể chống đỡ được một quyền này?
Cừu Lập Bi bên cạnh cũng nghĩ như thế.
Dưới một quyền này, dù là hắn cũng không có chút sức chống cự.
Nhưng Diệp Thu Bạch lại không chỉ ngăn lại mà còn chém nát.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cừu Lập Bi trở nên khó coi, đồng thời cũng thấy may mắn vì không có một mình tới tìm Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch cũng không để ý đến chuyện mình có thể tiếp được một kích này hay không.
Hắn căn bản không nghĩ tới vấn đề này.
Hiện tại, sự chú ý của hắn vẫn luôn đặt vào không gian chung quanh.
Rốt cuộc những người áo đen kia đi nơi nào?
Chẳng lẽ mục đích của bọn họ không phải mình?
Hay là còn mục đích khác?
Diệp Thu Bạch không dám buông lỏng cảnh giác.
Dù sao đám người áo đen kia khiến Diệp Thu Bạch cảm thấy cực kỳ bất an!
“Ngươi làm như thế nào?”
Sắc mặt nam tử áo giáp trở nên khó coi, trầm giọng hỏi: “Cảnh giới của ngươi rõ ràng không cách nào chống cự.”
Bốn người bọn họ liên thủ có thể tùy ý chém giết cường giả Khí Hải cảnh.
Hiện tại lại không giải quyết được một Tử Phủ cảnh trung kỳ!
Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nói: “Muốn làm liền làm được.”
Nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng khoan thai của Diệp Thu Bạch, sắc mặt nam tử trầm xuống.
Bốn người đồng thời bước ra một bước!
Sát khí sôi trào trong nháy mắt.
Sát khí màu đỏ ngưng tụ thành một tôn sát thần phóng về phía Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch hừ lạnh, giơ Ám Ma kiếm chém một kiếm lên trời.
Một cổ ma khí dày đặc không ngừng khuếch tán!
Giờ phút này Diệp Thu Bạch giống như một tôn ma thần cầm ma kiếm trong tay.
Như điều động tất cả ma khí ở thế gian hội tụ vào thân kiếm.
“Kiếm thứ tư!”
Hiện giờ Diệp Thu Bạch dùng Ám Ma đã có thể thi triển Thiên Ma Cửu Kiếm Kiếm thứ tư!
Uy lực tự nhiên tăng gấp bội so với kiếm thứ ba.
Trong lúc nhất, khí thế khiến người ta cực kỳ sợ hãi!
Cừu Lập Bi cảm nhận được mà hoảng hốt.
Không sai!
Hắn chỉ cần tiến lên ngăn cản một kiếm này, bản thân sẽ không có bất kỳ một chút sức phản kháng nào, sẽ bị xé thành mảnh nhỏ!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cừu Lập Bi càng khó coi hơn.
Chênh lệch quá lớn!
Hơn nữa, về sau cũng sẽ càng lớn hơn!
Bên kia.
Bốn nam tử áo giáp cảm nhận được một cổ ma khí gần như ngưng thành thực chất trong một kiếm này, sắc mặt biến đổi.
Tử Phủ cảnh có thể thi triển ra chiêu thức thế này?
Chẳng lẽ đối phương ẩn giấu cảnh giới?
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu bốn người.
Nhưng công kích đã đến trong chớp mắt, bốn người không có thời gian suy nghĩ.
Cả bốn đồng thời hét to rồi nặn một giọt tinh huyết từ giữa hai chân mày ra, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
Bốn giọt tinh huyết dung nhập vào trong cơ thể sát thần.
Ánh sáng đỏ tràn ngập không gian, từng luồng sát khí không ngừng phóng lên cao.
Nhưng người ở gần khu vực này đều cảm nhận được sát khí, không khỏi quay đầu nhìn về hướng bên này.
“Đây là ai? Sát khí thật nồng đậm?”
“Chẳng lẽ là bốn người Lạc Nhật vương triều?”
“Với khí thế này, e là không ai trong nhóm tiến vào Huyết Ngục bí cảnh là đối thủ của bọn họ……”
Diệp Thu Bạch nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vẫn không có chút biến hóa, Ám Ma trong tay lại chém tới.
Ma khí ngập trời hóa thành một đạo kiếm khí chém vào thân thể sát thần.
Ầm!
Tiếng động thật lớn vang lên.
Giống như mặt đất tan vỡ, bầu trời sụp đổ.
Khí lãng thổi quét bốn phía, Cừu Lập Bi không thể không dùng toàn lực phòng hộ.
Điều này cũng khiến hắn vô cùng tức giận.
Chỉ là dư ba của trận chiến mà đã bắt hắn phải dùng toàn lực phòng hộ rồi.
Chênh lệch giữa bản thân và bọn họ lớn đến như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, Cừu Lập Bi cảm thấy mê mang……
Con đường võ đạo kiêng kị nhất chính là mê mang……
Sắc mặt bốn người phía Lạc Nhật vương triều đã trắng bệch.
Đôi tay không ngừng giơ ra để duy trì sát thần nhưng lại cực kỳ miễn cưỡng.
Diệp Thu Bạch đứng cầm kiếm, vẫn ung dung thoải mái như cũ.
Ma khí ngập trời không ngừng hội tụ rồi lại không ngừng chém tới.
Rất mau, bề mặt thân thể sát thần bắt đầu xuất hiện nhiều cái khe!
Huyết khí tràn ra từ mấy cái khe.
“Cứ tiếp tục như vậy thì không được……”
Bốn người biết nếu không có thủ đoạn khác thì bọn họ sẽ bị chém giết!
“Người Ảnh Sát còn không mau ra tay!”
Bọn họ không có nói ra mà dùng linh khí truyền âm.
Lúc này, Diệp Thu Bạch lẩm bẩm nói: “Nên kết thúc.”
Nói xong liền bước tới một bước, hai tay cầm chặt kiếm, lại chém.
Sát thần hoàn toàn tan vỡ.
Bốn người phun ngụm máu tươi.
Bị phản phệ!
Diệp Thu Bạch hiển nhiên không bỏ qua cơ hội này, chuẩn bị thừa thắng xông lên.
Đột nhiên Diệp Thu Bạch chém một kiếm.
Nhưng cũng không phải chém vào cơ thể bốn người Lạc Nhật vương triều mà là chém vào cơ thể mình.
Tức khắc, không gian bỗng vặn vẹo, có một nam tử áo đen cầm chủy thủ xuất hiện va chạm với kiếm của Diệp Thu Bạch.
“Rốt cuộc lộ ra đuôi cáo.”
Diệp Thu Bạch vẫn luôn chú ý tình huống chung quanh.
Bởi vì hắn biết chắc đám người áo đen sẽ mai phục hắn.
Mục tiêu của Lạc Nhật vương triều là mình!
Thời điểm chém một kiếm về phía bốn người Lạc Nhật vương triều thì bản thân cũng sẽ xuất hiện sơ hở.
Như vậy đối phương liền lộ ra dấu vết.
Người áo đen cũng không nói gì, một kích không thành công liền trực tiếp biến mất.
Tốc độ cực kỳ cực nhanh!
Hơn nữa còn có bí pháp ẩn nấp hơi thở nào đó khiến Diệp Thu Bạch không cách nào truy tung.
Vậy còn hai người khác đâu?
Không gian lại vặn vẹo, trước sau Diệp Thu Bạch đều có bóng người áo đen xuất hiện, tay cầm chủy thủ cắt vào cổ Diệp Thu Bạch!
Người áo đen vừa biến mất cũng xuất hiện lần nữa ở phía trên Diệp Thu Bạch.
Ba người tấn công cực kỳ nhanh, trực tiếp phong tỏa đường trốn của Diệp Thu Bạch.
Không thể không đón đỡ!
Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên nghiêm túc, Ám Ma chém ra.
Thiên Ma Cửu Kiếm, Kiếm thứ tư!
Diệp Thu Bạch không dám ỷ y, tuy thực lực của đối phương chỉ là Tử Phủ cảnh đỉnh nhưng cảm giác nguy hiểm mang đến cho hắn lại vượt xa bốn người kia.
Ma khí hóa thành kiếm võng phủ khắp khu vực.
Nhưng khi chủy thủ va chạm với kiếm võng thì kiếm võng lại bắt đầu tiêu tán.
Chủy thủ có gì đó khác lạ!
Diệp Thu Bạch kinh ngạc, thừa dịp đối phương công kích không trúng liền bước ra một bước phóng đến người áo đen phía trước.
Trường kiếm lại chém rồi lại bị chủy thủ ngăn cản, phát ra tiếng leng keng.
Diệp Thu Bạch nhanh chóng biến mất.
Người áo đen trầm giọng quát: “Đuổi!”
Nói xong, ba người cũng đồng thời biến mất.