Dịch: Lap Tran
----
Bên ngoài.
Mây đen bao phủ trong lòng từng người.
Chỉ có tướng quân cười nói: “Hiện giờ hẳn là Diệp Thu Bạch cũng đã bị giết rồi?”
Bên Tàng Đạo thư viện.
Trưởng lão Kiếm Đường nghe vậy lập tức quát to: “Các ngươi làm chuyện gì?!”
Ánh mắt trưởng lão Nho Viện cũng dời khỏi sách trên tay, nhìn về phía Tướng Quân, ánh mắt trở nên lạnh lùng!
Tướng Quân không thèm để ý tới khí thế của hai vị cường giả Thủy Dật cảnh đỉnh phong, tu vi bùng nổ chống cự lại.
Sau đó buông tay cười nói: “Mục đích của chúng ta chính là giết Diệp Thu Bạch, bằng không thì một cái Huyết Ngục bí cảnh nhỏ nhoi có thể khiến Lạc Nhật vương triều cố ý phái người tới Nam Man hoang dã sao?”
Trước đó bọn họ cũng nghĩ đến nguyên nhân người Lạc Nhật vương triều đến đây.
Dù sao Bắc Vực có không ít nơi thí luyện như Huyết Ngục bí cảnh.
Bọn họ căn bản không cần tới Nam Vực.
Hiện giờ đã biết nguyên nhân.
Mục đích của Lạc Nhật vương triều là Diệp Thu Bạch!
Kiếm ý trên người trưởng lão Kiếm Đường tỏa ra, trong mắt tràn ngập sát ý, đã cầm một thanh kiếm vào tay!
“Nếu như Diệp Thu Bạch có chuyện gì, Tàng Đạo thư viện sẽ không buông tha các ngươi.”
Trưởng lão Nho Viện luôn điềm tĩnh nhưng lần này cũng không có ngăn cản trưởng lão Kiếm Đường nói.
Đây cũng chính là ý hắn!
Tướng Quân cười khẩy nói: “Võ đạo một đường vốn tràn ngập sinh tử, Diệp Thu Bạch không bằng người nên ngã xuống thì trách được ai?”
“Huống hồ…… Tàng Đạo thư viện các ngươi dám khai chiến với Lạc Nhật vương triều sao? Chỉ sợ Tổng Viện sẽ không đồng ý đi?”
Tàng Đạo thư viện trải rộng bốn vực, tự nhiên còn có một Tổng Viện.
Mục đích của Tàng Đạo thư viện chính là truyền đạo thiên hạ, tự nhiên sẽ không đồng ý khai chiến với thế lực khác.
Tướng quân tiếp tục châm chọc: “Nếu là Tổng Viện thì Lạc Nhật vương triều còn kiêng kị hai ba phần, còn chỉ bằng các ngươi?”
Câu nói kế tiếp, Tướng Quân không có nói ra nhưng tất cả mọi người đều hiểu.
Trưởng lão Kiếm Đường giận dữ, bước ra một bước nhưng lại bị trưởng lão Nho Viện ngăn lại.
“Đừng ra tay, quan sát tình hình đã.”
Trưởng lão Kiếm Đường nghe xong mới ngừng lại.
Trong mắt hắn, thiên phú kiếm đạo của Diệp Thu Bạch cực kỳ quan trọng đối với Tàng Đạo thư viện.
Nếu không ngã xuống giữa đường thì Diệp Thu Bạch sẽ trở thành một kiếm tu nổi tiếng bốn vực!
Đây cũng là nguyên nhân trưởng lão Kiếm Đường tức giận.
“Hy vọng Diệp Thu Bạch có thể vượt qua nguy cơ lần này……”
……
Cùng lúc đó.
Trong Huyết Ngục bí cảnh.
Diệp Thu Bạch đang bay nhanh trên cánh đồng hoang màu máu.
Một tay cầm một viên đan dược hấp thu dược lực bên trong, không ngừng khôi phục linh khí.
Đây là đan dược Lục Trường Sinh cho, hiệu quả rất tốt.
Không bao lâu, linh khí tiêu hao do liên tục sử dụng Thiên Ma Cửu Kiếm Kiếm thứ tư đã khôi phục một nửa!
Với thực lực hiện tại của Diệp Thu Bạch có thể sử dụng Kiếm thứ tư rồi, nhưng liên tục sử dụng vẫn bị suy yếu.
Đây cũng là lý do Diệp Thu Bạch muốn lui trước.
Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn về phía sau.
Ba người áo đen vẫn theo sát không thôi.
Phía sau ba người áo đen là bốn nam tử áo giáp, cuối cùng là Cừu Lập Bi!
Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Thu Bạch tử vong mới yên tâm.
“Không được, hắn đang khôi phục linh khí.”
Đột nhiên một người áo đen ảnh nhắc nhở đồng bọn: “Chúng ta phải nhanh ra tay.”
“Đan dược gì mà có thể vừa chạy trốn vừa khôi phục, lại còn khôi phục nhanh như vậy?”
“Đừng nói nhiều, thiêu đốt tinh huyết đi, bằng không thì chờ hắn khôi phục sẽ có biến!”
Hai người còn lại nghe xong đều không phản đối.
Giống như đây là chuyện thường xuyên diễn ra.
Đây cũng là điểm khiến Ảnh Sát bị mọi người gọi là kẻ điên.
Vì nhiệm vụ, không từ thủ đoạn!
Dù đồng quy vu tận hay là thiêu đốt tinh huyết!
Thậm chí còn hy sinh đồng đội……
Chỉ cần có thể đánh chết mục tiêu!
Có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào!
Dứt lời, thân thể ba người tản ra sương máu.
Bắt đầu thiêu đốt tinh huyết.
Hơi thở bùng nổ trong nháy mắt.
Tốc độ của cả ba tăng vọt, phóng thẳng về phía Diệp Thu Bạch!
Diệp Thu Bạch không khỏi ngừng lại chút.
Thiêu đốt tinh huyết để giết hắn, xem ra đối phương đã quyết tâm.
Diệp Thu Bạch cũng hoàn thành hấp thu toàn bộ đan dược, thực lực khôi phục tới đỉnh phong.
Ba gã nam tử áo đen vây quanh Diệp Thu Bạch.
Bọn họ cũng cảm nhận được thực lực của Diệp Thu Bạch đã khôi phục lần nữa.
Thân là sát thủ nên bọn họ sẽ không nói thêm lời vô nghĩa nào.
Thực lực khôi phục thì thế nào?
Diệp Thu Bạch vẫn là mục tiêu của bọn họ.
Nói nhiều sẽ thất bại.
Nói nhiều sai nhiều.
Đây là nguyên tắc của sát thủ.
Bọn họ sẽ không phạm loại sai lầm này dẫn tới nhiệm vụ thất bại!
Ba người đồng thời bắt một ấn pháp cổ xưa, một sát trận nháy mắt vây lấy Diệp Thu Bạch.
Trong sát trận xuất hiện từng lớp sương mù bao phủ Diệp Thu Bạch.
Sát trận thành.
Bóng dáng ba người cũng biến mất khỏi tầm nhìn của Diệp Thu Bạch.
Không chỉ là bóng dáng, cả cảnh vật, hơi thở chung quanh hắn đều biến mất.
Hoàn toàn biến mất!
Bốn nam tử áo giáp cùng với Cừu Lập Bi cũng tới nơi đây.
Nhìn thấy cảnh này không khỏi cười nói: “Vụ Ấn sát trận của Ảnh Sát, trận này dùng thiêu đốt tinh huyết làm đại giới để thi triển, Diệp Thu Bạch không có khả năng thoát khỏi.”
“Trong Vụ Ấn sát trận, Diệp Thu Bạch sẽ bị ngăn cách cảm giác, phỏng chừng chết như thế nào cũng không biết.”
Hiển nhiên bốn người bọn họ cũng cực kỳ kiêng kị sát trận này.
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch ở trong trận cũng khẽ nhíu mày.
Hắn không cảm nhận được hơi thở của ba người nhưng biết bọn họ đang giấu trong sương mù.
Ảo trận này mạnh hơn ảo trận ở thi đấu thư viện không ít...
Đột nhiên có một bóng đen bất ngờ tấn công từ phía sau Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch giật mình nhanh chóng tránh thoát một đòn trí mạng nhưng trên vai vẫn bị vạch ra một vết thương sâu đến tận xương.
Nếu Diệp Thu Bạch phản ứng không kịp thì đã chết tại chỗ.
Người áo đen cảm thấy kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới một kích tất sát của mình lại bị né tránh.
Diệp Thu Bạch nhìn quanh, trận pháp không có bất kỳ sơ hở nào.
Hắn nhìn thấy toàn là sương mù thôi.
Nếu không thể dùng đôi mắt……
Diệp Thu Bạch nhanh chóng nhắm mắt, vứt bỏ thị giác!
Vứt bỏ tri giác!
Vứt bỏ hết mọi cảm giác!
Dùng tâm để cảm thụ.
Dùng tâm để xem.
Dùng Tâm Nhãn nhìn thấu vạn vật!
“Cố lộng huyền hư!”
Một giọng nói vang lên, sau đó là một thanh chủy đâm thẳng đến tim Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch không có mở mắt nhưng trường kiếm trong tay lại chém về phái chủy thủ.
Khanh!
Tiếng kim loại va chạm vang lên!
Chủy thủ bị đánh bay ra ngoài, biến mất trong sương mù.
Đây là một loại tâm pháp đặc thù trong Thái Sơ Kiếm Kinh!
Tâm Nhãn!