Editor: Diệp Hạ
Yêu đến khắc cốt ghi tâm (2)
Mùi nước sát trùng hoà cùng mùi hoa tươi. Phùng Bắc nhăn nhăn mày, sau đó chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt chính là trần nhà trắng tinh. Hắn giật giật ngón tay, phát hiện tay mình bị gắn kim. Hắn được đưa đến bệnh viện? Có lẽ là do di chứng hoả hoạn, cảnh vật trước mắt toàn là màu cam, có chút mơ hồ không rõ, đầu cũng như bị kim đâm, từng đợt đau đớn.
Trợ lý vừa lúc đẩy cửa tiến vào, thấy Phùng Bắc mở mắt ra, vội vàng đi tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Phùng tổng, ngài cuối cùng cũng tỉnh, bên ngoài loạn lên hết rồi."
Phùng Bắc xoa xoa mày: "Tôi nằm mấy ngày rồi?"
"Ba ngày! Bác sĩ nói phổi ngài có bóng khí, nhưng trị liệu mấy ngày nay đã không còn đáng ngại." Trợ lý nói: "Phùng tổng, ngài không biết mấy ngày nay Phùng thị có bao nhiêu khó khăn đâu, bên ngoài tin tức rầm rộ, suy đoán gì cũng có, hơn nữa cổ phiếu Phùng thị đã xuống đáy cốc......"
Phùng Bắc lại không có tâm tư nghe những lời vô nghĩa đó, lập tức ngắt ngang: "Hạ Quan Vân đâu? Đã tỉnh chưa?"
Trợ lý ngẩn ra, phản ứng không kịp, Phùng tổng luôn luôn mặt lạnh vô tình, từ khi nào lại quan tâm người khác như vậy? Hắn khựng lại một lúc lâu mới khó xử nói: "Này......"
"Này cái gì?" Phùng Bắc nhìn chằm chằm trợ lý ấp a ấp úng, sắc mặt thay đổi, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
"Tình huống cụ thể tôi cũng không biết, chỉ nghe nói Hạ gia đại thiếu gia bị thương rất nghiêm trọng, khi lao vào không tránh kịp, bị một mảng trần nhà rơi xuống...... Ai, Phùng tổng, ngài đi đâu?"
Trợ lý hoảng sợ, chỉ thấy Phùng Bắc trực tiếp nhổ kim trên mu bàn tay ra, xoay người bước xuống dưới. Lại bởi vì vừa mới tỉnh lại, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, đôi chân mềm nhũn, thiếu chút nữa chật vật té ngã.
Trợ lý đang muốn cuống quít tiến lên đỡ, đã bị Phùng Bắc đẩy ra.
Mí mắt Phùng Bắc giật không ngừng, lòng chìm xuống. Hắn lấy lại bình tĩnh, cưỡng bách mình bình tĩnh lại, đứng thẳng, lập tức rời phòng bệnh, hỏi những hộ sĩ trên hành lang phòng bệnh của Hạ Quan Vân.
Lại không nghĩ rằng, lúc này Hạ Quan Vân vẫn chưa được rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Theo lời trợ lý nói, một mảng trần nhà nóng cháy rơi xuống, tập trung vào bả vai bên phải của Hạ Quan Vân. Hơn nữa, y lao vào đám lửa hai lần, lồng ngực đã tích tụ rất nhiều khói độc, vượt xa Phùng Bắc, sau khi xe cứu thương đến, bác sĩ giành giật từng giây sự sống cho y, nhưng đến nay y vẫn chưa tỉnh lại. Hơn nữa tay phải cũng bị bỏng nhẹ.
Đây không phải chuyện đáng lo nhất, bác sĩ nói, đáng lo ngại chính là trạng thái ý thức của Hạ Quan Vân. Sau tai nạn não y đã bị chấn động, sợ là lần này trong hoả hoạn, thời gian dài hít thở không thông, sẽ dẫn tới não bộ xuất hiện vấn đề.
Nghe bác sĩ nói những lời này, Phùng Bắc tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh*, lỗ tai ong ong như đang trong sóng thần. Trong lòng hắn xuất hiện một tia sợ hãi. Đó là cảm xúc hắn chưa từng có, hắn thế mà sẽ sợ hãi, sợ lỡ như người kia có bất trắc gì thì làm sao bây giờ.
(Ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sét cùng giáng xuống)
Không, sẽ không.
Phùng Bắc gian nan mở miệng: "Tôi có thể vào thăm em ấy không?"
Bác sĩ trả lời: "Đương nhiên có thể, nhưng tốt nhất là nên đứng ở ngoài nhìn thôi, giờ thân thể cậu ấy rất suy yếu, tốt nhất là không ảnh hưởng môi trường vô khuẩn."
Cách một tầng thuỷ tinh, Hạ Quan Vân nằm ở trên giường bệnh, ống dưỡng khí cắm trong mũi và miệng.
Y thoạt nhìn rất mỏng nhẹ, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, như là đã nhiều năm chưa phơi nắng. Tay đặt ở bên ngoài chăn đã được rửa sạch sẽ, có thể nhìn thấy những vết sẹo nhợt nhạt do tai nạn xe lưu lại, cùng với tổn thương ngoài da do hoả hoạn.
Vết thương mới vết sẹo cũ, tất cả đều do Phùng Bắc mang đến.
Phùng Bắc đứng tại chỗ thật lâu, ngóng nhìn người trên giường bệnh. Người kia an tĩnh nằm ở nơi đó, biểu tình an tường bình thản, thậm chí đã không còn cảm xúc thương tâm khổ sở ngày thường. Giống như nếu không có Phùng Bắc, y sẽ càng vui vẻ.
Y nằm ở nơi đó, thoạt nhìn như là sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Lỡ như, thật sự không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, trong nháy mắt Phùng Bắc đau thấu tâm can. Hắn...... Hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng không biết mình có thể làm được gì. Hắn chỉ biết, nếu mất đi người này, nếu...... hắn nghĩ, cuộc sống sau này của mình, có lẽ sẽ tàn khuyết không được đầy đủ, vĩnh viễn thiếu cái gì đó.
Hắn chậm rãi áp trán lên vách kính lạnh lẽo, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú vào Hạ Quan Vân. Người này thích hắn như vậy, thích nhiều như vậy, nếu biết hắn ở chỗ này không ngủ không nghỉ chờ đợi, chờ người này tỉnh lại, người này có thể sẽ vui mừng, nguyện ý mở mắt hay không.
"Nhanh tỉnh lại đi." Đôi mắt đen nhánh chứa ngọn núi lửa bùng nổ tràn đầy tình cảm nóng rực, ẩn nhẫn mà thống khổ, hắn nhìn người trên giường, lẩm bẩm nói: "Tỉnh lại đi, em muốn gì tôi cũng sẽ cho em."
"Xin em."
............
Dưới lầu bệnh viện, Chu Tuấn đứng dưới một gốc cây khô, ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn một gian phòng bệnh. Từ khi Hạ Quan Vân nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, Phùng Bắc liền mướn mười mấy bảo tiêu, bao hết một tầng lầu, không cho một con ruồi bọ bay vào.
Gia thế của Chu Tuấn không thể chống lại Phùng Bắc, cho nên cũng không thể đi vào. Lâu như vậy tới nay, hắn chỉ có thể hỏi thăm, biết tình trạng bệnh tình của Hạ Quan Vân. Trời mới biết hắn sắp nổi điên rồi.
Hắn muốn gϊếŧ chết Phùng Bắc, cuối cùng người chịu tổn thương ngược lại là người hắn không muốn tổn thương nhất.
Hết thảy đều do hắn...... Nhưng nếu không có Phùng Bắc, nếu không có Phùng Bắc chen ngang giữa hắn và Hạ Quan Vân, thì có lẽ hắn và Hạ Quan Vân đã sớm tu thành chính quả.
Nhiều năm trước tới nay, Chu Tuấn giống như sống trong bóng đêm, tiếp tục một hồi cảm tình vô vọng. Hắn ngửa đầu, có chút sững sờ ngóng nhìn gian phòng bệnh kia, nhịn không được hồi tưởng về những ngày còn mở triển lãm tranh với Hạ Quan Vân, đó là những ngày vui vẻ nhất. Hắn cảm thấy tuyệt vọng và cô độc, nhưng cho dù là chết cũng không thể buông tay người kia. Dù cho Hạ Quan Vân hận hắn, dù cho Hạ Quan Vân đến chết cũng không thể yêu hắn, hắn cũng không thể buông tay.
Nếu trước khi chết, người kia có thể động tâm một chút, có thể yêu hắn một chút......
Như vậy hắn cũng coi như thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, Chu Tuấn rụt rụt cổ, chôn nửa khuôn mặt vào khăn choàng, bước nông bước sâu đạp lên tuyết rời đi. Đôi mắt hắn vẫn giống như trước đây, nhưng bên trong tựa hồ đã che kín một tầng khói mù xám xịt, khi cúi đầu nhìn người khác, trong vẻ bình thản là vài phần âm lãnh, làm đứa nhỏ không cẩn thận đụng vào hắn sợ tới mức quay đầu chạy.
502: 【Đinh, giá trị hắc hóa của Chu Tuấn lại tăng 5, trước mắt độ hảo cảm 97, giá trị hắc hóa 80.】
Tạ Quan Sư: 【...... Lại tăng rồi á???】
Trong khoảng thời gian y nằm trên giường bệnh, mỗi lần Chu Tuấn tới dưới lầu bệnh viện xa xa nhìn y, giá trị hắc hóa chỉ biết đâm lên trên trời. Y có thể hiểu bởi vì Chu Tuấn bị những bảo tiêu của Phùng Bắc ngăn ở bên ngoài, không cho tiến vào nên tức giận, nhưng đây cũng không nên là lí do một thanh niên đã từng ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái* điên cuồng hắc hóa chứ!
502: 【Nói thật nha anh Tạ, tui có hơi sợ, Chu Tuấn giống như đi vào con đường hắc hóa một đi không trở lại, lúc trước giá trị hắc hóa mới 50 mà hắn đã làm ra chuyện mượn đao gϊếŧ người, chờ khi giá trị hắc hóa đạt tới 100, không biết sẽ làm ra chuyện gì, có thể chuốc thuốc cậu rồi cường bạo hay không đây.】
Tạ Quan Sư: 【...... Đã nói mi bớt xem văn học Tấn Giang một chút đi mà!】
502: 【QAQ giờ chúng ta làm sao đây?】
Tạ Quan Sư: 【Tiếp tục nằm, nằm hết một tháng mới thôi.】
502: 【Nhưng mà thời gian còn lại của cậu không đến mấy tháng đó, giờ còn nằm một tháng?】
Tạ Quan Sư: 【Chuyện tình cảm chính là như vậy, càng ủ lâu, càng tích góp, một khi bùng nổ sẽ càng mãnh liệt, hiểu không? Nếu sau khi hoả hoạn tôi lập tức tỉnh lại, Phùng Bắc còn sẽ giống như bây giờ không ăn không uống, sẽ thống khổ áy náy như vậy à?】
502: 【...... Đời sống tình cảm của tui quá bần cùng thật không hợp với một ký chủ thích đùa giỡn tình cảm đàn ông như cậu! Cáo từ!】
............
Thời gian từng ngày qua đi, lớp tuyết rơi trên những cành khô trên mặt đất, bao phủ rồi tan, lại bao phủ, lại thứ hai tan ra. Nhưng Hạ Quan Vân nằm một lần, là hơn một tháng, y chưa từng tỉnh lại. Hơn một tháng này, bệnh tình của y cũng đã ổn định, chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU tới phòng bệnh vip, Phùng Bắc cũng luôn túc trực ở bên người y.
Nhưng mà, Phùng Bắc nhìn người nằm an tĩnh trên giường, vì sao vẫn chưa tỉnh lại?
Hắn nắm chặt tay Hạ Quan Vân, cọ xát trong lòng bàn tay mình, muốn ủ ấm y, nhưng tay Hạ Quan Vân vẫn là một mảnh lạnh lẽo.
Nhiều hộ sĩ cũng bị khẩn cấp điều tới chăm sóc Hạ Quan Vân. Đương nhiên họ tò mò quan hệ của hai người, đặc biệt là Phùng Bắc, người thừa kế Phùng thị, người luôn được phóng viên điên cuồng truy đuổi.
"Lại ở trong đó suốt một ngày sao? Không phải là cổ phiếu của Phùng thị tụt dốc không phanh, hội đồng quản trị sụp đổ đến rối tinh rối mù sao? Sao Phùng tổng lại hoàn toàn không để trong lòng vậy, còn đuổi tất cả mọi người ra, cũng không biết một mình ở trong phòng bệnh cùng Hạ gia đại thiếu đang hôn mê để làm gì?"
"Nhưng mà cảm giác vị Phùng tổng rất khác với tính cách lạnh lùng lãnh khốc mà báo chí đưa tin. Tôi vừa mới đi vào đổi kim tiêm, lặng lẽ nhìn hắn, hắn chỉ ngồi nhìn người trên giường bệnh, ánh mắt như đang nhìn vợ mình, ôn nhu đến...... Dù sao tôi cũng không thể hình dung, mà tôi quả thực có chút hâm mộ người nằm trên giường bệnh kia......"
"Nhưng không biết bao giờ người đó mới tỉnh lại, nghe nói là đã hôn mê hơn một tháng...... Nếu còn như vậy, chắc sẽ không......"
Trợ lý bên này cũng sứt đầu mẻ trán. Phùng Bắc cũng không phải là hoàn toàn mặc kệ công ty, hắn sẽ mang công việc đến phòng bệnh đi xử lý, nhưng khi hắn làm tuyệt đối không cho phép trợ lý theo vào, hơn nữa phòng bệnh phải bảo trì an tĩnh tuyệt đối ——
Thật giống như, hắn rất hy vọng Hạ Quan Vân có thể tỉnh lại, rồi lại lo sẽ đánh thức Hạ Quan Vân.
Hơn nữa, hắn hy vọng khi Hạ Quan Vân tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hắn. Cho nên hắn không cho bất luận kẻ nào tiến vào gian phòng bệnh này, cho dù là hộ sĩ chăm sóc cũng tận lực rút ngắn thời gian ở phòng bệnh.
Hôm nay, Phùng Bắc vẫn như cũ nhìn chăm chú vào người trên giường, thấy tóc mái y càng ngày càng dài, cơ hồ đã che phủ đôi mắt, liền nhịn không được vươn tay ra, thay Tạ Quan Sư vén tóc mái lên.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve trán Tạ Quan Sư, như không muốn dừng lại.
Nếu lúc này Tạ Quan Sư mở mắt nhìn một cái, hoặc là có ai tiến vào nhìn thấy, đều sẽ bị ánh mắt thâm tình của Phùng Bắc làm chấn động.
Nhưng trong thâm tình lại pha lẫn một chút áy náy cùng đau đớn.
Phùng Bắc không ngừng nghĩ, nếu ngày hoả hoạn hôm đó, hắn ngăn cản Hạ Quan Vân...... Nếu sau khi Hạ Quan Vân tỉnh lại sau tai nạn xe, hắn liền lập tức nói cho y biết, hắn yêu y...... hoặc là, trong mười năm ròng Hạ Quan Vân theo đuổi hắn, hắn có thể quay đầu lại nhìn Hạ Quan Vân một cái...... Có lẽ, tất cả sẽ không biến thành như vậy.
Hắn hối hận.
Vuốt ve tay đang rũ một bên của người trên giường, trong lòng hắn dâng lên một ít suy nghĩ mà trước kia hắn chưa từng nghĩ tới.
Trong sóng thần, hắn hoàn toàn mất đi ý thức, biết có người cứu chính mình, lại không thể phân biệt được người kia rốt cuộc là ai. Hắn chìm trong nước biển lạnh như băng, có một người nắm tay hắn, bàn tay kia thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng.
Sau khi hắn tỉnh lại, ở bên cạnh hắn chính là Hạ Nhược Phong. Vết thương của Hạ Nhược Phong cũng giống vết thương hắn nhìn thấy trên biển. Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy cái tay kia không phải là tay Hạ Nhược Phong...... Nhưng mà, đây cũng chỉ là một giấc mơ mù mịt, mặc kệ có nghi ngờ như thế nào, đây cũng chỉ là ấn tượng mơ hồ, không thể hoàn toàn chắc chắn.
Mà lúc này......
Phùng Bắc nhẹ nhàng dán mặt lên tay phải Hạ Quan Vân, nhắm mắt lại, muốn đánh thức ký ức của mình. Nếu thật là người trước mắt này cứu mình, như vậy......
Đúng lúc này, cửa đột ngột bị đẩy ra, trợ lý không kịp đáp lại ánh mắt trách cứ Phùng Bắc, chạy nhanh nói: "Phùng tổng! Ngài kêu tôi đi điều tra hiện trường hoả hoạn, phát hiện khách sạn có mấy cameras hoạt động, vừa vặn quay được một ít hình ảnh!"
Phùng Bắc nhướng mày, ngay sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo nguy hiểm.
"Hình ảnh gì?"
Trợ lý lắc lắc đầu, cũng có chút kỳ quái, nói: "Khách sạn chỉ nói vậy, nói rằng vẫn chưa rõ ràng được gì, nhưng cameras đã quay được một ít thứ, có lẽ sẽ có thể trợ giúp chúng ta."
Nhưng khách sạn này là của Phùng thị, hắn biết rất rõ. Mỗi khi Phùng thị tổ chức yến hội, tất cả cameras đều sẽ cố ý ngưng lại để thuận tiện cho những vị khách có yêu thích đặc thù. Nhưng lúc này đây, sao lại vừa vặn có mấy cái mở ra......
Phùng Bắc quay đầu lại, nhìn Tạ Quan Sư một cái, sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác, nói: "Tôi đi nhìn xem."
Hắn rất muốn xem ai to gan lớn mật như vậy, dám làm loại chuyện không muốn sống này trên địa bàn Phùng thị.
............
Tác giả có lời muốn nói:
Báo trước: Kế tiếp Phùng tổng sẽ lãnh combo ba kích chí mạng: Cố nén nước mắt xuống lại không thể, không đành lòng, oa một tiếng khóc lên.
_____
(*)Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái: ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp; tam nhiệt ái – ba nhiệt tình yêu thương là nhiệt tình yêu yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương chế độ xã hội chủ nghĩa, nhiệt tình yêu thương Đảng cộng sản Trung Hoa =)) _ theo Vườn hoa của Bạch Trà.
Nếu có chú thích dài mình sẽ đưa xuống đây nhó.
_______
Mấy bà bên Tấn Giang còm men mắc cười zl, chửi Phùng tra tui đọc mà tui cười khóc