Editor: Diệp Hạ
Yêu đến khắc cốt ghi tâm (3)
Sau khi Phùng Bắc rời đi, trong phòng bệnh hoàn toàn khôi phục yên tĩnh. Người trên giường tuy rằng có dùng máy trợ thở, nhưng ngực không hề phập phồng, thoạt nhìn rất giống người thực vật.
Trong bãi đỗ xe ngầm, Chu Tuấn đứng trong góc cameras không nhìn thấy, ẩn thân trong bóng tối, lạnh lùng nhìn chăm chú vào xe Phùng Bắc rời đi. Hắn mang khẩu trang đen cùng mũ lưỡi trai, hoàn toàn che mất gương mặt anh tuấn, chỉ lộ ra một đôi mắt u ám. Sau một lát, hắn nâng cổ tay lên nhìn thời gian.
Giữa trưa mỗi ngày là thời gian thay ca của bảo tiêu. Ngày thường có Phùng Bắc ở đó, những bảo tiêu đó sẽ vô cùng chuyên nghiệp, mà khi Phùng Bắc rời đi trong chốc lát, họ sẽ khó giữ được mà lười biếng.
Thời gian của hắn cũng không nhiều.
Chu Tuấn đi lên hàng lang tối tăm, càng tới gần phòng bệnh, nỗi lòng hắn càng cuồn cuộn không ngừng, khó có thể bình tĩnh. Mặc kệ nói như thế nào, Hạ Quan Vân lần này bị thương là hắn sai. Nếu Hạ Quan Vân tỉnh lại, biết người khởi xướng chuyện này là hắn, y sẽ tha thứ cho hắn sao?
Đương nhiên sẽ không, bởi vì trong lòng y chỉ có một mình Phùng Bắc, từ đầu đến cuối chưa từng chừa cho mình một vị trí nhỏ, điểm này đã sớm rõ ràng không phải sao.
Khoé miệng Chu Tuấn bị khẩu trang che kín tự giễu cong một chút, nhưng có lẽ là ở bên ngoài đã lâu, thời tiết khô lạnh làm khóe miệng hắn nứt ra, một lần nhếch lên này, cơn đau lan ra cả lục phủ ngũ tạng.
Tạ Quan Sư chán chết mà nằm ở trên giường bệnh, phía sau lưng có chút ngứa, nhịn không được trở mình.
Đúng lúc này, 502 bỗng nhiên nhắc nhở: 【Anh Tạ, cẩn thận, hình như Chu Tuấn trà trộn vào!】
【Cái quỷ gì?】 Tạ Quan Sư hoảng sợ, từ khi biết những việc Chu Tuấn làm sau khi hắc hoá, y liền không dám nhìn thẳng người đàn ông này. Hai chữ Chu Tuấn này bỗng nhiên nhảy ra trong đầu y, làm lông tơ y cũng dựng thẳng hết lên.
Không kịp suy nghĩ, Tạ Quan Sư nhanh chóng khôi phục tư thế nằm thẳng, đôi mắt nhanh chóng khép lại, biến thành người bệnh hôn mê nhiều ngày.
Chu Tuấn nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, sau đó khóa trái cửa. Hắn bước đi không phát ra chút tiếng động nào, phảng phất như sợ đánh thức Tạ Quan Sư.
Cả người Tạ Quan Sư cứng đờ, nhưng vẫn nằm không nhúc nhích. Y không thể mở mắt ra, vì thế chỉ có thể dựa vào âm thanh suy đoán ý đồ của Chu Tuấn.
Nhưng mà thật lâu sau, Chu Tuấn chỉ lẳng lặng đứng thẳng bên cạnh giường bệnh, tầm mắt dừng trên mặt y không nói một lời, giống như muốn tạc người hơn một tháng không gặp này vào trong đáy mắt.
Ánh mắt này làm Tạ Quan Sư cực kỳ không được tự nhiên, đó là ánh mắt tràn ngập dục chiếm dục cùng dục cắn nuốt, quả thực như lốc xoáy sâu không thấy đáy. Mặc dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được cảm xúc mãnh liệt của Chu Tuấn, cực kỳ áp lực.
Trong phòng bệnh an tĩnh đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng hít thở thô nặng của Chu Tuấn, còn có Tạ Quan Sư kiệt lực bảo trì hô hấp bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là không lâu lắm lắm. Chu Tuấn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vươn một bàn tay ra, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư bị sờ đến sống lưng phát lạnh.
Chu Tuấn lại đột nhiên thu tay về, đang lúc Tạ Quan Sư cho rằng hắn định kết thúc cái động tác bốc mùi gay này, hắn lại săn sóc ôn nhu mà đưa tay lên cổ mình ủ ấm, sau đó một lần nữa đặt lên gương mặt Tạ Quan Sư, lại vuốt ve một lần nữa.
502 rùng mình: 【Tui sợ......】
Tạ Quan Sư: 【............ Câm miệng.】
"Cậu gầy đi thật nhiều......" Chu Tuấn lẩm bẩm, tầm mắt vẫn luôn quyến luyến không tha dừng ở trên mặt Tạ Quan Sư, hắn nhìn những vết thương mới của người trước mặt, lạnh lẽo cùng đau đớn trong mắt chợt lóe. Nếu không có Phùng Bắc, trận hoả hoạn này có lẽ sẽ không xảy ra, không có Phùng Bắc, Hạ Quan Vân chỉ thuộc về một mình hắn.
Còn có thằng Hạ Nhược Phong ngu xuẩn kia, chỉ là phóng hoả mà thôi cũng làm không tốt. Những người này tồn tại có ý nghĩa gì, không bằng vứt đi giống rác rưởi.
Hắn dán lòng bàn tay bên má Tạ Quan Sư, thấp thấp nói: "Cậu yên tâm, hết thảy đầu sỏ gây tội tớ sẽ thay cậu......"
Nói rồi hắn lại khẽ cười một tiếng: "A, những việc này không nói cậu nghe được, sẽ làm bẩn lỗ tai cậu mất."
Sau đó hắn nắm tay Tạ Quan Sư, lại thấp giọng nói chuyện trước kia hai người mở triển lãm tranh. Có lẽ là ý thức được thời gian của mình không nhiều lắm, Chu Tuấn nói càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh. Nhưng càng về sau, âm thanh dần nhỏ lại, chỉ dùng hai mắt nhìn Tạ Quan Sư chăm chú, một khắc cũng không chịu buông tha.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt của người trên giường, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt xuất hiện vài phần nóng nảy.
"Tớ còn chưa hôn cậu lần nào......" Chu Tuấn nói, sau đó lặng lẽ tiến lên, từng chút tới gần. Hồi đại học hắn từng trộm hôn Hạ Quan Vân một lần, lần đó Hạ Quan Vân vì Phùng Bắc mà say rượu ăn vạ ở quán bar không chịu đi. Chu Tuấn đưa y về phòng ngủ, lúc đặt y lên giường, hắn bị Hạ Quan Vân túm chặt cổ áo, thiếu chút nữa bị siết chết. Hắn quay đầu lại, thật sự nhịn không được, muốn hôn Hạ Quan Vân một chút. Nhưng không đợi hắn tới gần, Hạ Quan Vân đã mở to mắt, lập tức tỉnh lại.
Hắn nhìn chằm chằm người trước mắt, hô hấp có chút dồn dập, càng tới gần càng cảm thấy da đầu nổ tung, càng thêm không thể khống chế bản thân mình.
Nhưng, khi hắn hạ quyết tâm muốn hôn y ——
Người trên giường nhẹ nhàng run mi, ngón tay được mình nắm cũng nhúc nhích một chút. Ngay sau đó, hai mắt giãy giụa mở ra, như mới tỉnh lại từ một hồi ác mộng dài dằng đẵng. Sắc mặt của y vẫn tái nhợt đến gần như trong suốt, tựa như pha lê, đồng tử có vài phần mờ mịt.
Chu Tuấn sửng sốt một chút, nhanh chóng thối lui về vị trí ban đầu, thất vọng trên mặt chợt lóe qua, nhanh chóng bị kinh hỉ che lấp: "Quan Vân, cậu tỉnh rồi!"
502: 【Anh Tạ của chúng tui tỉnh là vì bị cái đồ sắc quỷ như mi khinh bạc đó! Tui fvck!】
Tạ Quan Sư vốn định nằm thêm nửa tháng nữa, nhưng Chu Tuấn lại xuất hiện ngoài ý muốn, thật là phiền toái, cư nhiên còn định hôn trộm y! Cho nên lúc này y không thể không tỉnh lại. Cách thức tỉnh lại cũng hơi dị dị, vốn nên bị Phùng Bắc hôn tỉnh, sao giờ lại cảm thấy như Phùng Bắc bị Chu Tuấn đội nón xanh dzay orz. (aka cắm sừng)
502: 【Tiếp theo nên làm gì đây?】
Tạ Quan Sư: 【Bắt đầu thực hiện kế hoạch.: )】
Tạ Quan Sư chậm rãi chuyển động đầu, khuôn mặt tuấn tú gầy ốm tái nhợt xuất hiện vài phần mờ mịt cùng bất lực. Y đánh giá hoàn cảnh chung quanh, tầm mắt chuyển từ khăn trải giường màu trắng lên khuôn mặt Chu Tuấn. Tầm mắt kia có chút do dự, phảng phất như người trước mắt này thật xa lạ.
Lòng Chu Tuấn lộp bộp một tiếng, sắc mặt cũng đổi, đi qua nắm lấy tay Tạ Quan Sư, hỏi: "Cậu có khỏe không?"
Tạ Quan Sư ngốc ngốc nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ, không có chút dấu vết nào như đã từng quen biết: "Anh...... anh là bác sĩ sao?"
Chu Tuấn cũng không phản ứng kịp: "...... Bác sĩ?"
Tạ Quan Sư lại hỏi: "Giờ tôi đang ở bệnh viện? Tôi làm sao vậy?"
Chu Tuấn: "......"
Hắn tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, qua một lát mới muộn màng phản ứng lại, huyết sắc trên mặt thiếu đi vài phần. Hắn không dám tin tưởng hỏi: "Quan Vân, cậu mất trí nhớ?"
Tạ Quan Sư vẫn cứ ngốc ngốc ngồi ở chỗ kia, như là đứa bé vừa mới tỉnh lại, ký ức gì cũng không có, cũng không biết mình đang ở nơi nào. Trong đầu y trống rỗng, không thể nghĩ được cái gì, vì thế chỉ có thể mờ mịt nhìn Chu Tuấn, một lát sau mới không xác định mà mở miệng: "Tôi quen anh sao?"
Chu Tuấn bắt lấy tay Tạ Quan Sư, bỗng nhiên nhếch môi, biểu tình trên mặt không biết là cười hay khóc. Hắn nhìn bộ dáng này của Hạ Quan Vân, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, suy nghĩ này vừa loé qua, máu toàn thân hắn lập tức bắt đầu chảy ngược, kích động đến nổi điên, rồi lại cứng đờ không thôi.
Quan Vân mất đi ký ức, nếu đã quên hắn, như vậy chắc cũng đã quên Phùng Bắc ——? Cứ như vậy, những thứ chắn ngang hắn và Quan Vân, những hồi ức chỉ thuộc về Quan Vân và Phùng Bắc liền không còn tồn tại nữa! Quan Vân sẽ không nhớ thương Phùng Bắc nữa! Sẽ không yêu hắn như vậy nữa! Nếu giờ mình mang y đi, y thậm chí sẽ không bao giờ gặp lại Phùng Bắc được. Nếu không thấy mặt, tình yêu chó má nào còn tồn tại?!
Lúc này đây, là hắn làm Hạ Quan Vân tỉnh lại, lúc này đây, vận mệnh đã giúp hắn, cũng đã đến lúc hắn có được thứ mà hắn sẵn sàng đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Là ông trời nghe thấy khẩn cầu của hắn sao?
Tạ Quan Sư mờ mịt nhìn trước mắt.
Một lát sau, Chu Tuấn thấp giọng cười lên, điên cuồng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, lần thứ hai ngẩng đầu, mềm nhẹ nói với Tạ Quan Sư: "Đương nhiên là em biết anh, em thích anh, em là bạn trai anh nha."
502: 【Đinh, giá trị hắc hóa tăng 5, trước mắt giá trị hắc hóa của Chu Tuấn là 85.】
Tạ Quan Sư:......???
Bạn trai? Mẹ nó mi dám lặp lại lần nữa hay không?
Phát triển như vậy là chuyện y chưa từng nghĩ tới...... Y định giả vờ mất trí nhớ, sau đó thuận lợi thoát khỏi Phùng Bắc, nhưng ngàn tính vạn tính lại không ngờ Chu Tuấn mất khống chế lần nữa, trực tiếp xông vào trong phòng bệnh, hơn nữa còn muốn trộm hôn y, chuyện này bức bách y không thể không mở mắt.
Mà hiện tại, hình như y vừa vác đá nện vào chân mình???
WTF??? Ở trong ấn tượng của y, Chu Tuấn chỉ nói dối một câu là mặt sẽ đỏ ngay, nhưng sao sau khi hắc hoá lại biến thành như vậy???
Tạ Quan Sư lấy lại bình tĩnh, trên mặt có chút bàng hoàng, có vẻ không quá tin tưởng. Y giật giật đôi môi khô khốc, gian nan mở miệng: "Nhưng mà tôi hoàn toàn không nhớ rõ anh, một chút ấn tượng cũng không có."
Chu Tuấn trầm mặc.
Lần trầm mặc này làm người hít thở không thông.
Không biết qua bao lâu, hắn lại lần nữa mỉm cười, nói: "Không nhớ rõ cũng không sao, anh đã chuẩn bị tâm lý. Em chỉ cần biết, anh sẽ làm em thích anh một lần nữa."
Tạ Quan Sư: "......"???
............
Có rất nhiều video giám sát. Sau khi Phùng Bắc tới lập tức ra lệnh cho thuộc gom tất cả video lại, vài người bắt đầu xem xét suốt ngày đêm, liệt kê tất cả nhân vật tình nghi. Lượng công việc này cực kỳ lớn, trong một chốc không thể tìm ra được thứ gì hữu dụng.
Cùng lúc đó, một đống lớn công việc ở công ty cũng cần xử lý gấp. Phùng Bắc không thể không đến công ty một chuyến, trong lúc đó, mẹ hắn đã gọi cho hắn cùng trợ lý, thậm chí cả tâm phúc của hắn ở công ty mười mấy cuộc điện thoại.
Bởi vì nguyên nhân ba qua đời, quan hệ giữa Phùng Bắc và mẹ hắn luôn không tốt, thậm chí gọi là ác liệt. Trước khi hắn tới, mẹ hắn đã ở văn phòng chờ hắn. Cách một tầng kính nhìn thấy bên trong, hắn nhăn nhăn mày, dứt khoát quay đầu đi, để lại trợ lý ứng phó.
Một chồng tin tức và ảnh chụp quăng tới trước mặt trợ lý: "Đây là cái gì? Nó có thể giải quyết hay không, chẳng lẽ cứ mặc kệ loại tin tức bay loạn khắp nơi, ảnh hưởng mặt mũi Phùng thị sao?" Mẹ Phùng nổi giận đùng đùng nói.
Là tin tức ngày hoả hoạn. Tiêu đề màu đen đơn giản "Bạn trai trọng thương nằm viện, người thừa kế Phùng thị không gượng dậy nổi".
Trợ lý vội vàng đưa trà ngon đến, cong eo nói: "Xin ngài bớt giận, Phùng tổng sẽ giải quyết."
"Tôi muốn hỏi cậu, giải quyết như thế nào! Người kia là ai? Tôi không có lập trường phản đối tình yêu và hôn nhân của nó, nhưng nếu là ảnh hưởng đến công ty, vậy thì đã không phải chuyện của một mình nó nữa rồi!"
Trợ lý không có cách nào, cũng may loại này trường hợp này hắn cũng gặp nhiều, biết nên ứng đối như thế nào. Liền ôn tồn hầu hạ, liên tục gật đầu, nghe mẹ Phùng Bắc càu nhàu.
Mở họp xong, Phùng Bắc tự lái xe, định về bệnh viện.
Trong một tháng này, trừ bỏ ngẫu nhiên trở về xử lý chuyện công ty, cơ hồ tất cả thời gian hắn đều ở lại bệnh viện. Hắn lái xe với tốc độ cao, nhìn thấy trước kính treo một cái bùa bình an, trong lòng nghĩ, chờ sau khi Hạ Quan Vân tỉnh lại , nhất định phải cùng nhau lên núi xin một cái bùa bình an, phù hộ hai người cả đời bình an suôn sẻ, vĩnh viễn ở bên nhau.
Chỉ là không biết vì cái gì, mí mắt hắn đột nhiên giật liên tục.
Cảm giác này rất không ổn.
Phùng Bắc nhăn mày, dẫm chân ga, không chút do dự chạy như bay đến bệnh viện.
Đúng lúc này, di động đột ngột vang lên, bên kia truyền đến tiếng kinh hoảng của bảo tiêu: "Phùng tổng, không ổn! Hạ thiếu bị người khác mang đi! Có hộ sĩ biết người đó, hình như là một người bạn của Hạ thiếu, tên là Chu...... Chu......"
"Chu Tuấn!" Phùng Bắc nghiến răng nghiến lợi, trong mắt loé lên tức giận.
_________
Mình đăng nốt mấy chương còn lại chứ mình gục ngã rùi. Bệnh tật liên miên (*'ω'*) Chắc là mấy ngày tới sẽ hông post chương nhớ