Bởi vì Ngọc La Sát bỗng nhiên xuất hiện, tâm tình vốn đang tốt đẹp của Bạch Lưu bỗng chốc tan thành mây khói
Hơn nữa đối phương dường như không có ý rời đi, cho nên Bạch lưu càng thấy buồn bực. Hắn thật vất vả mới có thể nhàn hạ thoải mái đi dạo phố, còn có Hoa Mãn Lâu đi cùng, ai biết nửa đường lại xuất hiện một Ngọc La Sát, đúng là quá mất hứng.
Cảm thấy bầu không khí quái lạ, Hoa Mãn Lâu không chút biến sắc mở miệng, đề nghị hôm nay không bằng đi dạo tới đây thôi, hơn nữa lễ hội sẽ kéo dài ba ngày, không cần nóng vội trong nhất thời, với lại y và Bạch Lưu cũng vừa trở về, nghỉ ngơi trước một hồi cũng là chuyện đương nhiên.
Bạch Lưu lập tức đồng ý đề nghị này.
“Nếu Hoa công tử mệt mỏi, ta có thể phái người đưa ngươi về nghỉ ngơi trước.” Ngọc La Sát cười mà không cười liếc mắt nhìn Bạch Lưu, phất tay triệu thuộc hạ đang ẩn nấp ở xung quanh ra, sau đó thân mật vỗ vỗ vai Bạch Lưu.
“Ta thấy có vẻ Bảo Bảo rất yêu thích nơi này, không bằng tiếp tục đi dạo cùng ta đi.”
Ta có thể nói không sao?
Bạch Lưu khô cằn cười một tiếng, cố gắng khắc chế kích động muốn hất bay bàn tay trên bả vai, tiếp lời Ngọc La Sát, để Hoa Mãn Lâu đi về nghỉ ngơi trước.
Hắn biết vừa rồi Hoa Mãn Lâu có ý muốn giải vây cho hắn, cũng chính vì như vậy hắn mới càng không muốn để Hoa Mãn Lâu bị liên lụy vào chuyện này. Ai biết rốt cuộc Ngọc La Sát muốn làm gì, hơn nữa bàn tay đặt trên vai hắn của y quá có tính uy hiếp.
Tiễn Hoa Mãn Lâu đi, Bạch Lưu lập tức thu hồi nụ cười qua loa trên mặt, tránh khỏi bàn tay trên bả vai ra.
Nhíu mày, Ngọc La Sát phất tay ra hiệu thuộc hạ lui về, bước chân nhìn như chầm chậm lại không hề lạc hậu theo kịp Bạch Lưu đến khu náo nhiệt, xem ra đúng là đang thực hiện câu nói ‘cùng đi dạo’ y vừa nói lúc nãy.
Đi dạo trong chốc lát, tâm tình của Bạch Lưu liền bị bầu không khí xung quanh nhuộm đẫm.
Cư dân xung quanh đều mang theo nụ cười mừng vui, ven đường còn bày từng quầy từng quầy hàng trò chơi mới mẻ, tiếng tiểu thương buôn bán và tiếng cười nói của mọi người xen lẫn với nhau, một bầu không khí ngày lễ nồng đậm phả ngay vào mặt.
Trên mặt Bạch Lưu mang theo nụ cười sung sướng, đảo qua đảo lại chỗ mấy quầy hàng ven đường, lúc thì mua mặt nạ, lúc thì mua chút điểm tâm đặc sắc, chơi đến không biết trời trăng gì nữa.
Ngọc La Sát bị cho ăn bơ cũng không tức giận, vẫn duy trì một khoảng cách không gần không xa tiếp tục theo sau Bạch Lưu.
Nhìn Bạch Lưu không ngừng nhét điểm tâm vào trong miệng, trong mắt Ngọc La Sát cũng chợt lóe ý cười.
Kế hoạch thu lưới bên Ma giáo còn chưa tới lúc, y cũng buồn chán vô cùng, việc duy nhất cảm thấy hứng thú, tất nhiên chính là Bạch Lưu.
Nếu như Bạch Lưu chỉ là một người trẻ tuổi, Ngọc La Sát tất nhiên sẽ không chú ý nhiều hơn, thế nhưng…
Một đứa nhỏ thông minh, ưu tú lại có ‘tình cũ’ với y, Ngọc La Sát đã có suy nghĩ muốn bồi dưỡng hắn. Y nhìn ra, Bạch Lưu đúng là một đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa.
Nếu bồi dưỡng đối phương trở thành trợ lực của Tây Môn Xuy Tuyết, y sẽ không cần lo với tính cách kia của Tây Môn sẽ không thể xử lý tốt sự vụ trong Ma giáo, hơn nữa y đúng là rất thích ‘ở chung’ với Bạch Lưu.
Ngọc La Sát đang có ý đồ gì, Bạch Lưu không biết, lúc này hắn chỉ đang mừng rỡ vì mình đã phát hiện một thứ mới.
Ung dung xuyên qua đám người đến chỗ cần đến, Bạch Lưu ngồi xổm xuống đánh giá hàng mẫu bày trên quầy hàng trước mặt, sau đó vươn tay lấy xuống, yêu thích không buông tay bắt đầu chơi đùa.
“Tiểu công tử thích những thứ lặt vặt này?”
Lão tiên sinh đang vẽ hình đường* ngẩng đầu, đánh giá hai người trước mặt, mang theo nụ cười hiền hòa hỏi.
(*dùng đường + nước đun thành kiểu như caramen, xong dùng nó vẽ hình, có thể hình rồng, hình người…. xong gắn vào que tre nhỏ, chờ khô sẽ thành kẹo tạo hình.)
f4dd3607e38c941efd9e64011def9ab512fe68d7c5af492a8199140d450aadb1_th
Bạch Lưu đáp lại một tiếng. Trong tay hắn đang cầm đường vẽ hình cá chép, toàn thân hiện ra màu vàng nâu sáng bóng đẹp đẽ, nhìn rất sống động, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Một lát sau, từ tay lão tiên sinh lại xuất hiện một hình dáng khác, là hình cung nữ tinh xảo tuyệt luân, Bạch Lưu đứng nhìn mà nhịn không được phát ra âm thanh thán phục.
“Lão tiên sinh thật khéo tay, hình cung nữ phức tạp như thế mà cũng có thể vẽ chân thực như vậy!”
Nếu đặt ở niên đại của hắn, tuyệt đối là cấp bậc đại sư, nghệ thuật gia nha, là nghệ thuật gia đó nha~ Trong lòng Bạch Lưu than thở không ngớt.
14618391232003Trên mặt lão tiên sĩ lộ ra một vệt tự đắc, xem xét lại tạo hình vừa vẽ, sau đó cắm vào chỗ trưng bày hàng mẫu: “Ha ha tất nhiên, lão chỉ có một ngón nghề này, có thể nói là số một trong thành Giang Nam này đó!”
Ngọc La Sát không phản đối nhíu mày, khá là khó hiểu đối với hành vi không ngừng khen ngợi đối phương của Bạch Lưu. Loại đồ chơi giá rẻ này có gì đáng ngạc nhiên, nếu Bạch Lưu thích, vậy mua là được rồi.
Tiện tay móc một nén bạc ra, Ngọc La Sát mở miệng: “Cái này và cái trong tay hắn đều muốn.”
“Một hình đường chỉ cần năm tiền đồng, vị lão gia này, ngài có tiền lẻ không?”
Lão tiên sinh ngạc nhiên trừng mắt nhìn, ngại ngùng mở miệng. Ông chỉ buôn bán nhỏ, trên người thật sự không có nhiều tiền thối như vậy.
Vẻ mặt Ngọc La Sát lập tức có hơi cứng ngắc. Nén bạc này có mệnh giá nhỏ nhất trên người y, tiền đồng… Ngọc đại giáo chủ tỏ vẻ xưa nay y chưa từng dùng, tất nhiên không có.
Hiếm khi thấy Ngọc La Sát ngẩn ngơ, Bạch Lưu lập tức cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Trừng kẻ không hề che giấu ý đồ xem trò vui nào đó, Ngọc La Sát nhướng mày, ném bạc vào trong ngực lão tiên sinh: “Đã như vậy, vậy thì làm thứ đáng giá tiền này đi.”
Tiền tới cửa tất nhiên không có đạo lý từ chối, lão tiên sinh dở khóc dở cười nhận lấy bạc, sau khi suy nghĩ một lát, lập tức cúi đầu bận việc.
Ồ? Bạch Lưu quan sát một lúc, hơi ngạc nhiên mở miệng: “Ngài đây là…”
“Hai vị là cha con phải không, lão bất tài, liền vẽ hình hai vị đi. Vị lão gia ra tay hào phóng này, cũng không biết có vừa mắt với loại đồ chơi nhỏ này không.”
Lão tiên sinh thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát hai người trước mặt một chút, sau đó cấp tốc hoàn thiện hình đường dưới tay.
Bạch Lưu trừng mắt nhìn, vẻ mặt quái dị nhìn Ngọc La Sát phía sau, sau đó đưa tay sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không hề phát hiện mình có chỗ nào giống Ngọc La Sát, làm sao ông cụ lại nghĩ bọn họ là cha con cơ chứ?
Chú ý tới động tác của Bạch Lưu, khóe miệng Ngọc La Sát khẽ cong, cúi người đưa tay sờ sờ khóe mắt của Bạch Lưu: “Nhìn kỹ thì mặt mày Thiên Bảo đúng là giống cha mấy phần đấy.”
Lúc trước y ôm Bạch Lưu trở về, nguyên nhân cũng có mấy phần như vậy.
Nhìn nhu tình đột nhiên xuất hiện trên mặt Ngọc La Sát, Bạch Lưu sửng sốt, hơi không tự nhiên quay đầu tránh thoát ngón tay trên mặt: “Ai giống ngươi… Hừ, nói như vậy, y (Tây Môn) cũng không hề giống ngươi một chút nào cả.”
Y này hắn chỉ Tây Môn Xuy Tuyết, nói thật nếu không phải hệ thống đã xác định, thì hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ Tây Môn là con trai của Ngọc La Sát. Bộ dạng hai người thật sự không hề giống nhau.
Ý cười trong mắt Ngọc La Sát càng sâu: “Thiên Bảo đang ăn giấm sao?”
Lườm Ngọc La Sát một cái, Bạch Lưu yên lặng quay đầu. Lúc Trước hắn diễn quá sâu rồi, cho nên mới khiến Ngọc La Sát tự tin như vậy. Ăn giấm cái gì chứ…
Cả người hắn đều nổi da gà rồi được không?!
Hành động của hai người giống như một đôi cha và con trai đang giận dỗi nhau, lão tiên sinh nhìn xem mà buồn cười lắc đầu không thôi, nhịn không được sâu kín mở miệng với Ngọc La Sát.
“Chắc lão gia còn có công tử khác đúng không, ta thấy tiểu công tử đang dỗi ngài bất công người khác đấy.”
Khóe miệng Bạch Lưu giật giật, yên lặng đen mặt. Dỗi cái gì mà dỗi, cụ ơi cụ nghĩ nhiều như vậy, người trong nhà cụ có biết không?
Ngọc La Sát nghe vậy, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, hành động của Bạch Lưu thật sự giống như đang giận dỗi, lại nghĩ đến những chuyện lúc trước, Ngọc La Sát lập tức cảm thấy lão tiên sinh nói rất có lý.
Một lúc sau, hình đường ‘cha con’ đã được vẽ xong.
Đưa tay nhận lấy hình đường, Bạch Lưu cúi đầu đánh giá hình đường như thật trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười ‘thỏa mãn’. Thấy Bạch Lưu như vậy, trong mắt Ngọc La Sát chợt lóe gợn sóng.
‘Gợi ý của hệ thống: Độ thiện cảm của Ngọc La Sát —— ‘
‘Răng rắc!’
Lão tiên sinh trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, không nhịn được âm thầm cảm thán. Vị tiểu công tử này hình như không dễ dỗ cho lắm, vậy mà lại, vậy mà lại…
Đầu Ngọc La Sát trong hình đường ‘Cha con’ bị răng rắc một tiếng đứt rời.
Bạch Lưu cố ý lộ vẻ thỏa mãn, trong miệng phát ra tiếng rắng rắc rột rột khi nhai đường, cộng thêm còn hàm hàm hồ hồ than thở mùi vị hình đường không tồi nữa.
Trầm mặc chốc lát, Ngọc La Sát mặt không cảm xúc xoay người, lại gần quầy hàng.
Lấy ra nén bạc thứ hai, trên mặt Ngọc La Sát lộ ra một nụ cười ôn nhu, thả bạc đến trước mặt lão tiên sinh: “Phiền lão tiên sinh làm thêm một hình đường hình dáng Thiên Bảo đi.”
Chẳng biết vì sao, lão tiên sinh luôn cảm thấy vị lão gia ôn hòa vừa rồi, tuy lúc này cũng cười ôn hòa như cũ nhưng lại làm ông cảm thấy có chút khủng bố khó hiểu.
Lão tiên sinh vội vàng nhận bạc, cũng không nói nhiều nữa mà vội vàng vẽ hình đường.
Khó hiểu ngó Ngọc La Sát một cái, Bạch Lưu liếm liếm tơ đường dính ở khóe miệng, tiếp tục gặm hình đường Ngọc La Sát một cách say sưa ngon lành. Ừm, đừng nói, mùi vị thật sự cực kỳ tuyệt =v=
Hình đường mới được hoàn thành nhanh chóng, Ngọc La Sát mỉm cười nhận lấy, sau đó liếc mắt cái người nào đó đang có tâm tình rất tốt, chậm rãi cúi đầu, động tác vô cùng tao nhã há mồm——
Ngón tay, cánh tay, đầu, cái cổ…
(thụ đã bị ăn )
“Trẻ con!”
Thấy hình đường hình mình bị Ngọc La Sát cắn từng miếng từng miếng, Bạch Lưu theo bản năng run run người, sau đó căm giận trừng đối phương, xoay người phất tay áo nhanh chân rời đi.
Trẻ con sao? Ngọc La Sát mặt mày cong cong đi theo, còn tỏ vẻ như chưa hết thòm thèm liếm liếm khóe miệng, âm thanh không lớn không nhỏ nói rằng: “Mùi vị quả thật không tệ, khó trách vừa rồi Thiên Bảo ăn vui vẻ như thế ~”
Nhìn theo hai người rời đi, lão tiên sinh ngổn ngang trong gió một lúc lâu mới xoa xoa mắt, cân nhắc xem có nên thu sạp về nhà sớm không. Uhm, hôm nay kiếm lời không ít bạc.
Ài, thời đại này… Quái nhân thật nhiều…
Trở lại tiểu lâu của Hoa Mãn Lâu, Bạch Lưu ngẩng đầu nhìn trời đã dần tối, đưa tay xoa xoa hai gò má hơi cứng ngắt, thở dài một hơi, nhấc chân đi vào tiểu lâu.
Nghe thấy động tĩnh, Hoa Mãn Lâu quay đầu: “Về rồi.”
Bất mãn vô lực đáp một tiếng, Bạch Lưu nhấc chân lại gần Hoa Mãn Lâu ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một chén trà, ừng ực uống hết, lúc này mới thả lỏng người, tê liệt ngồi trên ghế ngồi.
“Sống rồi, sốt cuộc cũng sống lại rồi ~ a a a, đi dạo lâu như thế, cổ họng đệ cũng sắp bốc khói tới nơi!”
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hoa Mãn Lâu rót thêm một chén trà cho Bạch Lưu, hơi khó hiểu cau mày.
hết chương 17