Trên người Bạch Lưu…
Huân hương trên người vị Ngọc tiên sinh kia rất đặc biệt, cho nên Hoa Mãn Lâu có ấn tượng rất sâu, mà trên người Bạch Lưu thì lại mang theo hương thơm thanh đạm của hoa mai, lúc hai mùi này hỗn hợp lại với nhau, tất nhiên khác biệt sẽ rất rõ ràng.
Vốn trong lòng Hoa Mãn Lâu có nghi ngờ, nhưng…
Lúc đầu y đã phát hiện phản ứng của Bạch Lưu khá là quái dị, hơn nữa khí thế của vị Ngọc tiên sinh kia, thực khiến y có loại cảm giác bị nguy hiểm vây quanh. Nói đâu xa, chỉ bằng những thuộc hạ đưa y về tiểu lâu kia, mỗi người đều là cao thủ có nội lực thâm hậu.
Vì thế sau khi trở về, Hoa Mãn Lâu vẫn có chút bận tâm, có điều bây giờ nhìn lại, chỉ là do y quá đa nghi mà thôi.
…
Biên thành quan ngoại, Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh dịch dung thành thương nhân, một bên tìm kiếm manh mối, một bên thu thập tình báo. Con đường của bọn họ rất chính xác, cho nên lúc đến gần quan ngoại đã tìm thấy manh mối bạn tốt của Lục Tiểu Phụng để lại, chẳng qua manh mối này lại bị cắt đứt trước tòa thành nhỏ trước mặt.
Nhưng căn cứ vào tình báo đã tìm hiểu một đường này, Lục Tiểu Phụng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tình huống đúng như những gì Bạch Lưu dự đoán, Ma giáo không có truyền ra động tĩnh gì, Tuế Hàn Tam Hữu kia hẳn chưa để lộ chuyện này ra ngoài, chỉ có điều cũng vì điều này khiến hai người bị trở ngại trong việc tìm người.
Tại quan ngoại, mọi thứ đều lạ lẫm, Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh muốn tìm tung tích một người, không phải là chuyện dễ dàng.
Đặc biệt là khi manh mối bị gián đoạn, càng làm bọn họ không biết làm sao.
Đêm đó, Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh dừng chân ở một khách điếm nhỏ có hơi cũ nát.
Sau khi nhận lấy cơm rượu từ tay tiểu nhị, hai người đóng kỹ các cửa, gỡ lớp dịch dung trên mặt, vừa ăn vừa thảo luận tình huống bây giờ. Lục Tiểu Phụng lấy ra một miếng da dê nhỏ, trải trước mặt, hơi buồn bực mở miệng.
“Bản đồ Tiểu Bạch cho không sai, con đường lúc trước chúng ta suy đoán cũng không sai, nhưng sao manh mối lại đứt đoạn chứ? Tiếp tục đi nữa sẽ lọt vào phạm vi thế lực của Ma giáo… Phiền phức, thật phiền phức.”
Tư Không Trích Tinh cười hắc hắc: “Chuyện thế này huynh nghiên cứu là được rồi, ta chỉ chịu trách nhiệm dịch dung.”
Ghét bỏ liếc mắt nhìn Tư Không, Lục Tiểu Phụng uống một hớp rượu, đầu ngón tay vô thức miêu tả trên bản đồ, bỗng nhiên, hai mắt y sáng lên, vội vàng dùng đầu ngón tay dính chút rượu, bắt đầu vẽ loạn trên mặt bàn.
Lúc trước Bạch Lưu đã nói với y, thế lực trong Ma giáo luôn không yên ổn, có rất nhiều người nhớ nhung La Sát Lệnh và quyền to của Ma giáo, hơn nữa trước đó đệ ấy đã ám chỉ hành vi không có thông báo tình hình với Ma giáo của Tuế Hàn Tam Hữu…
Như vậy y có thể suy đoán, đối phương muốn lén lút có tin tức của La Sát Lệnh.
Cứ như vậy, cho dù mấy người Tuế Hàn Tam Hữu đến quan ngoại, cũng sẽ không tới gần phạm vi thế lực của Ma giáo, cũng nhờ thế y sẽ loại trừ được rất nhiều phương hướng, vòng mục tiêu ở khu vực gần tòa thành này.
“Được rồi! Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm từng tất từng tất!” Trên mặt lộ ra một nụ cười hưng phấn, Lục Tiểu Phụng vỗ bàn một cái, bắt đầu tuyến bố kế hoạch hành động kế tiếp.
Tư Không Trích Tinh nhún nhún vai không có dị nghị gì.
Đầu óc của Lục Tiểu Kê luôn hữu dụng, vấn đề này, nghe y chắc không sai.
…
Yên lặng không nói gì nhìn nam nhân trước mặt, Bạch Lưu đã chẳng muốn phỏng đoán tâm tư và ý đồ của đối phương nữa. Chẳng phải lúc trước dù nhọc lòng, mất công sức phỏng đoán lâu như vậy, cũng không có nhìn ra cái gì, không phải sao?
“Không phải nói hôm nay có hội hoa đăng à? Thiên Bảo ra ngoài xem thử với cha đi.” Ngọc La Sát cười nói.
Mặt Bạch Lưu không hề cảm xúc ừ một tiếng, nhấc chân theo sau Ngọc La Sát đến nơi tổ chức hội hoa đăng.
Người này mời sáng sớm đã chạy đến tiểu lâu ‘ôm cây đợi thỏ’, sau đó giả vờ giả vịt cọ nước trà nửa ngày, nếu còn đợi nữa cũng không biết Hoa Mãn Lâu có thể phát hiện cái gì không, cho nên trừ đồng ý hắn còn có thể làm gì được sao?
Có điều nếu bỏ đi những nhân tố khác khác, thì lúc hai người ở chung vẫn rất hòa hợp.
Hơn nữa độ thiện cảm của Ngọc La Sát đang chầm chậm tăng lên, điều này cũng khiến đáy lòng Bạch Lưu có mấy phần cảm giác chân thât. Hắn rất tin tưởng phán đoán của hệ thống, chỉ cần độ thiện cảm bày ra ở đây, đối phương hẳn sẽ không làm ra hành động nguy hiểm gì.
Cái gọi là hoa đăng, thật ra chỉ là hoạt động nhỏ mà dân gian tổ chức mà thôi, người tham gia đa số là những người trẻ tuổi chưa hôn phối, cho nên cũng có thể nói đây là một hình thức khác của hoạt động ‘xem mắt’.
Nữ tử trẻ tuổi cầm theo đủ loại hoa đăng kiểu dáng tinh mỹ, trên hoa đăng viết các loại thơ từ, nếu tài tử trẻ tuổi có cảm tình với nữ tử nào, sẽ tiến đến thân cận… À không, là đối thơ.
Cũng sẽ có nữ tử chủ động tìm nam tử đối thơ, sau đó, nếu hợp mắt sẽ hẹn ước đến bờ sông thả hoa đăng.
Dân phong Tống Triều rất cởi mở, quan hệ nam nử khá bình đẳng, điểm này Bạch Lưu sẽ cảm nhận được rất nhanh, bởi vì hai người cùng nhau đi tới, hắn đã gặp không ít muội tử ưu ái mời đối thơ.
Đương nhiên, Ngọc La Sát cũng không khá hơn hắn bao nhiêu.
Tốt xấu gì hắn còn ‘biết điều’ hơn một chút, ăn mặt không quá dễ thấy, thế nhưng Ngọc La Sát thì không giống, một thân quần áo hoa quý, hơn nữa thêm vào gương mặt rất có tính lừa dối kia, đúng là đã lừa gạt không ít thiếu nữ tử chủ động đến gần.
Bạch Lưu tỏ vẻ, nhìn thấy một lão nam nhân đến con trai đều lớn tồng ngồng được tiểu cô nương thân cận, hắn lập tức nhịn không được muốn bật cười làm sao giờ =v=
Liếc thấy nụ cười trên mặt Bạch Lưu, khóe mắt Ngọc La Sát hơi nheo lại, lộ ra một nụ cười ôn nhu, khiến tiểu cô nương mười tám mười chín trước mặt y ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó…
Ngọc La Sát búng một cái lên trán Bạch Lưu, bất đắc dĩ mở miệng: “Lại dám nhìn chuyện cười của cha.”
Bị kiểu nói chuyện ‘yêu chìu’ này ghê tởm một cái, Bạch Lưu quay đầu, khá đồng tình nhìn vẻ mặt như sét đánh của vị cô nương kia. Chậc, tư vị đến gần một lão nam nhân nhất định không dễ chịu đúng không?
Sau đó, ngay khi lấy lại tinh thần, cô nương cúi đầu đen mặt, xoay người biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Bạch Lưu nhìn lại Ngọc La Sát, lắc đầu mở miệng chỉ trích: “Dung mạo cô nương kia cũng không tồi, vậy mà cha ngài không thương hoa tiếc ngọc gì cả, e rằng trái tim cô nương nhà người ta đều nát cả rồi.”
Ngọc La Sát hơi nhíu mày, ghé bên tai Bạch Lưu, thấp giọng mở miệng: “Thiên Bảo đúng là rất biết thương hoa tiếc ngọc, vị Hoa công tử kia quả thật không tệ, ngươi che chở y như thế, nếu để cho y biết, chắc hẳn rất cảm động nhỉ.”
Ngươi là tên cuồng rình coi!
Căm giận trừng Ngọc La Sát một cái, Bạch Lưu nghĩa chính ngôn từ tỏ vẻ, hắn và Hoa Mãn Lâu chỉ là tình hữu nghị đơn thuần, cho dù lúc trước có gì… Hắn cũng không có sở thích chen chân làm người thứ ba.
Ngọc La Sát cười mà như không cười giật giật khóe miệng, không hề phát biểu gì với câu nói của Bạch Lưu, quyết định tiếp tục đi dạo phố.
Trên thực tế, cho dù nhìn Bạch Lưu tùy ý lại tự nhiên, nhưng ‘đi dạo phố’ với Ngọc La Sát vẫn rất có áp lực, có áp lực thì phải giải tỏa, cách giải tỏa của Bạch Lưu là ăn ăn và ăn.
Liệu pháp dùng mỹ thực chữa trị tâm linh rất hữu hiệu, thế nhưng cũng có di chứng rất nghiêm trọng là—— đau răng!
Cho nên sau khi Bạch Lưu hoàn thành nhiệm vụ ‘cùng đi dạo’ với ai đó, quai hàm hắn đã đau đến mức muốn nhe răng trợn mắt, có điều do Ngọc La Sát còn chưa đi, Bạch Lưu chỉ có thể khổ bức duy trì hình tượng, nhẫn nại cảm giác đau răng khiến người dằn vặt này.
Chờ đến khi Bạch Lưu thoát khỏi Ngọc La Sát trở lại tiểu lâu, lập tức không để ý hình tượng mà ôm quai hàm kêu rên.
Hoa Mãn Lâu dở khóc dở cười rót cho Bạch Lưu một chén trà giảm nhiệt: “Đa số đồ ăn kia đều là điểm tâm ngọt và đồ chiên nhiều dầu mỡ, đệ đó, không biết khống chế một chút sao?”
“Chuyện này không thể trách đệ được!” Bạch Lưu hừ hừ hai tiếng, nâng chén trà lên, uống từng ngụm nhỏ.
Hắn cũng bị bức bất đắc dĩ được không, đi dạo phố cùng người như Ngọc La Sát, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, mà mỗi khi áp lực lớn là hắn không nhịn được ăn nhiều để giải tỏa, hơn nữa những món ăn vặt kia đúng là rất ngon, cho nên mới không cẩn thận quên mất chừng mực.
“Ai…” Bắt đắc dĩ thở dài một hơi, Hoa Mãn Lâu đứng dậy đi pha cho Bạch Lưu một ly trà lạnh.
Thượng hỏa đau răng không tính là bệnh, thế nhưng lúc đau thì rất là dày vò, Bạch Lưu khổ bức nhăn mặt, chờ Hoa Mãn Lâu phối trà lạnh trừ hỏa cho mình, ai ngờ trà lạnh chưa kịp uống, kẻ khiến hắn đau răng đã xuất hiện.
Bạch Lưu tức giận mở miệng: “Ngươi tới làm chi.”
Ngọc La Sát hứng thú đánh giá gò má vo thành một nắm của Bạch Lưu, đưa tay vào tay áo lấy một bình sứ ra, sau đó cầm một viên đưa đến trước mặt Bạch Lưu: “Ăn nó.”
Ngươi nghĩ ta là trẻ nít ba tuổi, cho cái gì là ăn cái đỏ hả, ai biết đây có phải là độc dược gì của ngươi không.
Bạch Lưu hừ hừ hai tiếng, rất kiên cường quay đầu không nhìn bàn tay trước mặt.
Hoa Mãn Lâu phối trà bên cạnh lắc lắc đầu, y chỉ cần nghe âm thanh đã biết hiện tại là tình huống gì.
Có điều mùi thuốc này của Ngọc tiên sinh… “Thuốc này dùng Bách Lượng Kim*, Bạc Hà Lộ, Khốn Tiên Ti** chế thành, Tiểu Bạch, đệ nên uống đi, có thể lập tức giảm đau, hạ hỏa.”
捆仙丝
(** Khốn Tiên Ti (còn gọi là Thanh Long Đằng – Biondia henryi) là thực vật thân leo, họ Trúc Đào, có tác dụng lưu thông máu, giảm nhiệt (?), giảm đau, chủ trị tổn thương, tay chân lạnh mất cảm giác, trị phong thấp_baike_hình dây leo bên cạnh)
cay trong dua nhan
(*Bách Lượng Kim hay còn gọi là cây Trọng Đũa Nhăn – Ardisia Crispa: Vị đắng cay, tính bình; có tác dụng thanh nhiệt lợi tiểu, thư cân hoạt huyết, tiêu thũng giải độc, lợi thấp khư đàm_hình có trái màu đỏ bên dưới)
Bạch Lưu trừng mắt nhìn, khá hoài nghi liếc nhìn Ngọc La Sát một cái mới đưa tay nhận lấy viên thuốc, nhưng mãi đến khi cho hệ thống cẩn thận phân tích dược tính xong mới yên tâm cho vào miệng.
Thuốc vừa vào miệng, đã nhanh chóng giảm bớt bệnh trạng đau răng của Bạch Lưu.
Đúng nói, đồ này cũng rất ngon, vị ngọt mát lạnh, giống như kẹo bạc hà vậy. Chẹp chẹp miệng một hồi, hai mắt Bạch Lưu sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm chiếc lọ trong tay Ngọc La Sát, đôi mắt lấp lánh biểu đạt ý đồ ‘thèm nhỏ dãi’.
(nếu tui nhớ không lầm thì sau này tiểu thụ sẽ nhận được ‘kinh hỉ’ từ lọ thuốc này =))) này thì tham ăn nhé =)))
Buồn cười nhướng nhướng mày, Ngọc La Sát tiện tay ném bình nhỏ cho Bạch Lưu, sau đó không chút khách khí ngồi xuống, bắt đầu chia hưởng trà lạnh Hoa Mãn Lâu vừa mới pha xong.
Thu được chỗ tốt, Bạch Lưu diễn đủ cái gì gọi là ‘bắt người tay ngắn’, không hề cản người vội tiễn khách như trước, biểu hiện khác biệt rõ ràng này khiến Hoa Mãn Lâu phải dở khóc dở cười.
…
Tại một trấn nhỏ cách phạm vi thế lực Ma giáo không xa, lúc này đang trình diễn một tuồng kịch đặc sắc.
Suy đoán của Lục Tiểu Phụng là chính xác, ở một canh giờ trước, rốt cuộc hai người họ cũng phát hiện tung tích của Tuế Hàn Tam Hữu. Sau khi hai người chuẩn bị một phen, lập tức dắt hai con Lạc Đà, ra vẻ là cư dân bản địa mới từ sa mạc đi ra, chậm rãi bước chân vào trấn nhỏ.
Trấn nhỏ này rất hoang vu, người ở thưa thớt, cũng không có chỗ nào ra dáng có thể đặt chân.
Có điều tầm nhìn đúng là ‘tuyệt hảo’, vừa liếc mắt nhìn qua, trên căn bản đã có thể nhìn thấu tình huống của trấn nhỏ. Giả vờ như dân chạy nạn bị bão các dằn vặt no, Lục Tiểu Phụng ho khan hai tiếng, chậm rãi đến gần một lều trà đơn sơ.
“Cho bai ấm chè xanh, chúng ta chạy một chặng đường dài như vậy, sắp bị chết khát rồi—— Tiểu Lục Tử, nhanh cột chắc Lạc Đà rồi lại đây nghỉ ngơi một chút.” Tư Không Trích Tinh động tác tự nhiên ngồi cách Tuế Hàn Tam Hữu không xa, dặn lão nhân chủ lều trà một tiếng, sau đó mới giục đồng bạn nhanh chóng xong việc.
Khóe miệng Lục Tiểu Phụng co giật một hồi, che miệng khụ hai tiếng, âm thanh khàn khàn đáp lại: “Đến đây, đến đây, Lão Hầu Tử*!”