Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 101

Nhưng lúc này giữa hai người lại không hề có bất kỳ bầu không khí nào trong số đó, cổ tay bị Lục Văn nắm chặt trong tay, mạch đập của nàng dường như không giỏi che giấu, truyền tiếng tim đập loạn nhịp đến đầu ngón tay hắn, những tiếng va chạm đó chắc chắn đã khiến hắn nhận ra.

Nhưng Lục Văn chỉ ôn hòa, hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm, dường như khiến nàng bị ánh mắt hắn thu hút: "Như vậy mới đúng, có lời muốn nói thì cứ nói, không cần ủ rũ, ta còn chưa biết nàng muốn nói gì mà, phải không?"

Nhịp tim của Thẩm Nam Chi hoàn toàn loạn nhịp, lời nói dịu dàng, kiên nhẫn của Lục Văn như đang dụ dỗ nàng nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, nhưng nếu là người khác làm như vậy, nàng sẽ không tự chủ được mà cảm thấy, đây có lẽ là muốn làm nàng xấu hổ, cố ý để nàng mang theo hy vọng nói ra, cuối cùng lại đẩy nàng xuống vực sâu.

Nàng không phải chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nàng cũng dần dần hiểu ra trong những chuyện như vậy, có lẽ cách tra tấn tâm tính người ta, khiến người ta tuyệt vọng nhất, chính là vào lúc hy vọng, xé nát hoàn toàn ý nghĩ của nàng.

Nhưng nhìn vào đôi mắt này của Lục Văn, Thẩm Nam Chi lại cảm thấy, Lục Văn sẽ không như vậy.

Hình như rất nhiều lúc nàng đều rất tin tưởng Lục Văn, loại tin tưởng không lý do này, là vì hắn đã nhiều lần giúp đỡ nàng sao, là vì khuôn mặt luôn khiến nàng mê mẩn này sao, hay là lúc này hắn ôn nhu nhỏ nhẹ dường như hoàn toàn khác với dáng vẻ dính m.á.u tanh, sát khí ngút trời sao.

Thẩm Nam Chi không biết, chỉ thuận theo lời của Lục Văn, không tự chủ được mà tiếp lời: "Ta muốn hỏi đệ, rốt cuộc là muốn đưa ta đi đâu, nếu không phải trở về Quốc Công phủ, vậy là muốn đưa ta về nhà sao..."

Quả nhiên trong lòng không tự tin, giọng nói càng về sau càng nhỏ dần.

Lục Văn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cổ tay đang giao nhau của hai người, lòng bàn tay thả lỏng ra không khỏi chậm rãi di chuyển xuống dưới, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Thẩm Nam Chi, cảm nhận được mu bàn tay theo bản năng co rúm lại, hắn liền nhanh tay hơn nàng rút tay về, nắm chặt lấy tay nàng: "Nàng muốn về nhà sao?"

Thẩm Nam Chi trừng lớn mắt nhìn bàn tay bị Lục Văn nắm lấy, không phải lần đầu tiên tiếp xúc như vậy với hắn, nhưng trước đây hầu hết đều là trong lúc tình huống hỗn loạn, lúc này xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, trong căn phòng chỉ có hai người, cử chỉ thân mật này khiến nàng khó lòng bỏ qua cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Nhưng ánh mắt lại nhanh chóng không nghe lời mà lại hướng lên trên, vì nhìn tay nên giống như lại cúi đầu xuống, hai bên không thể nào cùng lúc để ý, nàng chỉ đành vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không, ta không muốn về nhà..."

"Vậy nàng muốn đi đâu?"

Lục Văn vẫn chưa từng trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Nam Chi, nhưng lúc này hắn lại thản nhiên hỏi ngược lại nàng như vậy, cứ như thể nàng nói ra suy nghĩ của mình, hắn sẽ có khả năng đồng ý thật vậy.

Có khả năng sao?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, đang định mở miệng, Lục Văn lại đột nhiên cắt ngang: "Nhưng ta sẽ không để nàng rời xa ta."

Cảm nhận được bàn tay phủ trên mu bàn tay như muốn giam cầm nàng sắp siết chặt, Thẩm Nam Chi theo bản năng liền có động tác giãy giụa, trên mặt hoảng sợ bất an, co rúm lại muốn lùi về sau, nhưng điều này dường như là vô ích, nàng còn chưa kịp rút tay về hoàn toàn, đã bị Lục Văn nắm chặt lại lần nữa, không nói hai lời bẻ các ngón tay của nàng ra, mạnh mẽ luồn năm ngón tay vào giữa các ngón tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

Quả nhiên, Lục Văn sẽ không để nàng đi.

Một nỗi tuyệt vọng lan tràn trong lòng Thẩm Nam Chi, nhưng khi nàng nhìn vào mắt Lục Văn, đôi mắt đen sâu thẳm đó mang theo một chút cố chấp rõ ràng, và dường như là lời cầu xin ẩn giấu dưới sự cố chấp đó.

Cầu xin?

Lục Văn đang cầu xin nàng?

Thẩm Nam Chi gần như cảm thấy mình nhìn nhầm.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Văn cụp mắt xuống, không để nàng nhìn vào mắt hắn nữa, nhưng khi hắn mở miệng, giọng nói không giống như hắn sẽ dính dáng đến sự khẩn khoản, thấm vào lời nói của hắn, từ từ truyền vào tai nàng: "Những điều nàng muốn làm, ta đều muốn để nàng thực hiện được, cứ ở bên cạnh ta, được không?"

Thẩm Nam Chi không ngờ lại thật sự có khả năng thứ ba.

Xe ngựa chạy thẳng về Trường An, nhưng không vào trực tiếp mà lại đi vòng qua con đường nhỏ, rẽ lên núi ở đầu làng ngoại thành.

Ngọn núi này nằm ngay phía sau quán trà mà nàng thường đến, cây cối xanh tươi um tùm, nhưng đỉnh núi lại không cao lắm.

Cho đến khi Thẩm Nam Chi được đưa đến một ngôi nhà ở lưng chừng núi, nàng mới bàng hoàng nhận ra, Lục Văn lại bố trí một ngôi nhà ở bên ngoài, jắm không định đưa nàng đi đâu cả, mà là định giam lỏng nàng trong núi sâu này sao?!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Thẩm Nam Chi lập tức lan tràn nỗi tuyệt vọng vô tận, nhưng còn chưa kịp để nỗi tuyệt vọng dâng trào, Lục Văn lại chỉ dặn dò vài câu đơn giản rồi vội vàng rời khỏi ngôi nhà.

Còn những người hầu trong nhà thì cung kính với nàng, liên tục gọi "Thẩm cô nương", trước cửa nhà có thị vệ canh giữ, Thẩm Nam Chi vừa đến gần, thị vệ liền cung kính cúi đầu hỏi: "Thẩm cô nương có muốn xuống núi dạo chơi không, thuộc hạ sẽ chuẩn bị xe ngựa cho cô nương."

Bình Luận (0)
Comment