Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 102

Thẩm Nam Chi giật mình, vội vàng xua tay nói: "À... không cần, ta... ta tạm thời chưa cần xuống núi."

Thẩm Nam Chi thật sự có chút không hiểu nổi, điều này rõ ràng khác với việc giam lỏng mà nàng nghĩ, Lục Văn dường như chỉ là sắp xếp cho nàng một chỗ ở, không hạn chế tự do của nàng, cũng không ép buộc nàng làm bất cứ điều gì.

Ngồi thừ người trong phòng một lúc, Thẩm Nam Chi lại dần dần hiểu ra tâm tư của Lục Văn.

Hắn tự tin sẽ không để nàng chạy trốn, nàng cũng đã có bài học sau lần bỏ trốn này, nếu muốn tự mình rời đi, nào phải người không có kinh nghiệm như nàng nhất thời nổi hứng là có thể làm được, vì vậy Lục Văn không hạn chế hành động của nàng, thậm chí còn không chút lo lắng mà trực tiếp rời khỏi ngôi nhà.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Thẩm Nam Chi không biết lúc này mình hiểu rõ chuyện này rồi thì trong lòng cảm thấy thế nào, nói chung, những gì Lục Văn làm đều tốt hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng ban đầu, thậm chí đã vô cùng gần với những gì nàng mong đợi.

Không còn bị người khác ràng buộc, không còn phải nhìn sắc mặt người khác mà hành động, không có mẹ chồng khó tính hà khắc đè nén nàng, cũng không có phụ mẫu thiên vị tùy ý chèn ép nàng.

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Lục Văn, đệ đệ của người phu quân quá cố của nàng.

Một người dè dặt và cứng nhắc như nàng, dù thế nào cũng không thật sự để tâm trí mình chạy theo những hành động của Lục Văn, đi theo hướng tội lỗi. Tất cả những gì Lục Văn làm khiến đầu óc nàng rối bời. Nàng không thể hiểu được mối quan hệ giữa họ, càng không biết mình nên làm gì.

Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài một hơi nặng nề, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Nha hoàn đứng trước cửa là người đã hầu hạ nàng từ miền Nam trở về Trường An, tên là Thúy Yến, một cô bé vô cùng nhanh nhẹn. Vừa thấy nàng có động tĩnh, nét mặt lại có vẻ không vui, cô bé vội vàng lại gần, ân cần nói: "Cô nương, chủ nhân đã dặn, nếu người thấy buồn chán trong phủ thì cứ ra ngoài đi dạo. Giờ trời còn sớm, thời tiết cũng đẹp, hay là để nô tỳ đi cùng người xuống núi ngắm cảnh. Lúc lên núi người ngồi trong xe ngựa nên chưa được ngắm cảnh đẹp nơi này. Cảnh sắc ngoại ô Trường An không kém gì núi Xuân Chi đâu."

Thúy Yến biết nàng trước đây vẫn luôn sống ở Trường An, ít khi ra ngoài, tất nhiên cũng chưa từng thấy cảnh sắc ngoại ô.

Nhưng cô bé không biết, nàng lại khá quen thuộc với nơi này.

Nói đến việc xuống núi, nàng bỗng nhớ ra điều gì đó, cũng không biết sao lại trùng hợp như vậy, quán trà nằm ngay dưới chân núi. Nếu nói điều duy nhất ở Trường An khiến nàng vương vấn, chính là người bạn chưa từng gặp mặt của nàng.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cũng đã lâu không có thời gian viết thư cho người đó. Từng dòng suy nghĩ chất chứa trong lòng, nàng suy nghĩ một chút rồi ngước mắt lên nói: "Vậy thì chuẩn bị xe ngựa xuống núi đi dạo một chút. Ngươi cứ đứng đợi ở cửa, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát."

Thấy nàng đã đồng ý, Thúy Yến cũng lập tức mỉm cười. Trước khi đi, Lục Văn đã dặn dò phải chăm sóc nàng thật tốt, dường như rất lo lắng nàng sẽ chán nản hoặc im lặng không nói. May mà nàng trông không có gì khác lạ, cô bé cũng có thể báo cáo lại với Lục Văn, bèn vội vàng đáp: "Vâng, cô nương, nô tỳ đi chuẩn bị ngay."

Đến khi cầm bút lên, nàng mới chợt nhận ra mình có chút hối hận. Trước đây khó khăn lắm mới có được một lần nhờ Lục Văn dạy chữ, sau đó tuy không còn cơ hội nữa, nhưng những gì học được hôm đó nàng cũng chẳng hề ôn tập vì những suy nghĩ phức tạp trong khoảng thời gian này.

Lúc này, muôn vàn suy nghĩ trong lòng muốn giãi bày với người bạn kia, nhưng lại không thể nào viết ra được thành chữ.

Nàng nhìn bức thư mình viết một cách khó khăn, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tuy không hy vọng mình có thể kể hết cho đối phương, đương nhiên cũng không thể nào nói hết sự thật, nhưng vẫn muốn bày tỏ đôi chút tâm tư. Nàng và người bạn kia vẫn luôn như vậy.

Nhưng mà...

Nàng viết không được...

Cho đến khi Thúy Yến đợi ở ngoài quá lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, lo lắng nói vào trong phòng: "Cô nương, nếu còn trì hoãn nữa thì trời sẽ tối mất, người có cần chuẩn bị gì không, cần nô tỳ giúp gì không?"

"Không, không cần đâu!" Nàng giật mình, vội vàng ngồi thẳng lưng.

Nói xong lại quay đầu nhìn tờ giấy viết thư, cắn răng, vẫn là viết ngắn gọn lại, có chút vội vàng viết xong bức thư.

Khi ra khỏi cửa với bức thư trong tay, nàng vẫn còn cảm thấy hơi lo lắng, không biết trong thư của mình có bao nhiêu lỗi chính tả, câu cú có trôi chảy hay không.

Nhưng rất nhanh, nàng lại nhớ đến bức tranh mà người bạn kia đã vẽ tặng nàng, và những dấu chấm đỏ được khoanh tròn trên những bức thư trước đây. Một người dịu dàng như vậy, chắc sẽ không cười nhạo nàng đâu.

Suốt dọc đường cứ nghĩ lung tung, xe ngựa rất nhanh đã xuống núi, căn nhà nhỏ của quán trà ngoại ô hiện ra trong tầm mắt.

"Dừng lại." Nàng vén rèm xe ngựa gọi.

Thúy Yến ngồi phía trước quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy cô nương?"

Nàng không biết giải thích thế nào, càng cảm thấy chuyện mình có một người bạn ở quán trà ngoại ô không thể để Lục Văn biết được, chỉ đành vội vàng tìm một cái cớ vụng về: "Hình như phía trước là một quán trà, ta muốn đến đó xem thử."

Bình Luận (0)
Comment