Nhưng cả đời này nàng chưa từng cãi nhau với ai, luôn là người bị mắng bị bắt nạt, lúc này nổi lên chút hung dữ, lại không biết làm sao cho hung dữ, thậm chí cả lời mắng người cũng không biết, chỉ có thể chỉ vào Lục Văn, đệ đệ đệ mãi, cũng không nói được gì.
Trước mặt trống không, mắt Lục Văn hơi trầm xuống, có vẻ không hài lòng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, như con mèo xù lông của nàng, hắn liền bật cười thành tiếng, khoanh tay nhướng mày nói: "Không tính là thừa dịp người ta gặp khó khăn, cùng nhau sa đọa thì đúng hơn."
Nàng nhíu mày, nghĩ đến những hình ảnh rời rạc trong đầu, và những khoảnh khắc xấu hổ vì nghĩ mình đã mơ thấy những điều kỳ lạ, lập tức cao giọng: "Đệ đừng nói bậy! Sao lại là cùng nhau sa đọa!"
Cãi nhau với hắn, nàng cũng trông thật xinh đẹp, đôi mắt sâu thẳm của Lục Văn nhìn chằm chằm vào nàng, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm sống động nào trên khuôn mặt nàng, nhưng càng nhiều hơn, là những hồi ức nóng bỏng liên tục hiện lên trong đầu.
Bàn tay mềm mại của nàng ấy bám vào vai hắn, chiếc lưỡi nhỏ xinh vô thức run rẩy, bắt chước hắn thăm dò, câu dẫn nhưng lại không biết mà l.i.ế.m qua môi dưới của hắn, nhẹ nhàng mút một cái, gần như khiến người ta không phân biệt được nàng là say rượu coi môi hắn là bánh ngọt mềm mại đang thưởng thức, hay thật sự là cao thủ tình trường, nhất cử nhất động đều khiến người ta khó kiềm chế.
Và cùng lúc nhớ đến những điều này, không chỉ có Lục Văn, những hình ảnh trong đầu nàng dần trở nên rõ ràng liền mạch, thực ra là những hình ảnh đó quá mức chấn động và xấu hổ, ban đầu nàng hoàn toàn không tin mình có thể làm ra những hành động như vậy, nhưng lúc này Lục Văn lại nói với nàng, đó không phải là mơ.
Vậy nên nàng...
"Lúc đó, nàng mấy lần phản khách thành chủ, khiến ta vốn định dừng lại, lại không thể không chiều theo nàng, cho nên..."
"Đệ đừng nói nữa!" Mặt nàng đỏ bừng, cảm thấy mình sắp bốc khói, vừa nghe Lục Văn nói với giọng điệu trêu chọc, lập tức hét lên, cũng không dám nhìn hắn thêm một cái, quay người bỏ chạy.
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra kêu cọt kẹt mấy cái, bóng dáng trước cửa nhanh như gió biến mất, chỉ còn lại Lục Văn sững sờ trong giây lát, rồi nhanh chóng nở nụ cười cưng chiều.
Nhưng khi hắn hoàn hồn lại, mới thấy trên mặt đất rơi xuống một thứ gì đó dường như quen thuộc, bước lại gần vài bước, nhìn thấy bức thư mà hắn đã trả lại cho nàng mấy ngày trước, chỉ là nàng vẫn chưa đi lấy.
Cúi xuống nhặt tờ giấy trên mặt đất, lại nhìn thấy lời đáp trả không chút khách khí của mình, lông mày hắn hơi động đậy, có vẻ hơi bất mãn.
Lần này để nàng hỏi người nhà, không cho phép người nàng nghĩ đến không phải là hắn.
Sau khi bỏ chạy, nàng trở về phòng mình, hồi phục lại tâm trạng sau một hồi lâu.
Không biết chuyện lại đột nhiên phát triển thành ra như vậy, trên môi dường như vẫn còn cảm giác nóng bỏng, hơi thở đặc trưng của Lục Văn dường như vẫn còn vương vấn xung quanh, nhưng nàng dường như không ghét cảm giác này.
Như vậy là động lòng rồi sao.
Tim nàng đập thình thịch, dù vẻ mặt đã trở lại bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, từng câu nói của Lục Văn, mỗi lần cảm giác tim đập, mỗi hơi thở cảm nhận được bên cạnh hắn.
Sao lại như vậy chứ!
Nàng xấu hổ vùi đầu vào chăn, nàng chưa bao giờ nghĩ mình là người giàu tình cảm như vậy, giàu đến mức cả trái tim đều nở hoa, giàu đến mức xung quanh đều tràn ngập sắc màu rực rỡ.
Hèn chi người ta thường nói, tình yêu khiến người ta mê muội, cảm giác này, thật sự quá tuyệt vời.
Nàng gắng sức nghĩ đến những chuyện khác để bản thân không còn bồn chồn nữa. Vùi mình trong chăn, suy nghĩ miên man một hồi, nàng chợt nhớ đến bức thư lấy ở quán trà lúc xuống núi hôm nay.
Thư?
Nàng ngẩn người, cảm thấy có gì đó không đúng, đưa tay dò vào trong ngực, trống không, chẳng có gì cả.
Thư của nàng đâu!
Nàng bật dậy khỏi giường, đang định đứng lên thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Lục Văn: "Nam Chi, ta vào đây."
Tim nàng đập thình thịch, vừa mở miệng định từ chối: "Đừng..."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Lục Văn đã đẩy cửa bước vào trước một bước. Vừa nhìn thấy mặt Lục Văn, ánh mắt nàng liền nhìn xuống, thấy rõ thứ hắn đang cầm trên tay, chẳng phải chính là bức thư nàng làm mất sao.
Vẻ mặt hoảng hốt của nàng lộ rõ, gần như ngay lập tức nàng lao về phía Lục Văn, cuống quýt giật lấy bức thư hắn đang kẹp nhẹ giữa các ngón tay, hơi thở gấp gáp: "Đây, đây là đồ của ta, đệ nhặt được phải không, đa tạ."
Lục Văn vốn đến đây với chút tâm tư, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ của nàng, ánh mắt hắn trầm xuống, các khớp ngón tay vô thức siết chặt, nhìn chằm chằm vào người đang luống cuống trước mặt. Vẻ chột dạ của nàng khiến hắn giật mình cảnh giác, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, chua xót.
Sau khi nắm chặt bức thư trong tay, ánh mắt nàng đảo đi nơi khác thì bắt gặp Lục Văn đang cau mày, vẻ mặt không vui. Nàng càng hoảng hốt hơn, chưa đợi hắn mở miệng đã vội vàng nói: "Đệ không xem thư của ta đấy chứ?"
Lục Văn nhướng mày: "Ta không được xem sao?"
Hai người mới thân mật, quấn quýt bên nhau chưa được bao lâu, lúc này nàng lại tỏ ra kháng cự và xa cách như vậy, thật khó mà bỏ qua được cảm giác hụt hẫng và sự khó chịu đột ngột dâng lên trong hắn.