Dù biết bức thư này không phải do người khác gửi, cũng biết người nàng đang nghĩ đến và quan tâm chính là hắn, nhưng dáng vẻ chột dạ của nàng khiến hắn vừa mở miệng đã không hiểu sao lại mang theo giọng điệu chua chát.
Thực ra, nàng hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy. Người bạn đó dĩ nhiên rất quan trọng với nàng, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của nàng khi nàng đang chìm đắm trong những ngày tháng tăm tối, thấp hèn. Nhưng nàng và người bạn này chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng có nhiều giao lưu sâu sắc hơn, đôi khi nàng còn chẳng hiểu nổi hắn viết cái gì, làm sao lại nghĩ rằng đây là chuyện khiến Lục Văn khó chịu.
Chỉ là nàng xấu hổ khi nói ra việc mình kết bạn với một người bạn như vậy, hơn nữa nội dung bức thư lần này lại khác với lần trước bị Lục Văn nhặt được, mà là bị người đó thẳng thừng chê bai học thức.
Nếu Lục Văn mà nhìn thấy thì...
Nàng càng hoảng hơn, giọng nói run run, dường như sắp khóc: "Đây, đây là đồ của ta, ta chưa đồng ý thì sao đệ lại tự ý xem được!"
Nói xong, cảm giác uất ức dâng lên trong lòng. Không biết là do hiện tại đã tâm ý tương thông với Lục Văn, hay là trước giờ nàng luôn thoải mái và táo bạo hơn khi đối diện với hắn, lại thêm vẻ mặt hắn vẫn rất chính đáng, không hề thấy mình có vấn đề gì, sự uất ức đó dần biến thành tức giận.
Nhìn thấy nàng từ vẻ mặt sắp khóc dần dần cau mày, ánh mắt tức giận lóe lên, tuy không quá hung dữ, nhưng lại là biểu cảm rất hiếm khi xuất hiện trên mặt nàng, ngoài lần say rượu đó ra, hắn chưa từng thấy nàng nổi giận với ai.
Vậy mà cơn giận này lại là do hắn bắt gặp nàng đang trao đổi thư từ với người nam nhân khác?!
Tốt lắm.
Lục Văn nghiến răng, lúc này ngay cả việc người nam nhân đó chính là hắn cũng không còn thời gian để nghĩ đến nữa, nhìn chằm chằm vào nàng, không lùi mà tiến lên nói: "Nàng làm rơi đồ, ta nếu không xem thì sao biết là của nàng, việc này có gì sai, sao nàng lại chột dạ như vậy?"
Chột dạ?
Nàng tức đến nghẹn họng, sao lại không chột dạ chứ, chuyện này, dù là ai cũng không muốn người khác biết, huống hồ người biết lại là người mà nàng đang muốn gắn bó cả đời, điều này khiến nàng...
Không, là thái độ cứng rắn của Lục Văn khiến nàng vừa tủi thân vừa tức giận, nhất thời bị cảm xúc làm cho đầu óc quay cuồng, trừng mắt nhìn hắn: "Ta chột dạ cái gì, rõ ràng là đệ vô lý!"
Nói xong câu này, căn phòng im lặng trong giây lát.
Sau khi cơn giận nguôi ngoai, nàng mới chợt nhận ra mình vừa làm gì.
Sao nàng lại...
Hình như có chút không giống nàng trước đây, rõ ràng trước đây nàng không dễ dàng cãi nhau với người khác như vậy, lại còn lớn tiếng với Lục Văn nữa.
Lục Văn nói cũng không sai, nếu không xem thì làm sao biết thứ rơi xuống là gì, là của ai, người vô lý, phải là nàng mới đúng.
Nàng càng chột dạ hơn, liếc nhìn Lục Văn. Có lẽ nàng đã hiểu được tâm trạng lúc này của mình đến từ đâu.
Nàng từng nghe một đoạn kể chuyện ở quán trà, loại cảm xúc này, hình như gọi là lo được lo mất.
Nàng nhận ra mình vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ giữa mình và Lục Văn sẽ tiếp tục như thế nào. Nàng chỉ nghĩ đến, Lục Văn bảo vệ nàng, nâng niu nàng, soi sáng cho nàng khiến nàng rung động, nhưng nàng lại chưa từng hiểu rõ, rốt cuộc bản thân mình đã thu hút Lục Văn ở điểm nào.
Nàng không tính là xinh đẹp, vóc dáng cũng từng bị Thẩm Cẩn Nhu miêu tả là béo ú, nàng không có học thức, thậm chí còn chẳng có chút tài năng kiếm tiền nào, nàng không hiểu chuyện đời, nếu không có Lục Văn dạy nàng ngẩng đầu mỉm cười thì nàng thậm chí còn không biết phải đối mặt với sự nhiệt tình của người khác như thế nào.
Lục Văn luôn khác với nàng, dù trước đây cùng là hạt bụi nhỏ bé ở trong góc khuất, Lục Văn cũng luôn khác với nàng.
Tâm trạng tự ti lại một lần nữa dâng lên đến đỉnh điểm, nàng nhớ lại vẻ ngang ngược vừa rồi của mình, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Văn. Sự im lặng của Lục Văn dường như trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp tinh thần nàng.
Nàng không thấy Lục Văn định mở miệng nói gì, chỉ hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay lưng lại, giọng nói trầm thấp, khiến người ta không biết là nàng vẫn còn đang giận dỗi vì chuyện nhỏ này, hay là cô đơn đến mức phải dùng giọng điệu lạnh nhạt để che giấu cảm xúc của mình.
"Có thể để ta yên tĩnh một mình không, ta hơi mệt."
Căn phòng im lặng, ngay cả hơi thở của nàng cũng bị nàng kìm nén đến mức tối đa.
Nàng chưa từng có loại cảm xúc này với ai, ngay cả bản thân nàng cũng không phân biệt rõ ràng được đó là loại cảm xúc gì, sâu đậm đến mức nào.
Nhưng nàng biết, cảm xúc này từ trước đến nay vẫn luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, đến bây giờ có một số lời nói ra thành lời, nàng càng không thể khống chế được sự d.a.o động tâm trạng mà nó mang lại, khi cao khi thấp, không có lý do.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Tuy nàng đã ngoài hai mươi, hơn Lục Văn năm tuổi, nhưng do trải nghiệm không phong phú, gần như không hiểu gì về chuyện nam nữ. Nàng không biết người khi có tình cảm với người khác có giống nàng không, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình như vậy rất không tốt.