Sau khi Tống Thời Cầm dặn dò tiểu nhị mang trà lên cho Thẩm Nam Chi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay đã tìm được cách tạm thời tránh né, nhưng cứ thế này cũng không phải là biện pháp, hắn vẫn phải nghĩ cách để Lục Oánh đừng đeo bám mình như vậy nữa.
Tống Thời Cầm ngồi một mình trong đại sảnh suy nghĩ cách thoát khỏi Lục Oánh, thì cửa trước đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân dồn dập. hắn giật mình hoàn hồn, còn tưởng Lục Oánh đã đến sớm như vậy.
Hoảng loạn quay đầu lại, lại thấy Lục Văn với dáng người cao lớn đang sải bước đến, sắc mặt âm trầm, như đang kìm nén một bụng tức giận.
Lục Văn nhìn lướt qua đại sảnh, không thấy bóng dáng của Thẩm Nam Chi, đáy mắt càng thêm u ám, cuối cùng nhìn về phía Tống Thời Cầm, giọng nói lạnh lẽo: "Nàng ấy đâu?"
Thẩm Nam Chi ngồi trong gian phòng trên lầu cảm thấy hơi không thoải mái, nàng cũng không phải chưa từng ở lại quán trà lâu, nhưng trước giờ đều ngồi ở đại sảnh dưới lầu, thứ nhất là nàng không có nhiều tiền để tiêu xài ở gian phòng, thứ hai là dù là nghe kể chuyện hay gửi thư, cũng không cần thiết phải ở trong gian phòng.
Thế nhưng vừa rồi nàng chỉ nghĩ đến việc có thể ở lại đây lâu hơn một chút, không cần phải về nhà đối mặt với Lục Văn, Tống Thời Cầm vừa đề nghị, nàng liền đi theo lên lầu.
Trên lầu quán trà nhỏ không có mấy gian phòng, thậm chí có vài căn phòng trông không giống gian phòng cho khách, ngược lại giống nhà kho hoặc phòng khác.
Thẩm Nam Chi nhìn lướt qua căn phòng, trong lòng đoán không biết phải tốn bao nhiêu tiền, lại đột nhiên nhìn thấy trên tường có một bức tranh sơn thủy.
Ánh mắt Thẩm Nam Chi dừng lại, kinh ngạc bước về phía bức tranh. Tranh thì nàng không biết, nhưng nét chữ bên cạnh bức tranh lại luôn khắc sâu trong lòng nàng, kiểu gì cũng không quên được.
Đây chẳng phải... nét chữ của người bạn kia sao?
Thẩm Nam Chi giật mình, nhìn thêm vài lần, lại nhanh chóng liếc thấy những cuốn sách trên giá sách, có vài cuốn sách ở trang đầu cũng có nét chữ của người đó. Nàng không dám tùy tiện lật xem, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là đã phát hiện ra rất nhiều dấu vết của người đó.
Những suy nghĩ nghi ngờ trong lòng dần trở nên sáng tỏ, nàng thậm chí còn nghĩ đến một suy nghĩ không thể tin được.
Chẳng lẽ, Lục Oánh chính là người bạn vẫn luôn trao đổi thư từ với mình sao?!
Sao có thể chứ...
Tuy trong lòng phủ nhận suy nghĩ hoang đường này, nhưng rất nhanh lại có những suy nghĩ khác giải thích cho tất cả những điều này.
Người đó chưa bao giờ tiết lộ thân phận và giới tính, nghĩ lại thì có lẽ thân phận của người ấy không tiện cho người khác biết, Tống Thời Cầm quen biết Lục Oánh, Lục Oánh cũng biết quán trà hẻo lánh này.
Cùng với việc giúp đỡ trong lễ tế thần lần đó, và việc xuất hiện ở trong th
ành giúp nàng giải vây mấy hôm trước, dường như tất cả đều có lời giải thích.
Còn những bức thư hồi âm tưởng chừng lạnh lùng nhưng thực chất lại ân cần khoanh tròn những lỗi sai cho nàng, lại còn ra vẻ ghét bỏ trách móc nàng không chịu khó học hành, nhưng lại nhắc nhở nàng nên hỏi thêm người nhà, cảm giác vừa kiêu ngạo vừa quan tâm này, hoàn toàn trùng khớp với ấn tượng của nàng về Lục Oánh.
Vì vậy, Tống Thời Cầm sắp xếp cho nàng ở trong gian phòng này chờ đợi, là bởi vì đây là gian phòng mà Lục Oánh thường dùng, lần đó Tống Thời Cầm đã nói, người bạn kia đang ở trong gian phòng trên lầu.
Tất cả đều trùng khớp.
Tuy Thẩm Nam Chi cảm thấy không thể tin được, nhưng hoàn toàn không tìm được lý do nào để phản bác sự thật này.
Vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh xắn của Lục Oánh, trong lòng nàng bỗng đập thình thịch, vui mừng, ngạc nhiên, cảm động, an ủi, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, nàng thực sự không biết phải cảm ơn Lục Oánh như thế nào, cũng vô cùng may mắn vì mình có cơ hội quen biết một người bạn như Lục Oánh.
Thẩm Nam Chi đứng trước giá sách, tay chân luống cuống nhìn nét chữ trên sách hết lần này đến lần khác, không dám tùy tiện lật xem, nhưng cũng không nỡ rời mắt, không ngờ một tiểu cô nương nhỏ nhắn như Lục Oánh lại có thể viết được nét chữ đẹp và mạnh mẽ như vậy.
Nỗi buồn tủi vì những bức thư trước đây bị coi như là trò cười đã tan biến, Thẩm Nam Chi thậm chí còn suy đoán trong lòng, có lẽ Lục Oánh để nàng mang bồ kết đến quán trà, chính là muốn mượn cơ hội này dần dần tiết lộ thân phận của mình. Tuy không biết tại sao Lục Oánh đột nhiên muốn nói cho nàng biết thân phận thật của mình, nhưng Thẩm Nam Chi cũng không còn hoảng sợ và bài xích như trước nữa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Đây là lần đầu tiên nàng kết bạn, Lục Oánh cũng đối xử tốt với nàng, chỉ trong chốc lát, hình ảnh Lục Oánh vốn không thân thiết lắm trong lòng nàng đã được tô vẽ thêm vô số điều tốt đẹp. Thẩm Nam Chi thậm chí còn có chút nóng lòng muốn gặp Lục Oánh, mặc dù nàng còn chưa nghĩ ra nên nói câu đầu tiên với nàng ấy như thế nào.
Đột nhiên, có tiếng động truyền đến từ cửa, tiếng bước chân rõ ràng là đang hướng về phía gian phòng, dù sao bên cạnh cũng không có phòng nào khác để đi.
Chẳng lẽ Lục Oánh đến rồi!
Trong lòng Thẩm Nam Chi mừng rỡ, tuy có chút căng thẳng, nhưng niềm vui mừng đã chiếm ưu thế, vội vàng đi về phía cửa, chưa đợi tiếng động đến gần hoàn toàn, liền mở cửa trước.