Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, Thẩm Nam Chi ngẩng đầu lên, lại sững người, nụ cười trên mặt cứng đờ, ngay cả trong mắt cũng không giấu được sự thất vọng: "Sao... sao lại là đệ..."
Mặt Lục Văn tối sầm, tâm trạng vừa dịu đi đôi chút sau khi biết Thẩm Nam Chi đang ở gian phòng trên lầu mà hắn thường dùng lại trở nên u ám: "Chứ nàng còn tưởng là ai?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Sao Lục Văn lại ở đây!
Đầu óc Thẩm Nam Chi rối bời, không ngờ người xuất hiện ở cửa lại là Lục Văn, nàng kinh ngạc trợn tròn mắt, theo bản năng lùi lại vài bước: "Không... không ai cả, sao... sao đệ lại ở đây..."
Lục Văn nhân cơ hội bước vào phòng, sải bước đến gần Thẩm Nam Chi, ánh mắt nguy hiểm, rõ ràng là rất bất mãn với thái độ của nàng khi nhìn thấy hắn.
Thẩm Nam Chi bị ánh mắt của Lục Văn nhìn đến mức sởn gai ốc, liên tục lùi lại vài bước, nhưng Lục Văn đã hoàn toàn vào phòng, thậm chí còn tiện tay đóng cửa lại.
Tiếng cửa đóng sầm lại, kéo theo cả trái tim Thẩm Nam Chi cũng run lên, Lục Văn lạnh lùng hỏi ngược lại nàng: "Vậy nàng ở đây làm gì?"
Lục Văn trước giờ không phải là người dễ bị cảm xúc chi phối, sự thâm trầm mà hắn xây dựng nên, cả bụng tâm tư nham hiểm, đều có thể che giấu hoàn hảo dưới vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng bây giờ đối mặt với Thẩm Nam Chi lại như hoàn toàn mất đi khả năng này.
Trước đó hắn còn đang thầm vui vì nàng vòng vo tam quốc cuối cùng vẫn rơi vào tay hắn, ngay sau đó lại nổi giận vì vẻ mặt bài xích thất vọng của nàng, sự bình tĩnh tự chủ đều tan thành mây khói.
Thẩm Nam Chi không hiểu Lục Văn đang nghĩ gì, nhưng Thúy Yến và A Quốc đang ở ngoài quán trà, việc Lục Văn biết nàng ở đây cũng không có gì lạ, nhưng sao lại phải tức giận với nàng như vậy, nàng đâu có làm gì sai.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Nam Chi cũng dâng lên chút ấm ức, nhíu mày nhìn Lục Văn, khí thế tuy yếu nhưng cũng không lùi bước nữa: "Ta ở đây đợi Lục Oánh, trước đó đã đồng ý đưa xà phòng cho nàng ấy, ông chủ quán trà nói Lục Oánh hôm nay sẽ đến đây, nên ta mới ở trong gian phòng của nàng ấy chờ, còn đệ, tự tiện xông vào gian phòng của nàng ấy với bộ dạng hạch tội này, thật sự không nên."
Lục Văn sững người một lúc, suy nghĩ trong đầu như không kịp xoay chuyển, nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi một lúc, mới hơi nhướng mày: "Gian phòng của nàng ấy?"
Thẩm Nam Chi gật đầu: "Đúng vậy, cho dù bây giờ đệ là thế tử Quốc công phủ, tự tiện xông vào gian phòng của nàng ấy cũng là không ổn, đệ mau ra ngoài đi."
Trong lòng Thẩm Nam Chi theo bản năng đã đặt Lục Oánh lên vị trí cao, mặc dù biết Lục Văn nào phải là người câu nệ chuyện gian phòng của ai, ngay cả nhà tổ của Lục gia hắn cũng dám đốt, nhưng nàng vẫn ưỡn n.g.ự.c muốn bảo vệ Lục Oánh.
Lục Văn im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua Thẩm Nam Chi rơi vào bức tranh sơn thủy mà hắn đề chữ, cùng với những cuốn sách của hắn chất đống trên giá sách.
Sau khi biết Thẩm Nam Chi được Tống Thời Cầm dẫn đến gian phòng của mình, cơn giận dữ trong lòng trước đó quả thật đã tiêu tan không ít, nhân tiện hắn cũng nghĩ, chuyện đó vẫn chưa tìm được cách giải quyết, hắn cũng không muốn giấu giếm thân phận này nữa, cùng lắm là nói rõ thân phận, nói rõ ràng mọi chuyện, với tính cách mềm mỏng của Thẩm Nam Chi cũng sẽ không giận hắn quá lâu.
Dù sao hắn cũng đã chịu đựng đủ sự lạnh nhạt xa cách mấy ngày nay rồi.
Nhưng không ngờ, nàng lại chẳng hề đi theo kế hoạch của hắn, lại còn cho rằng người vẫn luôn trao đổi thư từ với nàng là Lục Oánh.
Lục Văn cười lạnh trong lòng, lại tiến lên nửa bước, khiến Thẩm Nam Chi không khỏi phải lùi lại.
Vừa lúc eo Thẩm Nam Chi chạm vào chiếc bàn trong phòng, Lục Văn vươn tay ra, nhanh chóng vòng tay qua eo nàng trước khi nàng đụng vào góc bàn.
Eo Thẩm Nam Chi run lên, cả người ngã vào lòng Lục Văn, bị thân hình cao lớn của hắn ôm chặt lấy.
Hương thơm mềm mại trong vòng tay, chút hiểu lầm nhỏ nhặt kia cũng khiến Lục Văn lập tức không còn tâm trí để so đo nữa, khóe môi cong lên, liền thuận nước đẩy thuyền, lên tiếng trêu chọc nàng: "Nàng cũng biết ta là thế tử Quốc công phủ, vậy Lục Oánh chính là muội muội của ta, ta vào gian phòng của muội ấy thì sao chứ?"
Con ngươi Thẩm Nam Chi co rút lại, vội vàng đưa tay đẩy hắn: "Không được, Lục Oánh không biết ta và đệ còn liên lạc, lát nữa nếu nàng ấy đến, nhìn thấy đệ ở đây nhất định sẽ nghĩ nhiều, không được đâu."
Lục Văn nheo mắt lại, sức lực của Thẩm Nam Chi căn bản không đủ để đẩy hắn ra, hắn lại cố tình chống lại sức lực này mà cúi người xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn một chút: "Sao vậy, tẩu tẩu cảm thấy ta không thể gặp người khác sao?"
Lục Văn bây giờ rất ít khi gọi nàng là tẩu tẩu, đã quen nghe hắn gọi mình là "Nam Chi", lúc này một tiếng "tẩu tẩu" lại khiến cho cảm giác tội lỗi mà nàng cố gắng đè nén lại trỗi dậy, vội vàng đưa tay lên, luống cuống che miệng hắn: "Đệ đừng gọi ta như vậy, ta... ta bây giờ không còn là..."
Lòng bàn tay mềm mại áp vào miệng Lục Văn, đôi môi khẽ động liền chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, Lục Văn bị bịt miệng phát ra tiếng cười khẽ, một tay nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống, tay kia lại véo nhẹ vào eo nàng: "Trước đó là ai cứ một câu ta là tẩu tẩu của đệ, bây giờ lại không thừa nhận nữa rồi?"