Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 119

Mặt Thẩm Nam Chi đỏ bừng lên.

Trước đó nàng đúng là vì muốn phân rõ ranh giới với Lục Văn nên không ngừng nhắc nhở mình là tẩu tẩu của hắn, nhưng nói cho cùng, từ đầu đến cuối nàng nào có chút dáng vẻ nào của một người tẩu tẩu.

Chưa trải sự đời, tâm cơ thủ đoạn căn bản không bằng Lục Văn, vốn đã không có địa vị gì ở Quốc công phủ, càng không thể chăm sóc hắn được, hơn nữa, nàng và Lục Hằng thậm chí còn chưa động phòng, đối với Lục Hằng cũng không có chút tình cảm nam nữ nào, căn bản không tính là phu thê chân chính.

Mặc dù vậy, nàng vẫn gả vào Lục gia, mối quan hệ này sẽ không thay đổi, bây giờ nàng đang nghĩ có thể thử tiếp xúc với Lục Văn, sau này có lẽ thật sự sẽ dần dần bình thản đối mặt với mối quan hệ này, nhưng bây giờ mới đến đâu chứ, nàng chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa lại phát hiện ra Lục Oánh chính là người bạn trao đổi thư từ với mình, làm sao nàng có thể để Lục Oánh bắt gặp cảnh tượng này mà không hề có chuẩn bị gì được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Chi vùng vẫy, sợ lúc này Lục Oánh sẽ tình cờ đến, trong lòng lo lắng bất an liền tăng thêm sức lực đẩy hắn: "Đệ đừng nói linh tinh, không phải như đệ nghĩ đâu, chuyện... chuyện này ta sẽ giải thích với đệ sau, đệ đi trước đi."

Cơ thể áp sát cảm nhận được sự mềm mại của nàng, mùi hương mà hắn vẫn luôn yêu thích xộc vào khoang mũi, Lục Văn không nói hai lời giữ chặt lấy nàng, đương nhiên không thể để nàng thật sự đẩy hắn ra, hơi cúi người xuống áp vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, mới khẽ nói: "Vậy là sao? Mới đây còn đồng ý thử chấp nhận ta, bây giờ lại không chút lưu tình đẩy ta ra, vậy là nàng vẫn chỉ muốn làm tẩu tẩu của ta, không muốn chấp nhận ta đúng không?"

Hắn lại gọi nàng là tẩu tẩu!

Thẩm Nam Chi không biết lúc này Lục Văn là đang nhân cơ hội này trêu chọc nàng, hay là thật sự đang oán trách bất mãn, giọng điệu của Lục Văn nghe có vẻ đáng thương, nhưng sức lực không cho phép từ chối rõ ràng không giống như một người đáng thương có thể phát ra, người bị khống chế giam cầm ngược lại là nàng.

Không còn cách nào khác, Thẩm Nam Chi chỉ có thể thu tay lại, thả lỏng cơ thể, cắn răng đáp lại hắn: "Không phải, ta không có ý đó, ta... ta không hề muốn nuốt lời."

Ánh mắt Lục Văn lóe lên ở nơi Thẩm Nam Chi không nhìn thấy, như thể ngạc nhiên, hắn quả thật có ý trêu chọc, đối với chuyện này hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhượng bộ dù chỉ một chút, Thẩm Nam Chi có đồng ý hay không cũng vậy, hắn sẽ không để nàng rời đi, càng sẽ không để nàng làm tẩu tẩu của mình.

Nhưng Thẩm Nam Chi lại tự mình thừa nhận.

Hôm đó tuy Thẩm Nam Chi đã mềm mỏng thái độ, nhưng cũng không trả lời hắn trực tiếp, lúc này một câu nói mơ hồ lại khiến Lục Văn trong nháy mắt vui mừng khôn xiết, siết chặt tay, hận không thể khảm nàng vào trong xương tủy.

Sự u uất nhiều ngày nay tan biến, Lục Văn ôm nàng, cong môi khẽ hỏi: "Đã không định nuốt lời, sao lại lạnh nhạt với ta lâu như vậy, mấy ngày nay nàng không để ý đến ta, ta khó chịu lắm."

Cơn nóng bừng trên mặt Thẩm Nam Chi dần lan đến tai, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Văn, quấn quýt đến mức ngứa ngáy trong tai, ngay cả người cũng cảm thấy khô nóng, thật sự khiến người ta khó chịu.

Lục Văn như đang làm nũng, sau khi nói xong câu này, còn cọ cọ vào cổ nàng, hắn mềm mỏng thái độ, nàng liền mềm lòng, chưa từng nghĩ Lục Văn lại có mặt này, khiến trái tim nàng đập liên hồi.

Thẩm Nam Chi không khỏi cũng dịu giọng, khẽ giải thích: "Không phải lạnh nhạt với đệ, chỉ là ta không biết nên đối mặt với đệ như thế nào, bức thư đó... thật sự quá xấu hổ, ta sợ đệ sẽ cảm thấy ta..."

"Cảm thấy nàng thế nào, chẳng lẽ ta mới biết nàng lần đầu sao? Ta chưa từng cảm thấy nàng kém cỏi hơn người khác, nàng chỉ là chưa có cơ hội đi học, không có nghĩa là nàng học kém hơn người khác."

Quả nhiên là vì chút tâm tư này, khi Tống Thời Cầm nói ra suy đoán này, Lục Văn không tin, dù sao thì cũng như hắn đã nói, hắn đối với Thẩm Nam Chi chưa từng có nửa phần coi thường, hắn vốn cho rằng nàng cũng nên hiểu.

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến cuộc cãi vã giữa hai người, vốn dĩ không có lý do, ngay cả hắn cũng nảy sinh ra những suy nghĩ hoang đường đến mức không thể kiểm soát được, huống chi là Thẩm Nam Chi.

Lúc này nghe nàng nói như vậy, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, lại thật sự vì những suy nghĩ này mà bị nàng lạnh nhạt lâu như vậy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Nàng nghe mà mặt đỏ tía tai, thậm chí cả khóe mắt cũng hơi cay cay. Những lời này Lục Văn đã nói với nàng từ trước, nàng không phải không biết, nhưng luôn không kiềm chế được suy nghĩ lung tung. Lúc này nghe Lục Văn đích thân nói rõ với mình, chút tâm tư tủi thân lại dâng lên, nép trong lòng hắn càng thêm ỷ lại và tham luyến.

Cảm nhận được thân hình trong lòng mềm nhũn, bàn tay vốn định đẩy hắn ra cũng dần dần chuyển thành bám vào n.g.ự.c hắn, Lục Văn có chút xao động.

Yết hầu khô khốc khó chịu lăn lăn, hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đỏ ửng của nàng, cười có chút mê hoặc: "Còn chưa hôn nàng mà đã đỏ mặt thế này rồi."

Nàng xấu hổ muốn cúi đầu, lại bị Lục Văn nắm lấy cằm: "Muốn hôn nàng..." được không?

Bình Luận (0)
Comment