Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 122

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ liên tục gật đầu: "Được... được..."

Thật sự bị dọa sợ rồi, nói gì cũng đồng ý.

Lục Văn khẽ cười một tiếng, không làm khó nàng nữa, đứng dậy đi về phía cửa sổ sau bình phong.

Và khi hắn đẩy cửa sổ ra, nàng kinh ngạc nhìn thấy bên dưới lại không có chỗ nào để bám vào, cứ thế thẳng xuống đại sảnh, độ cao như vậy sao có thể trực tiếp nhảy xuống được.

"Không..." Nàng há miệng, nhảy xuống khỏi bàn định ngăn cản, nhưng Lục Văn đã nhanh nhẹn lách ra khỏi cửa sổ trước khi nàng kịp nói.

Đùng…!

"Hửm? Tiếng gì vậy?" Lục Oánh lẩm bẩm bên ngoài.

Nàng cắn răng, không dám nghĩ xem Lục Văn rốt cuộc đã tiếp đất như thế nào, có bị thương nặng hay không, trong lòng áy náy hối hận vô cùng, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng chìa khóa xoay.

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng ngồi xuống trước bàn, nằm úp sấp xuống bàn, nhắm mắt lại nhưng rõ ràng là đang giả vờ ngủ.

Cửa phòng bị Lục Oánh đẩy mạnh ra, nàng ấy nhìn vào trong liền thấy nàng, lập tức kêu lên: "Tỷ ở trong đó à, Thẩm Nam Chi!"

Nàng cử động người, làm ra vẻ vừa bị đánh thức, mặc dù diễn xuất không tốt, nhưng với đôi má ửng đỏ và ánh mắt lơ đãng, cũng thật sự có vài phần giống như vừa mới ngủ dậy: "Lục Oánh, muội đến rồi... vừa nãy, hình như ta ngủ quên mất."

Lục Oánh "ồ" lên một tiếng, ánh mắt đảo quanh phòng một vòng, đây là hành động vô thức khi mới đến một nơi, lại khiến nàng trong lòng thấp thỏm, sợ nàng ấy phát hiện ra điều gì đó, thậm chí còn vô thức gõ nhẹ vào cạnh bàn, hơi ấm còn sót lại trên đó khiến mặt nàng càng đỏ bừng.

Vừa nãy... vừa nãy nàng bị Lục Văn... ôm lên trên đó.

Lục Oánh thu hồi ánh mắt liền nhìn thấy nàng mặt đỏ bừng, nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Hôm qua tỷ không ngủ sao, ở đây cũng có thể ngủ say như vậy, ta ở bên ngoài gọi mà tỷ cũng không nghe thấy, còn ngủ đến mức mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ."

Nghe vậy, nàng lập tức che mặt, trong lòng áy náy vô cùng: "Mặt... mặt ta đỏ lắm sao? Ta... ta ngủ luôn ngủ rất say, mà... mà lại dễ đỏ mặt."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Lục Oánh xua tay, không để ý lắm đến phản ứng của nàng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng nói xong chuyện với nàng rồi đi tìm Tống Thời Cẩn, lúc nãy lên đây nàng ấy cũng không thấy bóng dáng Tống Thời Cẩn đâu, không biết có phải lại vì muốn tránh nàng ấy mà trốn đi đâu rồi không, lát nữa phải tìm cho kỹ.

"Nghe nói tỷ mang đồ cho ta, là xà phòng sao? Ta còn tưởng phải mất thêm một thời gian nữa, hơn nữa sao tỷ biết hôm nay ta sẽ đến đây?"

Nàng thấy Lục Oánh không có phản ứng gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng đáp: "Ừm, làm xà phòng không cần nhiều thời gian lắm, hôm nay vốn không biết muội đến, nghe tiên sinh nói muội hôm nay sẽ đến, nên mới đợi muội ở đây."

Tiên sinh mà nàng nhắc đến, đương nhiên là Tống Thời Cẩn rồi, Lục Oánh liền bị phân tán tư tưởng, cũng không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác nữa, đầu óc chỉ nghĩ đến việc đi tìm tên Tống Thời Cẩn tự cho mình là thông minh có thể trốn tránh nàng ấy kia.

Lục Oánh liền đưa tay ra, không hề khách sáo nói: "Vậy thì đưa cho ta đi, ta còn có việc, không nói chuyện nhiều với tỷ nữa, lần sau rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện."

Nghe vậy, nàng vốn có chút không muốn, nàng đã chuẩn bị cả bụng lời muốn nói với Lục Oánh, nàng đã biết thân phận của Lục Oánh, đây là lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn thân phận đối mặt với nhau, nhưng sự xuất hiện của Lục Văn vừa rồi đã làm rối loạn tâm trí nàng, lại càng nghĩ đến việc hắn nhảy từ độ cao như vậy xuống, tiếng động lớn vừa rồi có khiến hắn bị thương không.

Không lâu sau, trong đầu liền bị Lục Văn chiếm hết, Lục Oánh vừa muốn đi nàng cũng không còn tâm trí giữ lại nữa, đợi Lục Oánh đi rồi nàng liền có thể đi xem tình hình của Lục Văn rồi.

Thẩm Nam Chi cũng chẳng hề nhận ra, khi người bạn mà mình luôn mong nhớ xuất hiện, trong đầu nàng lại toàn nghĩ đến chuyện khác.

"Nhanh lên nào." Lục Oánh thúc giục một tiếng, Thẩm Nam Chi lúc này mới hoàn hồn.

Tuy trong lòng còn vướng bận chuyện khác, nhưng nàng vẫn rất trịnh trọng lấy bánh xà phòng trong n.g.ự.c ra đưa cho nàng ấy: "Một chút tâm ý nhỏ, đừng, đừng chê, số tiền đó ta cũng sẽ..."

"Nói chuyện tiền bạc làm gì, đừng nói nữa, ta nhận tấm lòng của tỷ, cảm ơn." Lục Oánh đón lấy, không khách sáo như Thẩm Nam Chi, khóe môi nhếch lên, trông vừa kiều mỵ vừa rực rỡ.

Thẩm Nam Chi thấy lòng ấm áp, có thêm tầng quan hệ này, nàng càng cảm thấy Lục Oánh tốt hơn trong lòng mình, gật đầu lia lịa, đáp lại: "Không cần khách sáo, ta chỉ làm điều nên làm."

Dù sao nàng ấy cũng đã giúp nàng rất nhiều.

Lục Oánh nào biết Thẩm Nam Chi trong lòng đã khen nàng lên tận mây xanh, tay mân mê bánh xà phòng rồi cất vào túi, không nán lại thêm nữa, vội vàng nói một câu "Ta đi trước, hẹn gặp lại sau" rồi xoay người rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Lục Oánh biến mất ở cuối hành lang, Thẩm Nam Chi mới vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Bên dưới là đại sảnh của quán trà, giờ còn sớm, vẫn chưa có khách nào khác, chỉ có tiểu nhị đang quét dọn qua lại, nhưng lại không thấy bóng dáng Lục Văn, thậm chí những người đó cứ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn đang làm việc của mình.

Bình Luận (0)
Comment