Lục Văn đâu?
Tim Thẩm Nam Chi đập thình thịch, nhìn thấy Lục Oánh đã xuống lầu và rẽ sang chỗ khác ở đầu cầu thang, nàng vội vàng nhấc váy chạy xuống lầu.
"Vừa rồi, vừa rồi người kia..." Thẩm Nam Chi túm lấy một tiểu nhị vội vàng hỏi, nhưng lại không biết diễn tả như thế nào.
Chẳng lẽ phải nói là một người nhảy từ trên lầu xuống sao, chuyện này quá hoang đường.
Tiểu nhị lại lập tức hiểu ra, đưa tay chỉ sang một bên: "Ở sân sau."
Thẩm Nam Chi vừa nghe, vội vàng hành động, nói một câu "Cảm ơn" rồi vội vã chạy đi.
Sân sau quán trà, Lục Văn ngồi khoanh chân trên ghế đá, nét mặt không rõ vui buồn, nhưng lại mơ hồ mang theo một áp lực khiến người ta khó chịu.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn Tống Thời Cẩn đang đứng bên cạnh, giọng điệu bất mãn: "Ngươi biết ta lên lầu rồi, còn để nàng ta lên làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi hả?"
Tống Thời Cẩn vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm cũng thấy phiền muộn: "Trời đất chứng giám, người có ba việc gấp, ta đi nhà xí, lúc trước không biết ngươi đến, nên đã dặn tiểu nhị khi nàng ấy đến thì dẫn nàng ấy lên lầu, nào ngờ nàng ấy đến, ngươi lại vừa đúng lúc ở trong phòng riêng."
Lục Văn không đến nỗi quá tức giận, nhưng quả thật cũng bị hành cho một trận, mím chặt môi không nói, Tống Thời Cẩn thấy vậy liền nhướng mày: "Sao thế, ở trong phòng với tẩu tẩu làm chuyện gì mờ ám, bị nàng nhìn thấy rồi à?"
Lục Văn liếc xéo hắn một cái: "Đã nói rồi, nàng ấy không phải là tẩu tẩu của ta."
Tống Thời Cẩn liếc mắt thấy một bóng người trước cửa sân sau, căn bản không thèm đối mặt với ánh mắt hung dữ của Lục Văn, khóe môi nhếch lên, cười nói: "Ngươi nói không phải thì không phải vậy, này, tiểu nương tử của ngươi đến rồi."
Gần như ngay khi Tống Thời Cẩn dứt lời, sắc mặt lạnh lùng của Lục Văn thay đổi nhanh chóng đến mức không ai kịp phản ứng, thậm chí Thẩm Nam Chi còn chưa bước vào sân cũng không hề hay biết.
Chớp mắt sau, người nam nhân vừa rồi còn lạnh nhạt liền nhíu mày nhăn mặt, miệng kêu đau: "Hự... đau quá, đừng chạm vào ta, ta bị thương nặng lắm!"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Tống Thời Cẩn kinh ngạc nhìn người nam nhân đang diễn kịch khoa trương trước mắt, còn có ai tự nói mình bị thương nặng sao, hắn còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc hắn ta.
Quay đầu lại, liền thấy Thẩm Nam Chi nghe tiếng chạy đến, trừng mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Khóe miệng Tống Thời Cẩn giật giật, theo bản năng lùi lại nửa bước, liền thấy Thẩm Nam Chi căn bản không rảnh để ý đến hắn, vẻ mặt lo lắng chạy đến: "Lục Văn, đệ sao rồi!"
"Đau..." Lục Văn giật giật khóe miệng, nhíu mày nhìn Thẩm Nam Chi, lại như rất quan tâm ân cần hỏi: "Nàng làm xong việc rồi?"
Giọng nói nhẹ nhàng, không chút nặng nề, Lục Văn rất khéo léo đặt mình vào thế yếu, như một chú cún con bị người bỏ rơi, thương tích đầy mình, vẫn không quên quan tâm đến chuyện của nàng.
Vốn đã lo lắng không thôi, lại thấy Lục Văn bộ dạng đáng thương lại ân cần như vậy, Thẩm Nam Chi càng thêm áy náy, nào còn nhớ đến Tống Thời Cẩn vẫn đang đứng bên cạnh, vội vàng chạy đến trước mặt Lục Văn nắm lấy cánh tay hắn: "Đệ sao rồi, có bị thương chỗ nào không, còn ngồi đây làm gì, ta gọi đại phu đến xem cho đệ."
Tia xảo quyệt trong mắt Lục Văn nhanh chóng bị che giấu, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Tống Thời Cẩn đang vướng víu bên cạnh, liền nói yếu ớt: "Về nhà xem đi, ở đây cũng không tiện."
Vừa nói xong, Thẩm Nam Chi mới nhận ra Tống Thời Cẩn vẫn còn ở đó, vội vàng quay đầu nói với hắn: "Xin lỗi tiên sinh, hôm nay đã làm phiền ngài rồi, có làm hỏng thứ gì không, thật sự rất xin lỗi, ta, ta..."
"Không sao." Tống Thời Cẩn xua tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, Lục Văn rõ ràng là muốn dẫn người đi ngay, khó khăn lắm mới tóm được Thẩm Nam Chi để giúp hắn ứng phó Lục Oánh, xem ra chiêu này không được rồi, hắn đành phải nói: "Vị công tử này thân thủ nhanh nhẹn, không làm hỏng thứ gì cả, rất an toàn, Thẩm cô nương không cần lo lắng."
Tống Thời Cẩn nhấn mạnh bốn chữ "thân thủ nhanh nhẹn", ý tứ trong lời nói không muốn để hắn được đắc ý với trò hề bỉ ổi này.
Nghe vậy, Lục Văn đứng sau lưng Thẩm Nam Chi đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, Tống Thời Cẩn rõ ràng là muốn phá đám hắn, hắn không thể không thừa nhận trong lòng có chút hoảng hốt, sợ vở kịch vừa mới diễn chưa được bao lâu đã bị lật tẩy.
Nhưng Thẩm Nam Chi lại không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, chỉ nghe Tống Thời Cẩn nói không làm hỏng đồ, liền thở phào nhẹ nhõm, không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng quay người lại đỡ Lục Văn, nhỏ giọng nói: "Vậy thì không làm phiền tiên sinh nữa, hôm nay cảm ơn ngài đã cho ta chờ ở phòng riêng của Lục Oánh, đồ ta đã đưa rồi, ta đưa đệ ấy về trước, cáo từ."
Tống Thời Cẩn ngẩn người, há miệng, nhất thời không hiểu "phòng riêng của Lục Oánh" mà Thẩm Nam Chi nói là có ý gì, Lục Văn đứng dậy liền nhướng mày với hắn, vẻ mặt vừa cảnh cáo vừa đắc ý, hắn lại mím môi, không nói gì thêm nữa.
Hai người này, nào còn chỗ cho hắn xen vào, việc của hắn còn chưa xong, vẫn là đừng xen vào việc của người khác nữa.
Thẩm Nam Chi lo lắng đỡ Lục Văn ra khỏi sân sau quán trà, bước chân Lục Văn có vẻ lảo đảo, như thể dồn phần lớn trọng lượng cơ thể về phía nàng, nhưng thực chất vẫn nhớ đến thân thể yếu ớt của Thẩm Nam Chi, không dám đè nàng quá mạnh.