Lục Văn không biết từ lúc nào đã cất kiếm vào vỏ, chỉ mặc một chiếc áo lót trắng tinh, vẻ mặt lạnh nhạt đứng sau lưng nàng.
Chàng trai tuấn tú cởi bỏ màu đen u ám, lúc này hắn đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt góc cạnh tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như vị thần giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Thẩm Nam Chi sững sờ một chút, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Vội vàng đứng dậy từ dưới đất, mặc dù hai chân vẫn còn hơi mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng đứng vững, đứng trước mặt Lục Văn kéo chặt vạt áo, có chút ngượng ngùng nói: "Lục Văn, hôm nay nhờ có đệ, nếu không có đệ, ta... ta cũng không biết sẽ bị đối xử thế nào, ta sẽ báo đáp đệ thật tốt! Còn nữa... còn áo khoác của đệ, ta sẽ giặt sạch trả lại cho đệ, chỉ là... chuyện hôm nay có thể xin đệ đừng nói với ai khác được không, ta xin đệ đấy."
Thẩm Nam Chi hiếm khi nói nhiều lời với người khác như vậy, không biết có phải vì sự cứu giúp của Lục Văn và chiếc áo khoác mang theo hơi thở nam tính không thể bỏ qua này hay không, mặc dù lần đầu gặp mặt Lục Văn không được hòa thuận cho lắm, bây giờ cũng không phải là quan hệ thân thiết, nhưng nàng vẫn mạnh dạn nói ra những điều trong lòng với hắn.
Nàng thực sự rất biết ơn hắn, có lẽ hắn chỉ là người ít nói, nhưng bản chất lại rất tốt.
Lục Văn im lặng liếc nhìn t.h.i t.h.ể nằm bên cạnh, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của người nữ nhân liên tục cảm ơn hắn, nhưng hắn chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bực bội.
Việc g.i.ế.c người hôm nay không hề khiến hắn cảm thấy hả hê, thậm chí còn gợi lại một số quá khứ khó chịu, khiến hắn còn muốn c.h.é.m thêm thứ gì đó. Lòng bàn tay buông thõng bên người dần nắm chặt, đầu ngón tay hơi cọ xát một chút, rồi mới chuyển ánh mắt về phía Thẩm Nam Chi.
Báo đáp?
Một người nữ nhân không thể tự bảo vệ mình, có thể báo đáp hắn cái gì?
Lục Văn sầm mặt xuống, thờ ơ nói: "Không nói với người khác, tẩu tẩu định tự mình nuốt xuống chuyện bị sỉ nhục này sao?"
Nếu không thì thế nào đây?
Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Nam Chi.
Nàng vốn không nên đến vùng ngoại ô này vào giờ này, vì bức thư hồi âm của người kia mà nàng đã chậm trễ giờ về phủ, chuyện này không trách được ai.
Dù gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, nàng có thể tìm ai để đòi lại công bằng, nếu không nuốt xuống, chẳng lẽ nàng còn có thể tìm ai làm chủ hay sao.
Sẽ không có ai làm chủ cho nàng.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Nam Chi lại chợt bừng tỉnh, hôm nay nàng suýt nữa gặp nạn, dù sao cũng là tai qua nạn khỏi, nhưng Lục Văn lại thực sự đã g.i.ế.c người.
Xác c.h.ế.t nằm bên cạnh khiến Thẩm Nam Chi lần đầu tiên nhìn thấy người c.h.ế.t liền lạnh sống lưng, nàng theo bản năng lùi lại nửa bước, căng thẳng lắp bắp nói: "Đệ... đệ yên tâm Lục Văn, chuyện hôm nay ta cũng tuyệt đối sẽ không nói với ai, người này... người này c.h.ế.t là đáng đời, ta sẽ không để đệ bị liên lụy, ta sẽ xử lý cái xác này trước, sau này nếu có ai điều tra... đệ cứ coi như không biết gì, đệ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lục Văn lúc này mới thực sự nhíu mày, không thể giữ được vẻ mặt thờ ơ nữa.
Hắn chỉ bóp c.h.ế.t một con kiến hôi, nàng lại như trời sắp sập xuống, rõ ràng vừa nãy còn sợ hãi lùi lại nửa bước, lúc này sau khi nói xong những lời này, lại run rẩy thận trọng tiến về phía t.h.i t.h.ể tên say rượu.
Khi ngón tay Thẩm Nam Chi chạm vào t.h.i t.h.ể đã lạnh cứng, chỉ trong nháy mắt, nàng lại nhanh chóng rụt tay lại, rõ ràng là sợ hãi vô cùng.
Nhưng trong mắt Thẩm Nam Chi, Lục Văn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, nàng lớn hơn Lục Văn, là tẩu tẩu của Lục Văn, hắn vì cứu nàng mà lỡ tay g.i.ế.c người, nàng tuyệt đối không thể vì vậy mà liên lụy đến hắn.
Người đối xử tệ bạc với nàng, nàng không có sức phản kháng, nhưng đối với người tốt với nàng, nàng không có gì để báo đáp, chỉ có thể cố gắng hết sức mình.
Thẩm Nam Chi lại lấy hết can đảm đưa tay kéo vạt áo tên say rượu, dùng hết sức kéo cái xác nặng nề vào khu rừng tối đen.
Ánh mắt Lục Văn mờ mịt khó hiểu, nhìn bóng dáng mệt mỏi của Thẩm Nam Chi dần biến mất trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Cho đến khi bóng dáng loạng choạng kia ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa, Lục Văn mới từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người định rời đi.
Vừa bước được hai bước, Lục Văn lại đột nhiên dừng chân, dưới chân như giẫm phải thứ gì đó, hắn nhấc chân lên, dưới ánh trăng mờ ảo, một tờ giấy được gấp vuông vắn lúc này bị cong hai góc, đang nằm yên dưới chân hắn.
Khuôn mặt cứng đờ của Lục Văn lúc này bỗng nhiên có chút biến chuyển, lông mày hơi nhướng lên, cúi người nhặt tờ giấy lên.
Bức thư này, sao nhìn quen quen vậy?
Khi Thẩm Nam Chi kéo xác vào sâu trong rừng rồi quay trở lại, nàng không tìm thấy bóng dáng Lục Văn nữa.
Hắn không biết đã rời đi từ lúc nào, trong lòng Thẩm Nam Chi tuy có chút bất an, nhưng cũng chỉ vội vàng lau sạch vết m.á.u trên mặt, vội vã chạy về phía cổng thành.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Trở về Lục phủ đã quá giờ Hợi, trời tối mịt, người đánh xe không để ý đến chiếc áo choàng không vừa và vết m.á.u chưa kịp lau sạch trên cổ áo nàng.