Thẩm Nam Chi vội vã đi về phía phòng mình, sợ trên đường bị người khác phát hiện ra việc nàng về muộn và bộ dạng lem luốc, nhưng không ngờ lại không có ai quan tâm nàng về lúc nào, trong sân cũng không có một hạ nhân nào canh giữ.
Sự thờ ơ của Lục Hằng đối với nàng đương nhiên cũng ảnh hưởng đến thái độ của hạ nhân trong phủ đối với nàng, bình an vô sự trở về phòng, Thẩm Nam Chi nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Thắp nến lên, Thẩm Nam Chi đương nhiên cũng sẽ không gọi Xuân Hạ và Thu Đông đã nghỉ ngơi trong phòng hạ nhân dậy, may là nàng đã quen làm những việc này, nhanh nhẹn múc nước nóng vào thùng gỗ trong phòng tắm, rồi mới cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Dưới lớp áo khoác của Lục Văn, nàng lại nhìn thấy vạt áo bị xé rách của mình, trước n.g.ự.c rộng mở, nếu không còn chiếc yếm gần như không che nổi ngực, e rằng chút xấu hổ cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn phơi bày ra.
Đồng tử Thẩm Nam Chi đột nhiên co rút lại, dưới ánh nến, dáng vẻ này của nàng tự nhiên nhìn rõ hơn so với lúc ở con đường nhỏ vùng ngoại ô, nàng thậm chí không thể nhớ lại Lục Văn lúc đó đã nhìn thấy bao nhiêu.
Ánh sáng mờ ảo như vậy, chắc hắn không nhìn rõ đâu nhỉ.
Suy nghĩ có chút hỗn loạn, Thẩm Nam Chi hoảng sợ chìm cả người xuống nước, như muốn c.h.ế.t đuối trong đó, không muốn đối mặt với việc bị đệ đệ của phu quân nhìn thấy cơ thể, cũng không dám nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra.
Cho đến khi sắp không thở nổi, nàng mới đột ngột ngoi đầu lên khỏi mặt nước, thở hổn hển, bộ n.g.ự.c đầy đặn cũng theo động tác thở dốc của nàng mà phập phồng lên xuống, tạo nên những gợn sóng lấp lánh.
Nhìn ngọn nến lay động, những u uất chất chứa bấy lâu trong lòng Thẩm Nam Chi lại ùa về.
Khi nàng lần đầu tiên có kinh nguyệt, bộ n.g.ự.c bắt đầu phát triển, Thôi Anh Tú đã cảnh báo nàng, nhất định phải kiềm chế lại, nếu lớn lên thành hồ ly tinh quyến rũ, bà ấy nhất định sẽ không tha cho nàng.
Nhưng thứ này lại như không thể kiềm chế được, theo năm tháng, không hề có ý định thu nhỏ lại chút nào, ngược lại càng thêm nảy nở, chiếc yếm cỡ bình thường của nữ nhân đã không thể che hết được nữa.
Thẩm Nam Chi không biết dáng vẻ nào mới được coi là hồ ly tinh, lúc đầu Thôi Anh Tú cũng không trách móc nhiều vì sự phát triển của nàng, cho đến khi Thẩm Cẩn Nhu đến tuổi dậy thì, mỗi lần Thôi Anh Tú nhìn thấy nàng mặc những bộ quần áo có dây thắt ở eo làm nổi bật vóc dáng, bà lại lộ vẻ oán hận, như thể có điều gì đó không hài lòng, nhưng lại không biết bắt lỗi nàng ở điểm nào.
Sau đó, nàng bị Thôi Anh Tú yêu cầu, quần áo không được mặc bó sát, nàng vốn không mảnh mai yêu kiều như Thẩm Cẩn Nhu, nên phải mặc quần áo rộng thùng thình để che đi thân hình mũm mĩm, tránh ra ngoài bị người ta nhìn thấy, làm mất mặt mũi Thẩm gia.
Thẩm Nam Chi ngâm mình trong nước, có chút chán nản vuốt ve bụng phẳng lì của mình, nàng đã cố gắng kiểm soát chế độ ăn uống của mình, không để cho bụng, đùi hay bất kỳ chỗ nào khác mọc ra một chút mỡ thừa nào, nhưng chỉ riêng thứ này trên ngực, dù nàng có nhịn đói đến mức chóng mặt hoa mắt, nó cũng không hề nhỏ đi chút nào.
Rửa sạch bụi bẩn trên người, Thẩm Nam Chi thay một bộ đồ lót sạch sẽ thoải mái, mang theo hơi ấm quay trở lại phòng.
Nỗi buồn bực trong lòng không hề tan biến sau khi tắm rửa, Thẩm Nam Chi trằn trọc trên giường hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ việc ép mình đi ngủ, đứng dậy muốn ra sân hóng mát.
Nàng xỏ giày vào, đang định khoác áo ngoài lên vai thì bỗng nhớ ra điều gì đó, nét mặt hơi khựng lại, vội vàng đi đến chỗ đống vải vụn đã được gói ghém định vứt đi, bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Hồi âm của người đó hôm nay được nàng cất trong túi áo khoác. Sự hoảng loạn ban ngày khiến nàng suýt quên mất chuyện này. Lúc này, nàng lật đi lật lại chiếc áo khoác dính máu, tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bức thư đâu.
Sao lại như vậy?!
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Thẩm Nam Chi vô cùng hoảng hốt, trong đầu không ngừng nhớ lại xem mình đã làm mất bức thư đó khi nào.
Lần này, hồi âm của người nọ không phải là thơ từ y tặng nàng, mà chỉ là khoanh tròn một vài lỗi chính tả trong một bức thư bình thường mà nàng đã gửi đi trước đó. Cho dù có ai nhìn thấy cũng sẽ không thấy có gì kỳ lạ, nhưng đó lại là hồi âm mà nàng đã đợi gần nửa năm, sao có thể biến mất không thấy tăm hơi.
Thẩm Nam Chi lại lục tìm chiếc áo khoác vài lần nữa, bức thư quả thật không còn ở đó. Trong lòng rối bời, nàng thậm chí còn nảy ra ý định quay lại con đường nhỏ ven thành để tìm bức thư bị mất.
Nhưng cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh.
Nàng tự an ủi mình trong lòng, có lẽ là lúc xuống xe ngựa vội vàng về phòng nên đã đánh rơi ở trong phủ, bây giờ đi tìm chắc sẽ tìm lại được.
Tuy cảm thấy khả năng này rất mong manh, nhưng Thẩm Nam Chi không còn cách nào khác, tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài rồi vội vã đi ra khỏi sân.
Thẩm Nam Chi không dám thắp đèn, nàng không biết ban đêm Quốc Công phủ có người tuần tra hay không, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo để tìm kiếm những nơi có thể đánh rơi bức thư.