Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 30

Nhưng nếu là đại lễ tế tổ của Quốc công phủ như thế này, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc, hoàn toàn không biết Quốc công phủ có phong tục và yêu cầu gì, nên khi chuẩn bị lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trong tình huống này, đương nhiên chỉ có thể tìm người giúp đỡ.

Nhưng Lục Hằng lại bảo nàng đi hỏi Từ thị.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Nghĩ đến sáng nay khi đi thỉnh an Từ thị, vẻ mặt bà tỏ ra khó chịu và chán ghét, nàng chỉ mới tưởng tượng sơ qua thôi đã thấy Từ thị chắc chắn sẽ không kiên nhẫn dạy nàng những việc này, thậm chí còn mắng nàng té tát vì làm không nên trò trống gì.

Đêm đó, Lục Hằng quả nhiên lại đến viện của nàng, người nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là định ngủ lại đây.

Thấy hắn về phòng, nàng vội vàng cất cuốn sổ ghi chép mà cả buổi chiều nàng lật xem cũng chẳng hiểu gì, đứng dậy nghênh đón: "Thế tử, chàng có muốn tắm rửa trước không? Ta sai người chuẩn bị nước."

Vừa đến bên cạnh Lục Hằng, một mùi hương phấn son nồng nặc hơn cả mùi rượu xộc vào mũi nàng. Nàng nhíu mày theo bản năng, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Lục Hằng trầm giọng nói: "Ừ, cho nhiều nước nóng vào, ta mệt lắm rồi."

Nàng há miệng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Hằng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Lục Hằng không thể nào không biết mùi hương trên người mình nồng nặc đến mức nào, nếu không phải có nữ nhân dựa sát vào hắn hồi lâu, thì sao ngay cả mùi rượu cũng không át được mùi phấn son ấy.

Thế mà hắn lại chẳng có ý định che giấu gì, thậm chí sau khi nàng đến gần, hắn còn ung dung cởi áo khoác ngoài, ném thẳng chiếc áo khoác dính đầy hương phấn son của nữ nhân vào tay nàng, rồi chỉ mặc độc một lớp áo trong ngồi xuống mép giường.

Thấy nàng đứng ngây ra đó, hắn lại cau mày khó chịu thúc giục: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau đi đi!"

Nàng hoàn hồn, mím môi, cuối cùng cũng không nói gì, quay người ra ngoài gọi hạ nhân.

Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách, lòng nàng lại dâng lên một nỗi hoang mang, thậm chí dạ dày cũng cuộn trào khó chịu.

Nàng không phải quan tâm Lục Hằng hôm nay đã đi đâu, thân mật với ai, nhưng cũng không thể hoàn toàn không để ý.

Chẳng lẽ nàng thật sự phải làm chuyện đó với Lục Hằng sao?

Nghĩ đến điều này, lần đầu tiên trong lòng nàng dâng lên một cảm giác phản kháng mãnh liệt như vậy, chỉ cảm thấy cổ họng càng lúc càng buồn nôn, như thể sắp nôn ra đến nơi.

Đột nhiên, một tiếng bước chân đột ngột vang lên bên tai, nàng giật mình hoàn hồn, lại không biết từ lúc nào thì tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng. Ngước mắt lên nhìn thì đã thấy Lục Hằng áo quần xộc xệch, thong thả bước ra từ phòng tắm.

Dưới lớp áo trắng là lồng n.g.ự.c săn chắc màu lúa mì, yết hầu nhô lên trên cổ Lục Hằng chuyển động nhẹ, vài giọt nước chưa kịp lau khô theo đường vai và cổ trượt xuống dưới lớp áo, không nhìn thấy nữa.

Ánh nến lay động, tạo nên những đường cong mờ ám, như đang báo trước những gì sắp xảy ra đêm nay.

Trong bầu không khí yên tĩnh, Lục Hằng là người chủ động trước, đứng trước bàn trang điểm, hắn ngoắc tay với nàng: "Lại đây."

Ánh mắt nàng chứa sự cảnh giác và kháng cự không thể giấu được, nhưng thân thể lại chỉ có thể nghe theo giọng điệu ra lệnh của Lục Hằng, chậm rãi bước tới.

Đáy mắt Lục Hằng mang theo vài phần men say, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm và u ám, giống như một con thú hoang đang rình mồi, lặng lẽ chờ đợi con mồi đến gần, tìm đúng thời cơ sẽ vồ lên, bóp chặt cổ nó.

Và hắn thật sự đã làm như vậy. Khi nàng từng bước đi đến trước mặt hắn, Lục Hằng nheo mắt lại, đưa tay vuốt ve chiếc cổ thon dài mịn màng của nàng. Đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại, động tác vuốt ve ban đầu bỗng chốc trở nên mạnh bạo hơn, hổ khẩu siết chặt, men say trong mắt dần trở nên điên cuồng và mất kiểm soát.

Nàng giật mình, trợn tròn mắt, lực đạo nơi cổ họng khiến nàng nghẹt thở trong giây lát, cơn đau theo sau đó khiến vẻ mặt bất an của nàng lập tức chuyển thành sợ hãi, nàng vùng vẫy trong vô vọng: "Chàng... chàng làm gì vậy!"

Giọng nói đau đớn của nàng dường như đã kéo Lục Hằng trở lại với lý trí, hắn nới lỏng lực đạo trên tay, không đến mức khiến nàng ngạt thở, nhưng vẫn giữ bàn tay trên cổ nàng, cúi người xuống gần hơn, khàn giọng nói: "Làm nàng sợ rồi, chỉ là chút tình thú thôi, đừng sợ."

Cảm giác bị bóp cổ tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nàng lại cảm thấy lực đạo đó hoàn toàn không phải là tình thú gì cả, mà là g.i.ế.c người, là mất kiểm soát, là một mặt khác ẩn giấu dưới lớp mặt nạ thản nhiên của Lục Hằng.

Theo bản năng, nàng muốn lùi lại, nhưng vừa mới cử động thì đã bị Lục Hằng dùng tay còn lại giữ chặt eo, kéo nàng vào lòng hắn, người vẫn còn nồng nặc mùi rượu sau khi tắm: "Chạy đi đâu?"

Từng cử chỉ của Lục Hằng đều rất thành thạo, rõ ràng là một tay lão luyện trong chuyện nam nữ, còn nàng thì lại luống cuống tay chân bị hắn giam cầm trong lòng, như một con cừu non chờ bị làm thịt, không thể trốn thoát dù chỉ một chút.

Nàng theo bản năng đẩy Lục Hằng ra, nhưng bàn tay trên eo dưới sự phản kháng của nàng lại càng siết chặt hơn, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc hắn bóp cổ nàng khi nãy, khiến nàng nhíu mày kêu lên vì đau: "Chàng làm ta đau!"

Bình Luận (0)
Comment