Thế nhưng vẻ mặt đau đớn của nàng không những không khiến Lục Hằng kiềm chế lại mà ngược lại còn khiến ánh mắt hắn càng thêm phần hưng phấn và điên cuồng, cảm giác dưới lòng bàn tay hắn lúc này càng khiến hắn cảm thấy bất ngờ, không ngờ vòng eo dưới lớp áo rộng thùng thình của nàng lại mềm mại và nhỏ nhắn đến vậy.
Lục Hằng nhếch mép, lực đạo trên tay lại vô thức mạnh thêm vài phần, không chút thương hoa tiếc ngọc mà véo nàng một cái, rồi nhanh chóng bế thốc nàng lên vai: "Đau sao? Lát nữa còn có thứ làm nàng đau hơn."
Nàng đau đến mức gần như ngất xỉu, chỉ cảm thấy eo như bị lửa đốt, nước mắt cũng nhanh chóng dâng lên trong hốc mắt, chưa kịp hoàn hồn khỏi cơn đau thì đã thi nhau rơi xuống.
Đầu óc choáng váng, nàng bị Lục Hằng ném mạnh xuống giường với một lực khá mạnh và thô bạo, nước mắt đã làm mờ tầm nhìn, ngước mắt lên cũng chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng bên giường, nguy hiểm đáng sợ, như thể giây tiếp theo sẽ nhấn chìm ta.
Lục Hằng đứng bên giường ngẩn người, nhìn người nữ nhân đang khóc lóc thảm thiết trước mặt, cứ như thể mình đã say rượu vào nhầm phòng.
Nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn, hắn không say đến mức không phân biệt được, chỉ là hơi men làm đầu óc choáng váng, người nữ nhân sắp ngủ trên giường hắn không có lý do gì mà không chạm vào, cho nên mới muốn hôm nay viên phòng với nàng, chỉ là không ngờ lại có được chút thu hoạch ngoài dự kiến.
Nàng ngày thường luôn tỏ ra thờ ơ, vô cảm, khi đứng thì luôn khom vai, khi ngồi thì lại gù lưng, cộng thêm khuôn mặt nhạt nhẽo, quả thật không có gì khiến người ta muốn dừng mắt lại.
Nhưng lúc này, trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng lại xuất hiện những biểu cảm hoàn toàn khác với thường ngày, mang theo chút sắc thái tươi sáng, những giọt nước mắt long lanh như thể đang thổi hồn vào nàng, khiến nàng trở nên sống động và quyến rũ.
Lông mi dày bị nước mắt làm ướt, run rẩy trên mí mắt, đôi môi hé mở như thể sắp thốt ra những lời cầu xin mềm yếu, điều này khiến Lục Hằng, người luôn thích chiếm thế thượng phong trong chuyện chăn gối, cảm thấy hưng phấn, m.á.u trong người như sôi lên sùng sục, nóng lòng muốn lao vào.
Nàng trợn tròn mắt, tiếng kêu kinh hãi bị nụ hôn nồng nặc mùi rượu của Lục Hằng chặn lại, nhưng tiếp theo không phải là nụ hôn nồng nàn của tình yêu, mà Lục Hằng như một con thú hoang đang xé xác con mồi sắp nuốt vào bụng, hàm răng cắn xé đôi môi run rẩy của nàng, gần như không hề nương tay, mùi m.á.u tanh nhanh chóng lan ra.
"Đau... đừng..." Nàng vùng vẫy, không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy, khác xa với những gì ma ma đã dạy nàng trước khi thành thân.
Nàng chỉ biết là rất đau, tim đập mạnh, toàn thân đều cảm thấy sợ hãi, cảm giác này thậm chí còn đáng sợ hơn cả ngày hôm đó bị tên say rượu bất ngờ xông ra.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Lục Hằng không nghe thấy sự phản kháng của nàng, bàn tay lại một lần nữa bóp chặt cổ nàng, vẻ điên cuồng trong mắt càng thêm dữ dội vì phản ứng của nàng, như thể mọi thứ sắp mất kiểm soát.
Nàng bị bóp nghẹt đến mức gần như không thở được, tiếng kêu cứu bị chặn lại trong cổ họng, trong lòng tuyệt vọng lại nảy ra một suy nghĩ tội lỗi, nếu nàng muốn được giải thoát, thì chỉ có thể giống như ngày hôm đó, dùng kiếm đ.â.m vào cổ họng Lục Hằng.
Nhưng Lục Hằng là phu quân nàng, lúc này đang ở trong phòng của họ, làm sao có ai đến cứu nàng chứ.
Nàng dần dần mất đi ý thức vì cảm giác nghẹt thở, cơ thể theo bản năng phản xạ để tìm cách sống sót, nàng theo bản năng mím chặt môi, dùng răng cắn mạnh vào lưỡi Lục Hằng, răng tê dại, sự kiềm chế trên người nàng lập tức nới lỏng.
Lục Hằng đau đớn kêu lên một tiếng, ánh mắt đục ngầu lúc này mới tìm lại được chút tỉnh táo, khóe miệng dính máu, chống người trên nàng ngẩn ra một lúc.
Nàng thở hổn hển, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nước mắt vẫn còn đọng lại ở khóe mắt, nhưng cơ thể đã nhanh chóng hành động, vội vàng chống người dậy co rúm lại trên giường, hoàn toàn không ngờ càng đến gần đầu giường thì mình càng nguy hiểm, nhưng lúc này nàng chỉ muốn cách xa Lục Hằng càng xa càng tốt.
Lục Hằng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang bỏ chạy của nàng, cho đến khi nàng co rúm lại ở góc giường, nhận ra mình đã lùi đến tận cùng, không còn đường lui nữa, lúc này mới lấy lại được chút suy nghĩ.
Rõ ràng, sự mất kiểm soát nhất thời của hắn đã khiến người nữ nhân này sợ hãi, nhưng lúc này dáng vẻ sợ hãi co rúm của nàng thật sự khiến hắn khó kìm nén được thú tính trong lòng, huống hồ hắn luôn thích kiểu này trên giường.
Nhưng Lục Hằng vẫn đứng yên, không có thêm hành động gì quá khích nữa.
Nàng không giống những người nữ nhân bên ngoài vui vẻ với hắn, những sở thích riêng tư này của hắn không nên thể hiện trước mặt nàng, hơn nữa vốn dĩ là người nữ nhân này sắp bị vứt bỏ, nếu để lại nhược điểm gì trong tay nàng thì thật là mất nhiều hơn được.
Nhưng ngọn lửa dục vọng trong lòng vẫn đang bùng cháy dữ dội, Lục Hằng đứng thẳng dậy, khó chịu nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Đừng sợ, làm nàng sợ rồi, vừa rồi hơi men quá lớn, tiếp theo ta sẽ nhẹ nhàng hơn."
Sự nhẹ nhàng này tất nhiên không thể nào thỏa mãn hoàn toàn sở thích của Lục Hằng, nhưng cũng tốt hơn là cứ thế nhịn xuống ngọn lửa dục vọng.