Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 33

Thẩm Nam Chi nghe vậy nhíu mày, rõ ràng là hôm qua Lục Hằng tự nói sẽ cùng đi, không biết hắn đang giận dỗi nàng, hay căn bản không để tâm đến việc này. Nhưng đã chậm trễ nhiều rồi, Thẩm Nam Chi nhận được tin liền lập tức đến chủ viện của Từ thị.

Trong sảnh, Từ thị ngồi trên ghế gỗ lim uống trà nóng, giữa mày ẩn chứa vài phần không kiên nhẫn. Cho đến khi bóng dáng Thẩm Nam Chi xuất hiện trong tầm mắt, sự không kiên nhẫn dần chuyển thành bất mãn, bà lên tiếng trước: “Hôm nay sao con dậy muộn vậy?”

Thẩm Nam Chi khựng lại, tuy có chút sợ hãi trước sự quở trách của Từ thị, nhưng vẫn thành thật đáp: “Con dâu đến thỉnh an mẫu thân, sáng nay vốn định gọi Thế tử cùng đến thỉnh an người, nhưng Thế tử chưa dậy, nên mới chậm trễ một chút.”

Từ thị nghe vậy, nhướng mày, nhìn Thẩm Nam Chi như dò xét, rất nhanh ánh mắt rơi xuống đôi môi vẫn còn hơi sưng của nàng sau khi thức dậy, khóe môi rõ ràng có một mảng vảy m.á.u màu sẫm. Ở chỗ đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết bị thương thế nào.

Sắc mặt Từ thị hơi biến đổi, giọng nói cũng mang theo vài phần gấp gáp: “Con đã viên phòng với Hằng nhi rồi?”

Thẩm Nam Chi sững người, hai má lập tức đỏ bừng, không ngờ Từ thị lại hỏi thẳng thừng như vậy. Trong phòng còn có hạ nhân bên cạnh Từ thị, Thẩm Nam Chi xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, nghĩ đến lời Lục Hằng dặn dò trước khi rời đi hôm qua, nàng mấp máy môi, định nói gì đó cuối cùng cũng chỉ lẩm bẩm: “Vẫn… vẫn chưa… Con đến kỳ nguyệt sự…”

Dù giọng nói nhỏ, Từ thị vẫn nghe rõ ràng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn bất mãn: “Nếu chưa, sao con lại đến muộn lâu như vậy, ta chưa từng bảo Hằng nhi đến thỉnh an buổi sáng, con cũng đừng lấy nó làm cớ. Mới thành thân được mấy ngày, con đã làm loạn quy củ, có biết sai không?”

Thẩm Nam Chi cụp mắt, cũng không biết lỗi lầm này sao lại đổ lên đầu nàng, nhưng nàng biết Từ thị sẽ không nghe nàng giải thích, không nói thêm gì nữa, chỉ đành nhỏ giọng đáp: “Vâng, con dâu biết sai rồi, sau này sẽ không đến muộn nữa.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Nhìn dáng vẻ cam chịu của Thẩm Nam Chi, Từ thị cảm thấy không thoải mái, nhấp một ngụm trà nóng, đổi tư thế rồi thờ ơ hỏi: “Việc tế tổ lễ Trung Nguyên con chuẩn bị đến đâu rồi?”

Mới qua một ngày, Thẩm Nam Chi tất nhiên không thể chuẩn bị được gì, ấp úng một lát, không chịu nổi khí thế áp bức ngày càng tăng của Từ thị, chỉ đành cắn răng nói: “Đang… đang chuẩn bị, con dâu không dám chậm trễ.”

Từ thị hừ lạnh một tiếng, thấy Thẩm Nam Chi trả lời như vậy, chắc hẳn cũng không biết bắt đầu từ đâu, đang định mắng thêm vài câu, thì một nha hoàn từ cửa bên nhanh chóng bước vào, ghé sát tai bà ta nói nhỏ: “Phu nhân, Lục Văn nói đã tìm được manh mối.”

Từ thị nghe vậy, lập tức nghiêm mặt lại, liếc nhìn Thẩm Nam Chi, đã không còn tâm trạng nói chuyện với nàng nữa, phẩy tay nói: “Được rồi, vậy con cứ chuẩn bị cho tốt, đừng làm mất mặt Lục gia, lui xuống đi.”

“Vâng, mẫu thân.”

Sau khi Thẩm Nam Chi rời khỏi phòng, Từ thị sai người dẫn Lục Văn vào.

Lục Văn hiếm khi xuất hiện vào buổi sáng, giờ này mang tin tức về, chắc chắn là chưa ngủ. Chỉ là khi hắn bước vào phòng, khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh lại không hề lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ có bộ y phục hơi nhăn nhúm cho thấy hắn đêm qua không hề nhàn rỗi.

Từ thị ngẩng mắt nhìn Lục Văn, đáy mắt thờ ơ không chút gợn sóng, cũng không hề cảm thấy xót xa hay quan tâm vì sự vất vả bôn ba của hắn, chỉ đợi hắn đến gần, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tìm được gì rồi?”

Lục Văn cũng không quan tâm đến thái độ của Từ thị, đứng yên một lát rồi mới khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói: “Mục tiêu trước đây đã xác định sai, đêm qua ta theo dõi đến canh hai nhưng không có chuyện gì xảy ra, nhận thấy không đúng liền chuyển sang địa điểm của mục tiêu khác.”

“Người c.h.ế.t rồi.”

Từ thị sững người, dưới giọng nói lạnh nhạt của Lục Văn, lại dấy lên một cơn ớn lạnh sau lưng chạy thẳng xuống xương cụt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chết như thế nào?”

“Bị mổ bụng, ngũ tạng lục phủ bị moi ra vứt vương vãi khắp nơi, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, chỉ có khuôn mặt không hề bị thương, như thể cố tình để lại khuôn mặt này để người ta nhận ra người c.h.ế.t là ai.”

Từ thị hít một hơi lạnh, chỉ cảm thấy trước mắt như hiện ra cảnh tượng kinh hoàng đáng sợ này, dạ dày cuồn cuộn, chỉ sợ nghĩ thêm chút nữa sẽ nôn ngay tại chỗ.

Lục Văn lại không hề biến sắc, sau khi nói xong tin tức mình có được hôm qua liền im lặng không nói thêm gì nữa, đôi mắt đen láy bắt được từng chút thay đổi trên nét mặt Từ thị, nhưng đáy mắt lại u ám sâu thẳm khiến người ta khó đoán được cảm xúc.

Qua một lúc lâu, Từ thị mới dần bình tĩnh lại, mím môi, rồi lại tiếp tục hỏi: “Người c.h.ế.t là ai? Có liên quan gì đến các vụ án trước đó không?”

Lục Văn thong thả đáp: “Người c.h.ế.t là chưởng quầy của tiệm vải Ninh Hoa, không phải người nơi khác, tuổi tác lớn hơn nhiều so với những người bị hại trước đây, ngoài việc đều là nam giới ra, không có liên hệ gì lớn với những nạn nhân khác.”

Từ thị nhíu mày, vụ án này khó giải quyết chính là vì tình huống như vậy, hơn một năm nay c.h.ế.t toàn là những người không liên quan, nhưng sao Trường An lại đột nhiên xuất hiện nhiều kẻ g.i.ế.c người tàn nhẫn như vậy, mà vẫn chưa lộ ra chút manh mối nào để người ta điều tra.

Bình Luận (0)
Comment