Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 34

Khóe môi Lục Văn khẽ động, thấy Từ thị băn khoăn, lại đưa ra một manh mối: “Người này lúc sống tư tình không đứng đắn, thê thiếp đầy nhà, nhưng vẫn thường xuyên lui tới chốn lầu xanh. Nếu nói người này có điểm chung duy nhất với các nạn nhân trước đó, có lẽ là ít nhiều gì cũng có vết nhơ trên người.”

Từ thị nghe vậy liền trừng mắt nhìn Lục Văn: “Ý ngươi là kẻ g.i.ế.c người hàng loạt trong suốt một năm qua này là đang thực thi chính nghĩa, trừ hại cho dân?”

Thủ đoạn g.i.ế.c người tàn nhẫn độc ác như vậy, nếu không phải hận thấu xương thì làm sao có thể xuống tay độc ác như thế.

Bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ rằng hung thủ là người chính nghĩa, cho dù sự thật đúng như Lục Văn nói, những nạn nhân đều không phải người trong sạch ngay thẳng gì.

“Cái này cũng khó nói, có lẽ là ân oán cá nhân cũng nên.” Lục Văn nói câu này rất mơ hồ, lại giống như nói bâng quơ, không tán thành bất kỳ quan điểm nào.

Từ thị hừ lạnh một tiếng: “Ai lại kết oán cá nhân với nhiều người không liên quan như vậy, chuyện này vẫn phải tiếp tục điều tra, nhất định phải điều tra cho ra nhẽ.”

“Để chứng minh phỏng đoán của ta, ta nghĩ, nạn nhân tiếp theo, có lẽ sẽ là thiếu đông gia của tiệm vải Hoa Ninh. Người này kế thừa thói xấu của phụ thân mình, phu nhân nói xem nếu người đó thực sự muốn g.i.ế.c những kẻ ô uế này để trút giận, đã g.i.ế.c phụ thân rồi, sao lại không g.i.ế.c con?”

Từ thị khựng lại, dường như cảm thấy lời Lục Văn nói cũng không phải là không có lý.

Hiện tại vụ án không có manh mối, cho dù phỏng đoán của Lục Văn vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng cũng không nghĩ ra hướng điều tra nào khác.

Từ thị ngầm đồng ý với ý kiến của Lục Văn, sau đó lại mím môi im lặng hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt bà ta nghiêm lại, như nhận ra điều gì đó không đúng, giọng nói lạnh lùng: “Sao ngươi biết hôm qua người đó sẽ ra tay?”

Lục Văn cụp mắt, không biết là để che giấu điều gì thoáng qua trong mắt, khi ngẩng mắt lên, đáy mắt đã trong veo, thản nhiên nói: “Nếu ta không biết, thì làm sao có thể giúp người điều tra vụ án?”

Từ thị nghẹn họng, lời sắp nói ra bị câu nói ngạo mạn và khinh miệt của Lục Văn chặn lại.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Câu nói này kỳ lạ vô cùng, như thể hung thủ g.i.ế.c người khi nào đều nằm trong tầm kiểm soát của Lục Văn, nhưng nếu Lục Văn thực sự có bản lĩnh như vậy, thì vụ án này đã sớm được phá rồi, sao lại bị hung thủ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nhưng ban đầu Từ thị tìm đến Lục Văn, chính là vì Lục Hằng không có chút tiến triển nào, thậm chí Lục Hằng căn bản không có năng lực tìm ra bất kỳ manh mối nào, nên mới muốn lợi dụng năng lực của Lục Văn để phá án, rồi đổ công lao lên đầu Lục Hằng.

Từ thị bị cơn giận làm cho thở không ra hơi, nhưng rõ ràng so với Lục Văn bình tĩnh như nước, bà ta có vẻ mất bình tĩnh hơn nhiều.

Lục Văn hơi cử động, dường như không mấy quan tâm đến phản ứng của Từ thị, nhỏ giọng nói: “Ồ đúng rồi, quên nhắc người, nếu mục tiêu tiếp theo thực sự là thiếu đông gia của tiệm vải Hoa Ninh, thì huynh trưởng gần đây dần dần kết giao với hắn, sau khi thiếu đông gia gặp nạn, có thể sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ, cũng nên.”

“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!” Từ thị lập tức mất kiểm soát, quát lớn.

Nhưng Lục Văn lại coi như không nghe thấy, sau khi nói xong câu này, không chút do dự, xoay người rời khỏi phòng.

Mặt Từ thị tái mét, ánh mắt vốn trầm tĩnh sáng suốt lúc này không còn giữ được chút bình tĩnh nào nữa.

Lục Văn đây là đang mặt đối mặt chế giễu con trai bà ta vô dụng, thậm chí còn đầy nhơ nhuốc, nhưng Lục Văn lại tự cho mình là tốt đẹp lắm sao, một đứa con hoang do kỹ nữ sinh ra, không nơi nương tựa sống nhờ trong Quốc công phủ, hắn có tư cách gì mà ngạo mạn như vậy.

Sao hắn dám!

“Đi, đi gọi Thế tử đến đây! Ngay lập tức!”

Năm ngày sau, trong phòng riêng Thủy Vân của quán trà ngoại ô thành.

Lục Văn mặc trường bào màu đen ngồi bên cửa sổ, ngón tay thon dài như ngọc cầm chén trà đang bốc hơi nóng, hai mắt lặng lẽ nhìn về phía xa, đáy mắt bình tĩnh như nước, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc thư thái thả hồn này.

Nhưng trong phòng riêng không chỉ có mình hắn, người nam nhân đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, môi mấp máy, từ khi vào phòng đã không ngừng nói, rõ ràng đây không phải là lúc Lục Văn nên thả hồn thư thái.

Sau khi nói xong một tràng dài, người nam nhân nhận thấy Lục Văn hoàn toàn không nghe lọt tai nửa lời, nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi nhắc nhở Từ thị như vậy, nếu bà ta cảnh giác, ngăn cản Lục Hằng qua lại với Đường Đông, chẳng phải chúng ta sẽ công cốc sao.”

Đường Đông chính là thiếu đông gia của tiệm vải Hoa Ninh vừa mới mất phụ thân năm ngày trước.

Còn người nam nhân trước mặt, tên là Tống Thời Cẩn, trước mặt mọi người là người kể chuyện của một quán trà nhỏ bé ở ngoại ô Trường An, nhưng thực chất lại là con trai của Tống Thái phó năm xưa.

Năm năm trước, cả nhà Tống Thái phó bị người ta hãm hại, cả nhà bị xử trảm, chỉ còn lại đứa con trai duy nhất lúc đó vì ốm yếu nên được đưa đến chùa tu hành cầu phúc nhiều năm. Hiện tại trong triều đã ít người nhắc đến tin tức về Tống Thái phó, càng không ai quan tâm vụ án năm xưa rốt cuộc là Tống Thái phó thực sự phạm tội, hay vì chắn đường ai đó mà rơi vào kết cục này.

Bình Luận (0)
Comment