Lục Văn từ từ thu hồi ánh mắt, dường như cuối cùng cũng nghe được một câu, quay đầu nhìn Tống Thời Cẩn, khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu là người khác, có lẽ còn đáng để ngươi lo lắng một chút, nhưng đại ca của ta…”
Lục Văn dừng lại, nụ cười trong mắt dần lạnh đi, ánh mắt cũng trở nên khinh thường, tiếp tục nói: “Tất nhiên sẽ giúp chúng ta mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.”
Tống Thời Cẩn có chút nghẹn lời, trong mấy năm hợp tác với Lục Văn, hầu hết thời gian hắn đều không nghi ngờ quyết sách của Lục Văn, mà Lục Văn cũng chưa từng sai sót, luôn phán đoán chính xác, năng lực hơn người, nhưng đôi khi hắn cũng bị sự tự tin vượt quá lẽ thường của Lục Văn làm cho lo lắng không yên, giống như bây giờ.
Tính tình của Lục Hằng hắn tự nhiên cũng rõ như lòng bàn tay, nhưng Từ thị không phải là người dễ dàng bị qua mặt như Lục Hằng, Lục Văn tiết lộ kế hoạch tiếp theo trước mặt Từ thị, lại còn lôi cả Lục Hằng vào, Từ thị không thể không hành động, cho dù là canh giữ Lục Hằng thật chặt, hay tập trung chú ý vào Đường Đông, đối với bọn họ mà nói, đều rất bất lợi.
Im lặng một lát, Tống Thời Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, biết mình không thể thuyết phục Lục Văn, nói thêm nữa hắn cũng không nghe lọt tai bao nhiêu, chỉ đành bỏ qua chuyện này, chuyển sang nói chuyện chính: “Đường Hoa vừa chết, chuyện Đường Đông và Lục Hằng hẹn ước trước đó chắc phải hoãn lại một thời gian, như vậy chúng ta cũng có đủ thời gian chuẩn bị, bữa tiệc trên thuyền hoa là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc, gần đây ngươi cứ theo sát Lục Hằng là được.”
Lục Văn hơi nhướng mày, đầu ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn vài cái, nhỏ giọng nói: “Chưa chắc, Đường Đông không phải là đứa con hiếu thảo, cũng không phải là người câu nệ lễ nghi tục lệ, dù vừa mới chịu tang, chắc cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ăn chơi trác táng ban đầu của hắn, ngươi hành động nhanh lên.”
Tống Thời Cẩn sững người, hình như đang suy đoán trong đầu về thiếu đông gia của tiệm vải Hoa Ninh, người luôn có quan hệ không tốt với phụ thân mình, lại ăn chơi trác táng, liền cảm thấy, lời Lục Văn nói quả thực có lý.
Thời gian gấp rút, kế hoạch hôm đó có lẽ còn phải bàn bạc kỹ lưỡng với Lục Văn mới được.
Tống Thời Cẩn vừa mở miệng, định nói gì đó, thì cửa phòng riêng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: “Thưa tiên sinh, có người tìm ngài ở dưới lầu.”
Lục Văn liếc nhìn Tống Thời Cẩn, Tống Thời Cẩn vội vàng bước đến bên cửa sổ đối diện, vén một góc rèm nhìn xuống đại sảnh tầng một.
Chỉ thấy trước cầu thang đại sảnh quán trà đứng một bóng người màu lam nhạt, búi tóc đơn giản trên đầu chỉ cài một chiếc trâm cài tóc màu trắng, ngón tay đan vào nhau cho thấy sự căng thẳng và lo lắng.
Tống Thời Cẩn có chút bất ngờ, ước chừng thời gian, hôm nay không phải là ngày Thẩm Nam Chi đến quán trà.
Nhưng nghĩ đến hiện tại Thẩm Nam Chi đã không còn là thân phận đại tiểu thư của Thẩm gia nữa, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, quay đầu lại nói với Lục Văn: “Tẩu tẩu của ngươi đến rồi.”
…
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Thẩm Nam Chi không ngờ hôm nay quán trà lại vắng tanh.
Trước đây nàng đến quán trà đều có ngày giờ cố định, hầu hết thời gian gặp lúc tiên sinh kể chuyện, trong quán trà sẽ chật kín chỗ ngồi, thỉnh thoảng cũng chỉ thấy lác đác vài bàn khách uống trà trò chuyện, nhưng chưa bao giờ không có khách như hôm nay.
Thẩm Nam Chi có chút lo lắng, không biết mình có đến không đúng lúc không, có lẽ hôm nay tiên sinh kể chuyện bận việc khác, không rảnh mở cửa hàng.
Đang nghĩ ngợi, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Nam Chi ngẩng đầu liền thấy tiên sinh kể chuyện đi xuống cầu thang: “Để cô nương đợi lâu rồi, vừa nãy ta đang xử lý chút việc trên lầu.”
Thẩm Nam Chi giật mình, vội vàng nói: “Là ta đường đột quấy rầy mới đúng.”
Trong lúc nói chuyện, Tống Thời Cẩn đã đi đến trước mặt Thẩm Nam Chi, nghe thấy nàng dè dặt hỏi nhỏ: “Hôm nay quán trà có nghỉ không, nếu không tiện…”
Tống Thời Cẩn cười lớn, xua tay nói: “Không có, chỉ là làm ăn ế ẩm thôi, đã đến rồi thì ngồi một lát đi, mời cô nương.”
Nói xong, Tống Thời Cẩn đã xoay người đi về phía bàn trà ở một góc đại sảnh.
Nàng theo bản năng ngước mắt nhìn lên cầu thang. nàng chưa từng lên lầu hai, nhưng cũng biết lầu hai là phòng riêng dành cho một số ít khách. Nàng không biết là Tống Thời Cẩn đã xử lý xong việc hay vẫn còn khách đang đợi hắn trên lầu.
Không dám chậm trễ, nàng vội thu hồi ánh mắt, bước theo Tống Thời Cẩn. Vừa xoay người bước đi, nàng không nhìn thấy góc rèm cửa được vén lên ở phòng Thủy Vân trên lầu hai.
Dưới tấm rèm, vạt áo màu mực của người nọ khẽ lay động khi hắn đưa tay lên, rồi nhanh chóng hạ xuống, không còn thấy dấu vết gì.
Tống Thời Cẩn làm động tác mời nàng, ngồi xuống trước bàn trà, giơ tay gọi người chuẩn bị trà nóng.
Nàng mím môi, dù đã đến đây, vẫn còn chút do dự. Mãi đến khi Tống Thời Cẩn lên tiếng gọi, nàng mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói rõ mục đích đến đây: “Hôm nay đến đây, thật sự có chút ngại ngùng. Vì thực sự quá bối rối, nên mới mạo muội muốn xin tiên sinh chỉ giáo vài vấn đề.”
Tống Thời Cẩn hơi sững người, không ngờ hôm nay nàng đến đây không phải vì chuyện gửi thư và nhận thư, bởi vì mấy năm nay, tất cả liên lạc của họ đều liên quan đến những bức thư đó.