Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 65

Nói là quát mắng, nhưng qua giọng nói mềm mại, lại giống như làm nũng hơn, chẳng hề đau đớn hay ngứa ngáy gì.

Lục Văn mỉm cười đi theo ra khỏi buồng nhỏ, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng vội vã rời đi của nàng, cho đến khi nàng đi vòng qua bình phong, mới thấy nàng dừng bước.

Rốt cuộc là do tư tâm lấn át lý trí quá nhiều, xưa nay hắn luôn cẩn thận tỉ mỉ, sẽ không để xảy ra sai sót nào trong kế hoạch đã định, vậy mà đã hai lần bị nàng làm rối loạn kế hoạch.

Lục Văn l.i.ế.m môi, sau đó như thể chưa thỏa mãn, nâng bàn tay vừa chạm vào da thịt nàng lên, rồi l.i.ế.m qua đầu ngón tay.

Rõ ràng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nàng, nhưng trên môi lại chẳng có chút ngọt ngào nào.

Hình như đã hơi mất kiểm soát rồi, kế hoạch tiến triển chậm chạp khiến sự bồn chồn và bất mãn trong lòng hắn ngày càng lớn, thúc giục, ép buộc hắn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Phải tiến thêm một bước nữa.

Nhưng nếu dọa nàng ấy chạy mất thì sao?

Lục Văn từ từ ngẩng đầu, đầu ngón tay rời khỏi môi, hướng về phía lưng nàng, cất giọng trầm thấp: "Tẩu tẩu, tẩu giận rồi sao?"

Nàng quay lưng về phía Lục Văn, người có chút cứng đờ, bị hắn hỏi như vậy, nhất thời trên mặt cũng trở nên hoang mang.

Nếu nói là giận, thì cũng không đến mức đó, trong lòng nàng, Lục Văn chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, tuổi còn trẻ, giống như đệ đệ vậy, nàng có gì mà phải giận dỗi với một đứa trẻ.

Nhưng nếu nói không giận, nàng cũng khó có thể liên hệ thân hình vừa mới gần sát với mình với một đứa trẻ, rõ ràng là một thân hình nam nhân trưởng thành cường tráng, gần gũi nàng như vậy, sao có thể không khiến nàng hoảng loạn.

Như vậy, thật là quá hồ đồ.

Nàng cố gắng gạt bỏ hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu, đang định quay lại nói gì đó thì ngoài cửa lại có tiếng động.

Lần này là Xuân Hạ, bánh ngọt hấp trong xửng ở nhà bếp đã chín, Xuân Hạ bưng khay đứng trước cửa nói: "Thế tử phi, nô tỳ mang bánh ngọt đến cho người."

Nàng lại dừng lời, thả lỏng người nói: "Vào đi."

Lục Văn nghe vậy cũng đi về phía cửa, ánh mắt nhìn vào tay nha hoàn đang bước vào, thấy một đĩa bánh ngọt trắng mềm thơm ngon, ánh mắt nơi đáy mắt tối sầm lại, rất nhanh lại nghe thấy nàng như đã thỏa hiệp mà nhẹ giọng nói: "Bánh ngọt phải ăn lúc còn nóng, ngồi xuống nếm thử đi."

Nàng vừa nói, vừa vươn tay ra hiệu cho Xuân Hạ đặt đĩa lên bàn, cùng với tiếng đĩa nhẹ nhàng đặt lên bàn, Xuân Hạ khẽ cúi mình, cung kính lui ra ngoài, tự giác đợi ở trong sân.

Lục Văn hơi cụp mi, che giấu sắc tối trong mắt, tính tình nàng thật sự mềm mỏng đến mức khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt nàng thêm một chút, để nàng lộ ra vẻ mặt đáng thương, để nàng ngấn người nước mắt lưng tròng.

Vừa rồi rõ ràng nàng đã tức giận đến mức sắp xông ra khỏi cửa, bây giờ lại không biết tự an ủi mình như thế nào, vậy mà cũng không thật sự nổi giận với hắn.

Vẻ mặt trầm ngâm của Lục Văn lọt vào mắt nàng, liền có cảm giác như mình vừa mắng một đứa đệ đệ không hiểu chuyện một trận, nó liền cúi đầu xấu hổ không dám ngẩng lên, bộ dạng làm sai chuyện không biết phải đối mặt với nàng như thế nào, nào có thể nghĩ đến những ý nghĩ xấu xa đang cuồn cuộn trong lòng hắn.

Lòng nàng mềm nhũn, cơn giận vừa nãy chưa kịp bùng lên liền tan biến, vốn dĩ là để tránh Lục Hưng, mới rơi vào tình huống đó, cũng không phải Lục Văn cố ý, bèn quay người đi về phía Lục Văn vài bước: "Được rồi, đừng cúi đầu nữa, ta không giận đệ."

Lời này vừa nói ra, Lục Văn mới từ từ ngẩng đầu lên, giống như đứa trẻ vừa được tỷ tỷ tha thứ, vẻ u ám trong mắt vừa rồi tan biến, thay vào đó là nhìn thẳng vào đĩa bánh ngọt, chậm rãi nói: "Tẩu tẩu, bánh ngọt này vị gì vậy?"

Vừa thấy đồ ăn đã bị câu hồn, sao lại không phải là đứa trẻ chưa dứt sữa, nàng ngồi xuống trước bàn, ôn tồn giải thích: "Sáng nay thấy nhà bếp chuẩn bị một ít cánh hoa đào đã qua sơ chế, trộn thêm chút nước ngâm cánh hoa đào, không biết ăn có nhạt không."

Lục Văn dùng ngón tay trắng như ngọc múc lấy một miếng bánh ngọt, bề mặt bánh trắng điểm hồng nhạt, như làn da thiếu nữ, chưa kịp cho vào miệng đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa đào, khiến cổ họng rạo rực, liền không đợi được nữa mà bỏ vào miệng.

Nàng nhìn Lục Văn chớp mắt, đương nhiên là mong chờ phản ứng của hắn, vô thức nắm chặt vạt váy, đang định lên tiếng hỏi thì thấy Lục Văn bỗng sáng mắt, quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tẩu tẩu, mùi vị này thật sự rất ngon, nếu tẩu mở cửa hàng, không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào."

Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại bị lời khen ngợi không đâu ra đâu của Lục Văn làm cho hơi ngại ngùng: "Cũng không đến mức khoa trương như vậy, đệ thích là được rồi."

Lục Văn rất nhanh lại ăn thêm một miếng, nói không rõ ràng: "Tuyệt đối không phải khoa trương, lần trước ta đã muốn nói, tẩu tẩu thật sự có tay nghề rất tốt, dù đến bất cứ nơi đâu, cũng sẽ được mọi người khen ngợi, rất lợi hại."

Nàng sững người, nhất thời không biết nên nắm bắt từ ngữ nào trong lời nói của Lục Văn, bởi vì mỗi từ ngữ đối với nàng đều vô cùng xa lạ, ngây người một lúc lâu, mới khẽ lẩm bẩm: "Lần trước nào?"

"Bữa sáng lần trước đó." Vừa nói, Lục Văn tự nhiên cầm một miếng bánh ngọt đưa đến trước mặt nàng, khoảng cách như muốn đút thẳng vào miệng nàng vậy.

Bình Luận (0)
Comment