Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 66

Nàng quá ngạc nhiên, cũng không để ý đến ý đồ của hắn, chậm rãi đưa tay nhận lấy bánh ngọt, cũng bỏ lỡ tia bất mãn lóe lên trong mắt hắn, có chút không chắc chắn nói: "Bữa sáng lần trước, đệ cảm thấy… ngon sao?"

Lần trước, Từ thị vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, những người khác có lẽ không biết là do nàng làm, nàng cũng không có nhiều giao tiếp với họ, tự nhiên cũng không nhận được phản hồi tương ứng, lại kết hợp với việc trước kia khi nấu ăn ở nhà, cũng chưa từng có ai khen ngợi nàng nửa lời, nàng liền không cảm thấy đây là ưu điểm gì đáng để khoe khoang, cũng không cảm thấy bản thân có gì đáng để người khác chú ý.

Nói xong câu này, nàng như có chút chột dạ, vô thức cắn một miếng bánh ngọt để xoa dịu cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, ánh mắt lơ đãng, vừa vì lời nói của Lục Văn mà cảm thấy vui mừng khôn xiết, vừa kìm nén niềm vui của mình, cảnh tỉnh bản thân chỉ là lời khách sáo của Lục Văn đối với mình, mình không thể vì vậy mà nảy sinh ảo tưởng không nên có.

Lục Văn dường như lại nhận ra sự rụt rè của nàng, dừng động tác trên tay lại quay sang nhìn nàng, lúc này hắn lại nảy sinh ý nghĩ xấu xa muốn che giấu hào quang của nàng đi, chỉ có hắn biết dáng vẻ đôi mắt sáng ngời của nàng, chỉ có hắn mới có thể độc chiếm những điều tốt đẹp chưa từng được ai nhìn thấy.

Hắn xưa nay không phải là người hào phóng.

Nhưng Lục Văn im lặng một lát bỗng nhiên đưa tay lên, đầu ngón tay dọc theo mặt nàng sờ tới, khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngón tay thon dài của hắn, sau đó cảm nhận được một chút lạnh lẽo trên khóe môi.

Đầu ngón tay của Lục Văn nhẹ nhàng lau qua đôi môi đỏ mọng, vụn bánh ngọt cọ xát vào môi, nàng lại khi nhận ra Lục Văn đang làm gì, tim đập lỡ một nhịp, ngẩn người nhìn hắn, liền nghe thấy hắn khẽ nói: "Không phải là ngon, mà là rất ngon, bữa sáng rất ngon, bánh ngọt rất ngon, còn nữa, tẩu tẩu…"

Ánh mắt nàng run lên, giọng nam trầm thấp len lỏi vào tai, còn nửa câu sau hắn chưa nói hết, nàng lại tự mình liên tưởng ra trong đầu, chỗ khóe môi vừa bị vuốt ve dần nóng lên, ngón tay hắn rõ ràng mang theo hơi lạnh, nàng lại cảm thấy mình như sắp bốc cháy.

Trong khoảnh khắc, nàng bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra suy nghĩ đáng kinh hãi vừa nảy sinh trong lòng mình, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt lùi lại vài bước, mặc kệ hai má đỏ bừng và cảm xúc rõ ràng đã mất kiểm soát của mình, run giọng nói: "Hôm nay… hôm nay học đến đây thôi, ta… ta còn phải đi chuẩn bị cho lễ tế, phải đi trước."

Nàng gần như bỏ chạy.

Cho đến khi chạy nhanh đến hành lang phía tây, Xuân Hạ vội vàng gọi với theo: "Thế tử phi, người chậm lại… chậm lại, sao tự nhiên lại đi nhanh như vậy?"

Nàng đột ngột dừng bước, thở hổn hển, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, chỉ đành khẽ nói: "Không có gì, nhớ ra mẫu thân dặn ta đưa danh sách qua, phải về phòng chuẩn bị trước."

Xuân Hạ cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, vừa rồi nàng đột nhiên chạy ra khỏi phòng, nàng ấy còn chưa kịp phản ứng, nghe nàng nói vậy, mới hiểu ra gật đầu, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: "Cũng không cần phải gấp gáp như vậy…"

Nàng chột dạ quay đầu nhìn lại, con đường nhỏ trống không không còn ai khác, cánh cửa sân nhỏ ở phía xa vẫn còn rung nhẹ, là do vừa rồi nàng đi quá vội vô tình va phải.

May mà Lục Văn không vì sự rời đi kỳ lạ đột ngột của nàng mà đuổi theo, nếu không nàng thật sự không biết phải đối mặt với bầu không khí ngượng ngùng đó như thế nào.

Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, lại bước tiếp, trong đầu lại hoàn toàn không thể xua tan suy nghĩ vừa nãy.

Ánh mắt của Lục Văn vừa rồi thật sự quá kỳ lạ, mặc dù nàng chưa từng bị ai nhìn như vậy, nhưng cũng không phải không biết ánh mắt đó ẩn chứa thông tin gì, cho nên nàng mới bị giật mình, cho nên mới bỏ chạy.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Nhưng Lục Văn đối với nàng?

Sao có thể như vậy!

Nàng không khỏi cảm thấy có phải vừa rồi mình đã nhìn lầm, sao lại cảm thấy tiểu thúc của mình nảy sinh tình cảm khác lạ với mình, suy nghĩ trái với luân thường đạo lý như vậy gần như khiến đầu óc nàng nổ tung, hận không thể mổ não ra xem rốt cuộc dây thần kinh nào của mình không đúng, lại nảy sinh suy nghĩ như vậy.

Xuân Hạ đi theo phía sau nàng tự nhiên không nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của chủ tử, cho đến khi hai người đi từ phía tây về Nam viện, nàng liền trực tiếp về phòng, cũng không gọi Xuân Hạ và Thu Đông vào theo.

Cửa phòng đóng lại, Thu Đông có chút lo lắng nhìn vài lần, sau đó nhỏ giọng hỏi Xuân Hạ: "Xuân Hạ, vừa rồi ở Tây viện có xảy ra chuyện gì sao, ta còn chưa từng thấy thế tử phi như vậy bao giờ."

Xuân Hạ không hiểu, nhanh chóng hỏi: "Như vậy là sao? Vừa rồi… không có chuyện gì xảy ra, ta mang bánh ngọt vào phòng xong, rất nhanh sau đó thế tử phi liền dẫn ta trở về."

Thu Đông nhíu mày, lại nhớ lại dáng vẻ của nàng khi vừa vào viện lúc nãy, mới nói: "Chẳng lẽ nhị thiếu gia thấy thế tử phi hiền lành, bắt nạt người sao?"

Xuân Hạ giật mình hít một hơi: "Sao có thể như vậy, ta mang bánh ngọt vào phòng lúc đó rõ ràng vẫn còn tốt mà, sau đó ta liền đứng đợi ở cửa, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa thế tử phi rất nhanh liền ra ngoài, sao có thể…"

Bình Luận (0)
Comment