Con người Lục Văn như thế nào thực ra người dưới đều không rõ lắm, mặc dù hắn đã trở về Lục gia được 5 năm, nhưng những lời đồn đại về Lục Văn vẫn chưa từng biến mất trong phủ.
Hôm nay khi nàng nói muốn đến Tây viện tìm Lục Văn, Xuân Hạ và Thu Đông đều kinh ngạc, hoàn toàn không biết thế tử phi mới gả vào phủ chưa lâu quen biết thiếu niên cô độc u ám này khi nào.
Vừa rồi dáng vẻ của nàng thật sự quá kỳ lạ, Xuân Hạ nhớ lại dáng vẻ vội vã rời đi của nàng, nhất thời cũng không thể chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng ấy đứng đợi ở cửa, trong phòng có thật sự không xảy ra chuyện gì hay không.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Hai người đang nói chuyện nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra một bóng người đang dần đến gần phía sau.
Cho đến khi người đó dừng bước, phía sau hai người đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: "Vừa rồi các ngươi nói, thế tử phi và Lục Văn làm sao?"
"Thế… thế tử…"
"Không… không có gì, nô tỳ… nô tỳ không biết gì cả…"
Xuân Hạ và Thu Đông tim đập thình thịch, nằm mơ cũng không ngờ Lục Hằng sẽ đột nhiên xuất hiện phía sau, càng không biết những lời vừa nãy họ nói sau lưng đã bị Lục Hằng nghe được bao nhiêu, nói sau lưng chủ tử là tội lớn.
Thân hình Lục Hằng che khuất phần lớn ánh sáng trước cửa, một bên mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt hơi nheo lại cùng khóe miệng khẽ động khiến người ta không khỏi rùng mình.
Im lặng một lát, Lục Hằng không nhìn hai nha hoàn nữa, trực tiếp bước chân: "Tránh ra."
Xuân Hạ và Thu Đông mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nào dám cản Lục Hằng, vội vàng tránh sang một bên, nhìn hắn mặt mày khó chịu đẩy mạnh cửa phòng, trực tiếp đi vào.
Trong phòng, nàng đang ngồi trước bàn sách.
Từ Tây viện trở về, liền muốn tập trung tinh thần kiểm tra lại danh sách lễ tế một lần nữa, nhưng nhìn chằm chằm vào danh sách mình đã viết vẽ chỉnh sửa, trong đầu lại rối như tơ vọc, thỉnh thoảng lại hiện lên lời nói nhỏ nhẹ của Lục Văn khi đến gần nàng, và ánh mắt khó hiểu cuối cùng trước khi nàng bỏ chạy.
Nàng thật sự không muốn nghĩ đến chuyện này theo hướng kinh thế hãi tục như vậy, nhưng lại không thể nào tự thuyết phục bản thân hoàn toàn.
Nàng muốn nói với bản thân Lục Văn tuổi còn nhỏ, nhưng hắn rõ ràng đã mười tám tuổi, giọng nói trầm khàn, thân hình cường tráng, nam nhân tầm tuổi này đa phần đã làm phụ thân rồi.
Nhưng sao có thể như vậy được, nàng tầm thường nhạt nhẽo như vậy, không có tài cán gì, cũng tự biết mình không tính là xinh đẹp, lại có gì đáng để người ta để mắt tới.
Hơn nữa, nàng còn là tẩu tẩu của hắn.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị một tiếng động bất ngờ mở ra, Thẩm Nam Chi bỗng hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Lục Hằng với vẻ mặt âm trầm sải bước về phía mình.
Thẩm Nam Chi ngẩn người, vội vàng đứng dậy, khi đối mặt với hắn vẫn là sự dè dặt và không thoải mái, chỉ đành khô khan nói: "Thế tử, chàng đến rồi, đã dùng bữa chưa?"
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Hằng nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt nàng, nhưng nàng lại hơi cúi đầu, khiến hắn không nhìn rõ. Nàng luôn luôn như vậy, hắn thậm chí còn nghi ngờ bản thân hôm đó ở yến tiệc trên thuyền hoa bị ma quỷ ám ảnh mới bị nàng làm cho kinh diễm.
Nhưng rất nhanh, một suy nghĩ khác lại xâm chiếm tâm trí hắn, sắc mặt Lục Hằng càng thêm khó coi, giọng nói trầm xuống: "Ta còn chưa dùng bữa, nàng lại dùng bữa ở đâu?"
Thẩm Nam Chi không hiểu sao lại ngẩng mắt nhìn, tự nhiên cũng cảm thấy Lục Hằng hôm nay có chút không đúng, giống như đang đến đây để hưng sư vấn tội, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại không biết mình đã chọc giận hắn ở đâu, chỉ đành ngập ngừng đáp: "Ta dùng bữa ngay trong phòng... Thế tử nếu muốn dùng bữa, nàng sẽ gọi Xuân Hạ..."
"Trong phòng?" Lục Hằng lạnh lùng cắt ngang lời nói rụt rè của nàng, mặc dù Thẩm Nam Chi khi nói chuyện với hắn luôn luôn như vậy, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy nàng đang chột dạ, nhíu mày, liền cao giọng: "Chẳng lẽ là trong phòng của Lục Văn?!"
Cái tên Lục Văn khiến trái tim Thẩm Nam Chi run lên, những suy nghĩ vừa mới đè nén xuống lại trào dâng, nhưng điều khiến nàng hoảng sợ hơn chính là sự chất vấn của Lục Hằng lúc này.
Nàng run rẩy ánh mắt, bất lực lắc đầu: "Ta... ta không có..."
Lời giải thích khô khan bất lực, dù cho nàng thật sự không dùng bữa trong phòng Lục Văn, nghe vào tai Lục Hằng cũng không có chút sức thuyết phục nào, càng giống như đang giấu đầu hở đuôi.
Lục Hằng lập tức cảm thấy một cơn lửa giận bốc lên từ bụng, xộc lên đầu óc, khiến hắn khó kiềm chế cảm xúc của mình, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Chi, ba bước liền xông đến trước mặt nàng, nắm chặt cổ tay nàng quát lớn: "Nàng từ khi nào lại cấu kết với tên tạp chủng Lục Văn kia?"
Lời nói của Lục Hằng không hề khách khí, thậm chí cả cách dùng từ khi nghe vào tai cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Cổ tay truyền đến lực đạo gần như không hề kiềm chế, khiến Thẩm Nam Chi đau đớn kêu lên, nhíu mày nhìn Lục Hằng với vẻ mặt không thể tin nổi: "Chàng... chàng tại sao lại nói như vậy, Lục Văn hắn... là đệ đệ của chàng."
Thẩm Nam Chi vốn bị câu "tạp chủng" của Lục Hằng kích thích đến chói tai, theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghe vào tai Lục Hằng, hoàn toàn là người thê tử luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng lại vì Lục Văn mà tranh luận với hắn.