Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 88

Nàng nín thở, suýt chút nữa bị câu nói của Lục Văn làm nghẹt thở.

Nàng kinh hoàng trừng lớn mắt, theo bản năng đẩy Lục Văn ra: "Đệ đừng nói bậy!"

Lục Văn cũng không cố giữ chặt Thẩm Nam Chi nữa, thuận theo lực đẩy của nàng mà ngả người ra sau, không hề phản bác, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Ánh mắt trêu đùa của Lục Văn khiến Thẩm Nam Chi bối rối, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng cuối cùng hóa thành tủi thân, chua xót dâng lên khóe mắt. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Văn, hoàn toàn không ăn nhập với hành động đáng sợ vừa rồi của hắn, nước mắt nàng bất giác rơi xuống.

Từng giọt nước mắt long lanh như những viên ngọc trai đứt dây, Thẩm Nam Chi khóc không thành tiếng, nhưng mũi và mắt nhanh chóng đỏ lên. Nước mắt làm mờ tầm nhìn, không thấy rõ khuôn mặt của Lục Văn, nàng liền khóc càng không kiêng dè.

Nụ cười trên môi Lục Văn dần tắt, ánh mắt trầm xuống, đồng tử phản chiếu ánh sáng từ những giọt nước mắt của nàng.

Một lúc sau, Thẩm Nam Chi vừa khóc vừa cắn môi dưới đến trắng bệch, trong tầm nhìn mờ mịt, nàng bỗng thấy Lục Văn giơ tay lên.

Nàng theo bản năng lùi lại một chút, nhưng Lục Văn không cho phép nàng tránh né, hắn cúi người xuống, đưa ngón tay chạm vào nước mắt trên má nàng.

“Khóc cái gì, lời nói đó chỉ là để che mắt người ngoài thôi.” Giọng Lục Văn trầm thấp, mang theo chút dịu dàng dỗ dành.

Đầu ngón tay mát lạnh lau đi nước mắt của nàng, rồi lại dùng ngón cái lau đi những giọt lệ còn đọng lại trong khóe mắt, khiến tầm nhìn của nàng trở nên rõ ràng, không thể tránh khỏi việc nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lục Văn lúc này.

Thẩm Nam Chi vẫn còn nghẹn ngào, nhưng nước mắt dường như đã biết kiềm chế dưới lời nói của Lục Văn. Mỗi khi nước mắt dâng lên, đều bị ngón tay cái của hắn lau đi, rồi dần dần ngừng hẳn.

Cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng của Lục Văn dần chuyển thành nâng niu khuôn mặt nàng. Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa hai người lại gần nhau thêm một lần nữa. Khoảng cách quá gần khiến Thẩm Nam Chi, sau khi lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Nàng giơ tay muốn gạt tay Lục Văn ra, người hơi lùi lại phía sau, nhưng Lục Văn lại tiến sát lại: “Đừng động, người ngoài đang nhìn kìa.”

Thẩm Nam Chi sửng sốt, nhìn ra phía sau Lục Văn, thấy trước cửa phòng ngủ, bên cửa sổ in rõ mấy bóng đen. Cửa sổ hé mở một khe hở nhỏ, rõ ràng có thể nhìn thấy động tĩnh bên trong.

“Ôm nhau rồi, ôm nhau rồi, ta đã nói là đôi phu thê trẻ giận dỗi thôi mà, chẳng phải là sẽ nhanh chóng làm lành sao!”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

“Làm Thẩm cô nương tức giận đến mức phải một mình về nhà mẹ đẻ, cứ tha thứ cho hắn như vậy, có phải là quá dễ dàng cho hắn rồi không!”

“Nếu ta có một người phu quân đẹp trai như vậy, làm sao nỡ giận hắn lâu, nhìn khuôn mặt đó là hết giận rồi.”

“Nữ nhân chính là hay làm mình làm mẩy, chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tiểu Lục này cũng đã lặn lội đường xa đuổi theo tới đây, thật sự là không tệ.”

“Ông nói vậy là có ý gì, cái gì mà làm mình làm mẩy, ông đang nói ta sao? Lão già này, có giỏi thì nói lại lần nữa xem?”

Tiếng bàn tán lầm rầm bên ngoài cửa dần trở nên ồn ào, cảnh tượng mà người ngoài nhìn thấy qua khe cửa sổ không rõ ràng. Nhìn hai người trên giường dần xích lại gần nhau, họ liền nghĩ là đang ôm nhau.

Mặt Thẩm Nam Chi lúc đỏ lúc trắng, vội vàng thu hồi tầm mắt, lại chạm phải ánh mắt chăm chú của Lục Văn gần trong gang tấc.

Nàng mím chặt môi không nói được gì, hoàn toàn không biết phải biện minh với Lục Văn như thế nào, cũng không biết làm sao để ngăn cản hành động xấu xa và trêu chọc này của hắn.

Lục Văn lại mỉm cười, quả thật chỉ cần trên mặt Thẩm Nam Chi có thêm chút biểu cảm sống động, liền đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Nàng khóc cũng đẹp, cười cũng đẹp, lúc này cau mày trừng mắt nhìn hắn, cũng đẹp đến mức không thể tả.

“Về với ta.”

Thẩm Nam Chi vẫn im lặng không đáp, lời nói của Lục Văn tuy có vẻ ôn hòa dịu dàng, nhưng thực chất không cho nàng cơ hội từ chối.

Nàng đã bị hắn bắt được khi đang bỏ trốn, nàng lấy đâu ra quyền nói không với hắn, cho dù có nói, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Trước đây trong cuộc đời của Thẩm Nam Chi cũng thường xuyên xảy ra những chuyện mà nàng không thể từ chối, cũng sẽ không có ai cho nàng cơ hội từ chối. Nàng luôn nhút nhát, yếu đuối, cam chịu, chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ chấp nhận số phận không nên thuộc về mình, mặc cho số phận giày vò, thậm chí không hề có ý phản kháng nào trên mặt hay trong lòng.

Nhưng lúc này, Thẩm Nam Chi mím môi không nói, lại không hiểu sao trừng mắt nhìn Lục Văn một cái, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, cho dù lúc này không thể chống lại ý đồ của hắn, cũng không muốn nhìn hắn thêm một cái nào nữa, cứ như đang giận dỗi, trong lòng lại càng không định chấp nhận số phận như vậy.

Nàng vẫn muốn trốn, vẫn không thể chấp nhận mối quan hệ méo mó với Lục Văn, nàng không biết mình nên làm gì, nhưng rồi sẽ tìm được cơ hội.

Ánh mắt Lục Văn tối sầm lại, hắn không biết Thẩm Nam Chi đang nghĩ gì, nhưng lại bị dáng vẻ sống động hiếm thấy này của nàng khiến cổ họng khô khốc.

Hắn khẽ nuốt nước bọt, ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy: “Nàng nghỉ ngơi một chút đi, nếu muốn ăn gì thì cứ gọi người chuẩn bị, lát nữa ta lại đến thăm nàng.”

Bình Luận (0)
Comment