Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 89

Thẩm Nam Chi không để ý đến hắn, mãi đến khi Lục Văn xoay người bước ra khỏi phòng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa được yên tĩnh một lát, Lan Phương, người vẫn luôn ở bên ngoài, liền hớn hở bước vào, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu, khiến Thẩm Nam Chi trong lòng thấy chột dạ.

“Thẩm cô nương, cô đã khỏe hơn chưa? Có muốn ăn uống gì không?” Lan Phương đi đến ngồi xuống bên giường, cho dù là đang hỏi những câu hỏi thường ngày, nhưng ánh mắt muốn hỏi những chuyện khác của Lan Phương hoàn toàn không thể che giấu.

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, rõ ràng là không muốn Lan Phương hỏi thêm gì nữa, cho dù có hỏi thì nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào. Vốn dĩ không có khẩu vị, không muốn ăn gì, nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng đáp: “Có mì không? Không biết đã hôn mê bao lâu rồi, chỉ cảm thấy bụng rất khó chịu.”

Thẩm Nam Chi nghĩ thầm, nói như vậy, có thể thuận lợi chuyển chủ đề, nào ngờ Lan Phương vừa nghe thấy, như là tìm được điểm đột phá của câu chuyện, liền thao thao bất tuyệt: “Cô đã hôn mê cả một ngày rồi, sao lại không khó chịu được chứ. Lúc đó chúng ta chạy đến kho, trên con tàu cũ đó căn bản không có thuyền cứu sinh, cứ tưởng là hết đường rồi, không ngờ bên cạnh thuyền cũ lại có thuyền của Lục công tử cập bến.”

“Bây giờ chúng ta đã qua núi Xuân Chi rồi, Thẩm cô nương, phu quân cô thật sự là người rất tốt, không chỉ cứu mọi người, còn dùng thuyền của mình đưa mọi người đến nơi cần đến, nói là sẽ đưa những người còn lại đến Nam Hạ rồi mới quay trở lại, Thẩm cô nương, cô thật sự là số hưởng, gả được cho người phu quân tốt như vậy.”

Lan Phương cứ một câu “phu quân cô” khiến đầu Thẩm Nam Chi ong ong, nàng muốn giải thích, nhưng lại không thể giải thích với Lan Phương, mấp máy môi cuối cùng chỉ có thể hỏi một cách không tự nhiên: “Còn bao lâu nữa thì đến Nam Hạ?”

Lan Phương vừa nghe, lập tức có chút căng thẳng, vội vàng khuyên nhủ: “Thẩm cô nương, cô vẫn còn đang giận Lục công tử sao? Hắn rốt cuộc đã làm gì khiến cô tức giận đến mức bỏ nhà ra đi từ Trường An như vậy? Nói đến, ta còn chưa từng đến Trường An, ở đó thật sự rất phồn hoa, cô và Lục công tử ở Trường An chắc hẳn sống rất thoải mái, tự ý bỏ đi như vậy thật sự quá nguy hiểm. Hôm qua khi nhìn thấy Lục công tử, mọi người đều giật mình, hắn toàn thân đầy máu, sắc mặt lại âm trầm, còn tưởng là cùng bọn người kia một giuộc, nhưng rõ ràng là những ngày này không tìm được cô, hắn cũng sống không yên ổn, trong lòng hắn tất nhiên là rất quan tâm đến cô.”

Trong lòng Thẩm Nam Chi thực sự muốn sụp đổ, quả nhiên là con gái giống mẫu thân, lúc trước khi còn có bà lão ở đó thì không thấy Lan Phương lắm lời như vậy, bây giờ không có bà lão ở đây, nàng ấy cũng là người mở miệng nói chuyện thì không dừng lại được.

Những câu hỏi này của Lan Phương cô không thể trả lời câu nào, hơn nữa nàng đã cố gắng chuyển chủ đề rồi, cũng không biết tại sao, dù nàng nói gì cũng có thể khiến Lan Phương lôi chủ đề trở lại.

Nàng thực sự không giỏi giao tiếp với mọi người, cho dù Lan Phương không có ác ý muốn ép hỏi nàng những điều này, nhưng nàng cũng không thể nào bày tỏ sự khó xử của mình, chỉ đành mím môi, chuyển chủ đề một cách cứng nhắc: “Nói ra thì dài dòng, ta có thể ăn chút gì đó trước được không?”

Lan Phương lúc này mới nhận ra mình nói hăng say quá, lại quên cả chuyện chính, vội vàng cười ngượng ngùng gãi đầu, đứng dậy nói: “Là ta sơ suất, ta đi gọi người chuẩn bị ngay đây.”

Không lâu sau, liền có nha hoàn bưng mì nóng hổi đến, Thẩm Nam Chi vốn không có khẩu vị, nhưng bị mùi hương này kích thích, cũng có chút muốn ăn.

Lan Phương hình như bị người gọi đi làm việc khác rồi, điều này cũng khiến Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, nàng lặng lẽ ăn mì trong phòng, trong đầu lại không khỏi suy nghĩ về tình hình hiện tại.

Lục Văn vốn là con thứ không được sủng ái trong phủ Lục quốc công, những điều khác nàng không biết nhiều, nhưng trước đây nhìn hắn thế nào cũng không giống người có năng lực sở hữu một con thuyền như vậy, hơn nữa còn có cả những người hầu và tùy tùng trên thuyền, cùng những cao thủ mà hắn mang theo để giải cứu mọi người khỏi đám người xấu kia.

Lục Văn thực sự che giấu quá kỹ, nếu hắn thực sự chỉ là một đứa con thứ không có quyền không có thế lại sống âm thầm trong phủ quốc công, lần này cho dù nàng bị hắn phát hiện tung tích và bị bắt về, sau này hẳn là cũng có thể tìm được cơ hội chạy trốn.

Nhưng, Lục Văn rõ ràng không giống như nàng biết.

Vậy tại sao hắn lại phải ẩn mình trong phủ quốc công, che giấu thực lực của mình, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Càng nghĩ, Thẩm Nam Chi càng cảm thấy suy nghĩ rối bời, mãi đến khi ăn hết bát mì, nàng vẫn chưa thể nào sắp xếp được suy nghĩ của mình, liền quyết định không nghĩ nữa.

Vốn tưởng rằng nơi này còn cách Nam Hạ rất xa, không ngờ đến lúc hoàng hôn, con thuyền sắp cập bến Vân Thủy của Nam Hạ.

Khi Lục Văn bước vào phòng, Thẩm Nam Chi đang đứng bên cửa sổ nhìn hình ảnh quen thuộc mà xa lạ của bến thuyền Vân Thủy ở phía xa, mãi đến khi hắn lên tiếng mới gọi nàng trở về thực tại: “Sắp cập bến rồi, có muốn đi chào tạm biệt mọi người không?”

Bình Luận (0)
Comment