Thẩm Nam Chi quay đầu lại liền thấy Lục Văn đang từng bước tiến về phía nàng, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y mới kìm nén được bản năng muốn lùi lại phía sau, chỉ cảm thấy nếu mình làm ra vẻ tránh né chỉ càng khiến Lục Văn tiến lại gần nàng hơn.
May mắn là Lục Văn chỉ đi đến trước mặt nàng rồi dừng lại, ánh mắt Thẩm Nam Chi theo bản năng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, con thuyền đang dần cập bến Vân Thủy, sau khi những người khác trên tàu rời đi, con thuyền này sẽ lại khởi hành, quay trở về Trường An.
Nàng không biết trên đường đi mình có còn cơ hội trốn thoát hay không, hay là bị ép quay về Trường An rồi liệu có tìm được cơ hội quay lại hay không.
Trong mắt Thẩm Nam Chi hiện lên chút giãy giụa, không muốn cam chịu nhưng lại bất lực, nhất thời không thể tập trung suy nghĩ để trả lời, lại nghe Lục Văn bỗng nhiên lên tiếng: “Sao vậy, muốn đến Nam Hạ thăm thú một chút sao?”
Thẩm Nam Chi sửng sốt, dường như không ngờ Lục Văn lại chủ động đề nghị như vậy, nàng tưởng rằng hắn sẽ muốn nhanh chóng đưa nàng về Trường An giam lỏng trong phủ quốc công, nhưng nếu nàng có thể ở Nam Hạ, ở nơi mà Lục Văn không quen thuộc nhưng nàng lại rất quen thuộc, nói không chừng thật sự có thể tìm được cách trốn thoát.
Thẩm Nam Chi chớp mắt, nhỏ giọng dè dặt hỏi: “Có… có thể không?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Văn như có thể nhìn thấu lòng người, hắn lặng lẽ nhìn Thẩm Nam Chi, chỉ im lặng một lát, đã khiến Thẩm Nam Chi càng thêm chột dạ, chỉ cảm thấy ý đồ trong lòng mình cứ như vậy bị Lục Văn nhìn thấu.
Nàng có chút hối hận cắn nhẹ lưỡi mình, nàng quả thực không giỏi giang, cũng không có tâm cơ sâu sắc, chỉ vài câu nói của Lục Văn đã khiến nàng để lộ ý đồ của mình, Lục Văn sẽ không đồng ý, thậm chí hành động ngu ngốc của nàng sẽ khiến hắn cảnh giác, khiến hắn giám sát nàng chặt chẽ hơn.
Thẩm Nam Chi không muốn kế hoạch trốn thoát của mình còn chưa thực hiện đã bị Lục Văn bóp chết, vội vàng muốn mở miệng giải thích.
Nào ngờ, ánh mắt Lục Văn khẽ động, từ trên mặt Thẩm Nam Chi chuyển ra ngoài cửa sổ, cho nàng một cơ hội thở dốc.
Hắn nhìn bến thuyền đang dần đến gần, dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới mấp máy môi nói nhỏ: “Được, vậy thì ở lại thêm vài ngày, ta cũng muốn xem thử nơi mà tẩu tẩu đã từng sinh sống.”
Đến khi Thẩm Nam Chi thật sự cùng Lục Văn xuống tàu, nàng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lục Văn.
Hắn rốt cuộc là đã nhìn thấu ý đồ của nàng, hay là không hề chú ý, lời nói ra chỉ là nghĩa đen.
Chưa kịp để Thẩm Nam Chi suy nghĩ rõ ràng, những người lần lượt xuống thuyền đã vây kín nàng.
“Thẩm cô nương, lần này thật sự cảm ơn cô, nếu không có cô, lão già này giờ này còn có thể đến Nam Hạ hay không cũng chưa biết.”
“Nói gì mà xui xẻo vậy, không sợ làm bẩn tai Thẩm cô nương sao? Thẩm cô nương, hữu duyên gặp gỡ, chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng lão thân thật sự là may mắn ba đời mới gặp được cô và phu quân cô, ân cứu mạng không thể báo đáp, nếu có gì cần, cứ việc nói với lão Triệu này.”
“Thẩm cô nương, không ngờ cô vừa xinh đẹp vừa tốt bụng lại còn dũng cảm như vậy, đúng là cô nương Nam Hạ chúng ta, thật sự làm rạng danh Nam Hạ chúng ta.”
“Mấy ngày nay ở Nam Hạ cứ việc chơi cho thoải mái, đã lâu không về rồi phải không? Ăn mặc ở đâu, cứ để con trai ta lo liệu cho cô, cô đừng khách sáo với ta nhé.”
“Thẩm cô nương, nếu rảnh rỗi cũng có thể đến nhà chúng ta chơi, đã lâu không được ăn món quê nhà rồi phải không? Thê tử lão già này tuy ít nói, nhưng món Nam Hạ thì nấu rất ngon, ngon hơn cả ngoài quán.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Mọi người thi nhau nói, khiến nàng nhất thời không kịp tiếp nhận, lại càng không biết phải ứng phó với trường hợp như thế nào, cũng không chen vào được lời nào để đáp lại sự nhiệt tình của mọi người.
Mà sự nhiệt tình này đối với nàng mà nói, thật sự quá xa lạ.
Hình như nàng chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến như vậy, từ lâu đã không có ai công nhận nàng, không ai quan tâm đến sự tồn tại của nàng, lại càng không có ai dành cho nàng thiện ý chân thành nồng nhiệt mà không hề giấu giếm như vậy.
Nhưng những người này, nàng mới chỉ quen biết chưa đầy hai ngày, thậm chí có nhiều người, nàng còn chưa từng nói chuyện với họ.
Họ… sao lại nhiệt tình như vậy…
Trong lòng Thẩm Nam Chi dâng lên cảm xúc phức tạp và khó chịu, lồng n.g.ự.c nàng run lên, nhưng vì không biết phải đón nhận sự nhiệt tình này như thế nào, nên theo bản năng nàng lại muốn lùi bước.
Nhưng cơ thể lại cứng đờ tại chỗ, nếu như nàng giống như mọi khi, rụt rè lùi bước, cúi đầu, những người đó sẽ thấy nàng rất kỳ lạ.
Ngay khi nàng hé môi sắp bị nghẹt thở, đột nhiên có một bóng người từ trong đám đông tiến sát lại bên cạnh nàng, một cánh tay tự nhiên vòng qua eo nàng, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp rõ ràng át đi những âm thanh xung quanh: “Đừng cúi đầu, cười lên.”
Thẩm Nam Chi sửng sốt, không quay đầu lại, nhưng biết lúc này đang ôm nàng là Lục Văn.
Bàn tay trên eo truyền đến hơi ấm không thể nào phớt lờ qua lớp áo, cả lưng cảm nhận được cánh tay rắn chắc của hắn, cơ thể nhỏ nhắn của nàng như muốn nép vào lòng hắn.