Tế Thủy Trường Lưu

Chương 34

Năm nhất cao trung cơ bản đã kết thúc, còn một tuần nữa là kỳ nghỉ.

Ngày hôm sau Tiêu Ninh đã đến trường.

Lúc Tiêu Vũ xin nghỉ cậu nói là bà cố bị ốm và cần người chăm sóc.

Ngay khi anh trở lại trường đã nhận được sự quan tâm từ các bạn cùng lớp và giáo viên.

Sau bữa trưa, anh còn gặp Cận Phong, cả hai nói chuyện một lúc ở hành lang trước khi Cận Phong rời đi.

Tiêu Ninh nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong trí nhớ không khỏi nhớ tới người thanh niên xinh đẹp rực rỡ.

Thích một ai đó giống như đuổi theo ánh mặt trời, vì khao khát sự ấm áp của khoảnh khắc đó, luôn muốn tăng tốc bắt kịp nhịp độ, nhưng vẫn không bắt kịp dẫu đã phung phí bao nhiêu thời gian và tâm sức của mình.

Khi nhìn lại chợt thấy ngày xưa thật là ngu ngốc, nếu mặt trời ở lại với bạn, sự ấm áp bạn nhận được cũng chỉ kéo dài trong một thời gian.

Khi tan học, Tiêu Vũ rời đi cùng Cận Phong, Tiêu Ninh chào tạm biệt họ ở cổng trường, anh thấy Tiêu Vũ sôi nổi ở bên cạnh Cận Phong.

Bóng dáng kia khiến Tiêu Ninh mỉm cười cho đến khi hai người đi mất, vì vậy Tiêu Ninh xoay người và đi về phía bến xe buýt cách đó không xa.

Còn chưa đi được hai bước một chiếc ô tô màu xám tro đột nhiên dừng lại ổn định bên hông.

Người đàn ông sau cửa sổ xe hé ra gương mặt phân minh, đẹp trai hơn Tần Thư, nhưng nếu so với Phong Thành thì hơi kém.

Người đàn ông có một đôi mắt màu sáng, lúc này đang nhìn Tiêu Ninh, giọng nói đều đều và trầm, “Tiểu Ninh.”

“Tần đại ca, chào.” Tiêu Ninh gật đầu, dáng vẻ của Tần Tấn so với lúc trước rực rỡ hơn rất nhiều.

Anh ta ngồi trong xe bất động, dùng một đôi mắt có thể nhìn thấu thế sự nhìn sang, mang đến cho người ta cảm giác áp lực, và thậm chí có cảm giác hướng nội và sâu lắng không thua gì Phong Thành.

Tần Tấn nhìn cậu bé đã nhiều năm không gặp, cuối cùng nở nụ cười, “Bây giờ có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Tiêu Ninh lên xe không nói gì khiến Tần Tấn hơi kinh ngạc, đợi Tiêu Ninh ngồi bên cạnh thì hỏi, “Tần Thư đến nhà cậu có gây phiền phức gì không?”

“Không có.” Tiêu Ninh nhìn thẳng phía trước bình tĩnh nói, “Tần đại ca muốn tôi thuyết phục Tần Thư về Bắc Kinh cùng anh sao?”

“Đúng, nghe nói lúc trước cậu bị thương.

Bây giờ cậu không sao chứ?” Tần Tấn gác chéo chân, ngón tay mảnh khảnh đặt trên đầu gối, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái bị ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ sáng lóa.

Tiêu Ninh thu hồi ánh mắt nhìn Tần Tấn, “Anh cho rằng Tần Thư ở đây không an toàn?”

“Ừm, tôi chỉ có một đứa em trai, không muốn em ấy bị bất cứ thương tổn nào.” Khi Tần Tấn nói về Tần Thư, trong mắt anh ta hiện lên một vẻ cứng đầu điên rồ, “Mặc dù Tần Thư lớn hơn cậu vài tuổi, thế nhưng có một số chuyện rõ ràng là chưa đủ trưởng thành, hơn nữa tính cách lại rất cẩu thả, nên tôi không yên tâm khi để em ấy ở nơi này.”

Tiêu Ninh ngả người nằm lên ghê dựa mềm mại, giọng nói của anh trong xe nghe càng trong trẻo, “Nếu một ngày nào đó, tâm tư của Tần đại ca bị người biết, tôi sợ rằng Tần Thư sẽ chịu tổn thương càng lớn.” Anh nói nhẹ nhàng tự nhiên, không thể nghe thấy chút căng thẳng và kiềm chế khi tiết lộ bí mật của người khác, “Tần đại ca, anh là người thông minh.

Tuy rằng Tần Thư hơi tùy tiện, nhưng rất khó để phá vỡ khoảng cách anh em.

Hơn nữa, bác trai bác gái sẽ cũng không cho phép.”

Tần Tấn chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nụ cười dịu dàng đến mức không có máu tanh, “Tôi không thích làm những gì không nắm chắc.” Ngụ ý là anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu một bước.

Tiêu Ninh im lặng, kiếp trước Tần Tấn cũng là một người kiêu ngạo như vậy, luôn tính toán kỹ càng.

Một người như vậy yêu Tần Thư đến mức tận cùng.

Tiêu Ninh đột nhiên thấy hơi đồng cảm với anh ta, bất quá anh ta yêu em trai của mình, rốt cuộc lại liên lụy cả tánh mạng, “Tần Thư hiện tại không muốn quay về.

Tôi cùng Tần Thư lớn lên, mặc dù không thể nói là biết rõ 100% nhưng tôi vẫn có thể đoán được ý nghĩ cơ bản của cậu ấy.”

Tần Tấn không nói gì, mà quay đầu sang một bên chờ đợi lời nói tiếp theo của anh, “Thứ cho tôi nói thật, không ai thích bị người khác kiềm chế, huống chi một thiếu gia như Tần Thư từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa.

Ngay cả là nhân danh tình yêu cũng không được, vật cực tất phản, anh hẳn nên hiểu sự thật này.”

“Ý cậu là tôi quá nghiêm khắc với Tần Thư sao?” Tần Tấn nhếch môi, tựa hồ không thích bị thiếu niên dạy dỗ.

Vì quá quan tâm nên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Sự ràng buộc chỉ có giới hạn trong những lúc cần thiết, một khi tình cảm mãnh liệt và độc đoán của Tần Tấn đối với Tần Thư bùng lên thì sẽ có sóng gió.

Vì vậy, dù là Tần Tấn cũng khó nhìn rõ ràng.

Cho nên khi hắn ép Tần Thư ở kiếp trước, tương đương với việc đẩy Tần Thư ra khỏi thế giới của chính mình, đến nỗi cuối cùng Tần Thư cũng không muốn gặp lại người anh trai này.

Tiêu Ninh đột nhiên quay đầu, thẳng thừng cùng ánh mắt giao nhau, “Nếu là tôi, tôi chỉ cần làm một chuyện.”

“Ồ?” Tần Tấn tỏ vẻ ung dung, thậm chí còn không cho rằng thiếu niên có đề nghị nào đáng giá.

Trong buồng xe chật hẹp Tiêu Ninh khẽ cười, một đôi mắt ngọc sáng lấp lánh, “Từ từ dụ dỗ.”

Trong xe hồi lâu không ai nói chuyện, ngoại trừ gió thổi vào từ cửa sổ hé mở làm rối loạn tóc của hai người.

Thiếu niên gương mặt bình tĩnh, ánh mắt không rõ vui buồn, hiển nhiên còn trẻ nhưng lời nói và việc làm của cậu ấy tạo cho người ta một cảm giác tinh tế và sâu sắc.

Lần đầu tiên Tần Tấn nhìn trực tiếp người này, nét mặt tuy chưa đủ tinh tế nhưng khi kết hợp lại rất cuốn hút.

Tóc rất đen, đồng phục học sinh gọn gàng và chỉn chu, ngón tay đặt trên đùi, loại phép tắc kiềm chế này, trong trí nhớ trước đây của anh ta, lúc ấy cậu chỉ là đứa trẻ nhỏ bé như hình với bóng với Tần Thư.

Khi nhìn người thì đôi mắt khẽ cụp lại, mang theo vẻ bướng bỉnh khó tả, chỉ chớp mắt đã trở thành thiếu niên giọng điệu khá thành thục nói với anh ta rằng muốn thu phục được Tần Thư thì phải kiên nhẫn dụ dỗ.

Nếu nóng lòng cầu thành sẽ chỉ xua đuổi con mồi đã chờ đợi bấy lâu.

Thế cho nên muốn thành công phải kiên trì mưu lược.

Cuối cùng, Tần Tấn để Tiêu Ninh xuống xe ở lối vào của con hẻm cũ.

Sau khi đóng cửa lại, Tần Tấn nói với anh qua cửa sổ mở hoàn toàn, “Đừng nói với Tần Thư rằng tôi ở đây.

Đợi khi nào xong việc tôi sẽ đi gặp em ấy.”

Tiêu Ninh gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong ngõ.

Tần Tấn ngồi trong xe, nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần xa, bỗng nhiên nở nụ cười, “Thằng bé lớn thật rồi.”

Sau khi Tiêu Ninh trở về nhà, Tần Thư đang ăn cơm với bà cụ, dưới ánh nắng chiều, già trẻ lớn bé vây quanh một chiếc bàn vuông nhỏ, không khí rất yên tĩnh, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng thức ăn lăn giữa kẽ răng.

Tần Thư ngẩng đầu nhìn thấy anh liền giơ đũa lên, “A Ninh, chúc mừng cậu vừa kịp ăn tối hôm nay.”

Bà cụ cũng để đũa xuống, nhìn về phía cháu trai cố ngoài cửa, “Tiểu Ninh, mau đi rửa tay ăn cơm.

Tiểu Thư và ta vừa bắt đầu ăn thôi.”

Tiêu Ninh sải bước đi vào, đặt cặp sách, rửa tay xong liền ngồi vào bên cạnh chiếc bàn vuông, trên bàn là mấy món ăn nhỏ mà Tần Thư thích ăn.

Tiêu Ninh giơ đũa gắp cơm, Tần Thư thấy có mình anh nên hỏi, “Tiểu Vũ đâu?”

“Nó đi chơi cùng bạn học rồi.” Tiêu Ninh nuốt cơm vào miệng, gắp dưa xanh trong đĩa.

Tần Thư cúi người, thấp giọng nói một cách thần bí, “Không phải là người lần trước tôi với Lăng Ba đụng độ chứ?”

Tiêu Ninh suy nghĩ một chút nói, “Ừ.”

“Vậy thì Tiểu Vũ và cậu ta…” Lời nói của Tần Thư đã bị ánh mắt của Tiêu Ninh giết chết, nuốt ực một cái không cần nhai.

Tiêu Ninh trừng mắt nhìn cậu, sau đó lại nhìn về phía bà cố đối diện, “Bà cố, hôm nay Tần Thư có đưa bà đi công viên không?”

“Ta đi, đã lâu không đến công viên, đi đoạn đường này cũng cảm thấy mệt mỏi, thật sự là già rồi.” Bà cụ cười cười, thỉnh thoảng có một đứa trẻ đi cùng quả thật rất vui vẻ.

Hơn nữa, Tần Thư khóe miệng có thể không ngừng nói chuyện cả ngày lẫn đêm, cũng không cần lo lắng trên đường không có người nói chuyện cho đỡ buồn chán.

Tần Thư nghe bọn họ nói lời này, lập tức cười rộ lên, miệng ngọt như lau mật, “Bà cố có học thức cao, còn đánh cờ với người trong công viên, đánh còn tốt hơn người ta.

Ăn cờ phải nói là không chừa một con, cuối cùng không ai dám đánh cờ với bà nữa.”

“Thật sao?” Tiểu Ninh ngạc nhiên thích thú, thậm chí không biết bà cố còn có thể chơi cờ tướng.

Tần Thư lập tức gật đầu, giống như đã phát hiện ra một thế giới mới, “Còn nữa, bà cố thật sự rất lợi hại, không chỉ có thể đánh cờ mà còn có thể múa kiếm! A Ninh, cậu từng thấy bà cố múa kiếm chưa? Kiếm trong tay bà tớ cảm thấy như có linh hồn vậy, soạt soạt soạt làm người ta nhìn theo sắp mù luôn!”

Lão phu nhân hiển nhiên rất vui mừng, ngẩng đầu vỗ vỗ đầu Tần Thư mấy cái, “Ta là lão phu nhân, làm sao mà lợi hại vậy, là Tiểu Thư nói quá khoa trương.”

“Con không có khoa trương, con nói thật!” Tần Thư sờ sờ cái đầu vừa bị gõ, vô cùng nghiêm túc biện minh.

Tiêu Ninh cười cười không trả lời, không hiểu vì sao đột nhiên anh không muốn dễ dàng giao Tần Thư cho Tần Tấn nữa.

Nếu hồ ly Tần Tấn thực sự thu phục được Tần Thư, anh có thể tưởng tượng những ngày sau của Tần Thư nhất định sẽ bị ăn thịt đến chết, không có con đường thứ hai để chọn, “Tần Thư.”

Tần Thư đang gắp rau cho bà, nghe thấy Tiêu Ninh gọi thì nhìn qua, “Hả?”

“Anh trai của cậu hình như đến An Bình, cậu có muốn tránh chút không?” Tiêu Ninh treo đũa nhìn Tần Thư, muốn xem cậu ta phản ứng như thế nào.

Tần Thư quả nhiên không làm anh thất vọng, nghe xong lời này, cậu ta gần như vô thức từ trên ghế đẩu nhảy dựng lên, nhìn trái nhìn phải, vì sợ người nọ đột nhiên từ góc nào đó chạy ra, “Anh ta … anh ta đến khi nào?”

“Tớ cũng không biết rõ,” Tiêu Ninh cầm đũa bắt đầu ăn, “Chỉ là hôm nay tớ nhìn thấy anh ấy trên đường.

Hơi xa nhau nên không chào hỏi.”

Tần Thư lại tức giận ngồi xuống, chọc đũa vào cơm trong bát, cong môi lẩm bẩm, “Anh đến cũng không chịu gặp tôi!” Tưởng là nói rất nhỏ, không ngờ là cả câu nói đã bị Tiêu Ninh nghe được.

Tiêu Ninh hiểu ngay rằng hai anh em này đang chơi trò ú òa.

Mèo vờn chuột chắc chắn là tuyệt đối, chuột trốn đông trốn tây đông rồi lại tìm đường chết về với kẻ thù truyền kiếp của mình.

Ai, có những thứ trên đời này thật sự không rõ ràng.

Tần Thư không yên lòng cả đêm, Tiêu Ninh biết trong lòng cậu giấu giếm điều gì, nhưng mà không nói ra.

Tần Thư người này cũng đâu đần độn lắm, chẳng qua hay xử sự một cách thụ động mà thôi.

Giống như một con ếch, nếu không chọc cậu ta, cậu ta sẽ không bao giờ chủ động nhảy lên, chính là cái loại tính cách này làm cho người ta cảm giác vô lực không thể buông tha, bởi vì người như vậy lười nhác lại đáng yêu.

Tiêu Vũ như chơi đến điên rồi, mãi đến mười một giờ mới về.

Tiêu Ninh không ngủ chờ cậu, nghe thấy tiếng phanh xe đạp ở lối vào sân thì mở mắt ra, một lúc sau thì có tiếng ai đó gõ cửa.

Tiêu Ninh bước ra từ nhà chính để mở rộng cửa, có một Tiêu Vũ vui vẻ đứng ngoài đó, còn bóng dáng Cận Phong đã đạp xe đi xa rồi.

Tiêu Ninh để em trai vào nhà mà không hỏi gì, chỉ kêu Tiêu Vũ nghỉ ngơi và đi ngủ sớm.

Anh tin tưởng tính cách của Cận Phong, mặc dù Cận Phong ở kiếp trước không làm tốt lắm nhưng nhiều năm qua vẫn chăm sóc Tiêu Vũ bằng cả trái tim và tâm hồn của mình, bấy nhiêu đã đủ để Tiêu Ninh yên tâm giao phó đứa em của mình.

Khi Tiêu Ninh thức dậy vào sáng hôm sau, phát hiện Tiêu Vũ đã dậy và đang làm bữa sáng trong bếp.

Tiêu Ninh nhìn bộ dáng của cậu, trong lòng đột nhiên có chút xót xa, từ phía sau đi tới, ôm lấy cậu, “Tiểu Vũ, không phải nói chúng ta thay phiên nhau làm bữa sáng sao?”

Tiêu Vũ không nhìn lại, Tiêu Ninh nghe thấy tiếng cười của cậu, “Em muốn anh ngủ lâu hơn chút, hơn nữa bà cố thích ăn bữa sáng của em, haha.”

Tiêu Ninh không có cách, vì vậy anh bước sang một bên giúp rửa bát, thản nhiên hỏi, “Em và Cận Phong bây giờ là…”

Tiếng nước có vẻ vang hơn vào buổi sáng sớm, đôi mắt của Tiêu Vũ trong ánh sáng ban mai như ngọc nhuốm hơi ẩm, “Anh hai, em muốn cùng Cận Phong, vĩnh viễn ở bên nhau.”

Tiêu Ninh nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tiêu Vũ bây giờ mới 14 tuổi đột nhiên nói về vĩnh cửu, nhịp điệu này có quá nhanh không? Nếu em ấy dần lớn lên, có lẽ tâm trí của em ấy sẽ khác.

Dù thế nào đi nữa, Tiêu Ninh cảm thấy rằng ở tuổi này nói vĩnh viễn nghe hơi hời hợt và qua loa.

Anh muốn mở miệng nói mà Tiêu Vũ đột nhiên đưa tay lên đè xuống bờ môi anh, ánh mắt nghiêm túc đối diện ánh mắt anh khiến Tiêu Ninh giật mình, sau đó Tiêu Ninh nghe cậu nói, “Anh à, em gần đây đọc những cuốn sách anh tìm kiếm, em hướng đến những cảm xúc được mô tả trong sách, vượt qua giới tính và tuổi tác, thậm chí không phân biệt quốc tịch và chủng tộc.

Em nghĩ rằng hàng vạn người trên thế giới này đều không phải là Cận Phong.

Vì vậy anh hai, em muốn ở bên anh ấy, vì Cận Phong, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”

Tiêu Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, một lúc sau mới chậm rãi nói, “Bây giờ, anh không có ý kiến ​​gì về em và Cận Phong.

Nếu em tin tưởng vĩnh viễn thì hãy cố gắng lên.

Tất nhiên, tiền đề này là Cận Phong kiên định với em, dù sao đi nữa, anh chỉ mong em hạnh phúc.”

Tiêu Vũ mạnh mẽ gật đầu, đột nhiên nhào tới ôm lấy anh, “Cảm ơn anh hai, em nhất định sẽ hạnh phúc!”

Tiêu Vũ à, cái người mà bình thường phải đắn đo rất lâu trước khi mua một loại nước giặt, tự nhiên lại có một loại quyết tâm chắc chắn khi xác định được ai đó.

Thực sự là một cậu bé ngốc nghếch mà.

Tiêu Ninh vỗ nhẹ vào lưng cậu, nụ cười của anh rất bình tĩnh và ấm áp trong ánh sáng lấp lánh của buổi ban mai.

Có người nói cả đời không tin vào tình yêu, bởi vì trong lòng họ có một người không bao giờ có được.

Một số người dường như sinh ra để yêu nhưng cuối cùng lại không có kết cục tốt đẹp.

Anh yêu em, em yêu anh, cô ấy yêu cô ấy, anh ấy yêu anh ấy.

Một lời yêu thực sự có thể hành hạ con người ta đến phát điên.

Tiêu Ninh không cam lòng thừa nhận năm xưa mình đã yêu nhầm người.

Nhưng không thể phủ nhận rằng tất cả những lần tim đập và rung động mà Phong Thành dành cho anh, Cận Phong đều không thể cho được.

Kiếp này nếu lấy được một người như vậy thì còn gì cầu mong hơn?.
Bình Luận (0)
Comment